03.

Tôi không biết ngày hôm đó đã kết thúc như thế nào.

Tôi chỉ biết là sau khi bạn bè rời đi, cánh cửa nặng nề đóng lại trước mặt tôi.

Tôi một mình ngồi xổm dưới đất nhặt từng mảnh kính vỡ còn sót lại.

Tôi vừa dọn dẹp, cùng với những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

Trước đây Lục Lăng đã từng yêu tôi biết bao nhiêu.

Kể từ thời sinh viên tôi và anh ấy đã bắt đầu không được mọi người coi là có triển vọng gì rồi.

Khi còn là sinh viên, anh ấy đã nổi tiếng toàn trường là một cậu ấm trong một gia đình giàu có, còn tôi là một sinh viên nghèo bình thường cần phải sống dựa vào tiền làm thêm.

Mọi người đều cảm thấy chúng tôi không phù hợp.

Lục Lăng hoàn toàn không quan tâm đến những lời đàm tiếu của những người bên cạnh.

Anh ấy không quan tâm đến sự khác biệt về giai cấp, sẵn sàng trao những nụ hoa đẹp nhất vào lòng bàn tay tôi dưới hàng trăm con mắt theo dõi của mọi người.

Anh ấy sẽ ở trên sân vận động, một tay ôm một bó hoa hồng đỏ rực, một tay ôm tôi vào lòng.

Giọng nói trầm thấp lọt vào lỗ tai tôi, anh ấy đã ở trước mặt mọi người công khai tỏ tình với tôi,

"Bắt đầu kể từ ngày hôm nay, tôi chỉ nghe theo lời của Thì Nghễ."

Anh ấy đối xử với mọi người rất bá đạo, nhưng anh ấy lại dịu dàng với một mình tôi.

Vì vậy sau khi anh ấy cứu tôi mà bị tàn tật,

Thế nên sau khi anh ấy bị tôi què quặt để cứu tôi, tôi đã lập lời thề với trời cao——

Đời này, tôi sẽ chỉ gả cho Lục Lăng.

Nhưng không biết tự lúc nào, Lục Lăng đã hận tôi đến tận xương tủy.

...

Lúc tôi đứng dậy, màn hình điện thoại ở bên cạnh sáng lên.

Là bạn tốt Lâm Hạ vì tôi mà bất bình,

“Tiểu Nghễ à, rõ ràng người từ trước đến nay đề xuất ra phương án đều là cậu.”

“ Nhưng cơ hội đi Mỹ đã được trao cho người mới chưa từng lộ mặt ở công ty, cậu vì cơ hội này mà đã đợi suốt 3 năm.”

“ Cậu xem Lục Lăng chính là không muốn để cậu xuất ngoại, cố ý cắt suất của cậu đó.”

Tôi đã vì cơ hội bồi dưỡng này mà đợi trong 3 năm cũng ra sức thực hiện nó trong 3 năm qua.

Ở bên đó có viện nghiên cứu những điểm đột phá trong thuốc giảm đau mà tôi đang nghiên cứu.

Tôi đã thử nghiệm các phương pháp cả ngày lẫn đêm, tìm kiếm bằng sáng chế và đến thăm 160 hộ gia đình để tìm kiếm một chi tiết bị bỏ sót.

Tôi đã nói với Lục Lăng không chỉ một lần rằng tôi làm tất cả những chuyện này là để bù đắp cho anh ấy, tôi muốn giảm bớt nỗi đau mà anh ấy đang phải gánh chịu.

Đầu gối của Lục Lăng sẽ trở nên đau nhức không thể chịu nổi vào ngày mưa, nếu uống quá nhiều thuốc giảm đau sẽ bị nhờn thuốc.

Nhưng lần nào cũng vậy, khóe miệng của anh ấy đều sẽ cong lên nụ cười như có như không,

"Nghiên cứu giảm đau? Thì Nghễ à, tại sao cô không nghiên cứu cắt đứt tứ chi lại mọc lại đi?”

"Cô không cần làm những việc vô nghĩa như vậy nữa.”

"Nó chỉ khiến tôi cảm thấy nực cười.”

" Cả đời này cô đều mắc nợ tôi."

Anh ấy quả thật có tư cách ngăn cản tôi.

Chỉ vì anh ấy là ông chủ của công ty nghiên cứu thuốc thử sinh học lớn nhất Nam Thành, còn tôi làm việc trong công ty của anh ấy.

...Một cơn đau như kim châm từ đầu ngón tay truyền đến.

Không biết từ lúc nào, máu tươi quấn quanh hai tay tôi, hoa lệ rơi xuống đất.

Tôi đã đứng ở chỗ đó rất lâu.​

04.

Tôi đã đợi Lục Lăng trên ghế sofa cả một đêm.

Anh ấy không về nhà.

Tôi gọi điện thoại cho anh ấy, nhận ra anh ấy đã kéo tôi vào danh sách đen rồi.

Cho đến ngày thứ ba, tôi bắt đầu đau đầu, xương khắp người như muốn rã rời.

Vừa đến công ty, tôi không nhịn được vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Cảm giác chóng mặt giống như thủy triều muốn nhấn chìm tôi.

Nước đắng khuấy động trong dạ dày tôi.

Tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói phát ra từ bức tường bên ngoài truyền đến——

"Làm vợ của tổng giám đốc Lục cũng vô dụng, cũng không lấy được cơ hội bồi dưỡng như thường, còn không phải nhường cho người mới sao.”

“ Nhưng người mới đó cũng không phải người bình thường. Cô ấy là bạn học cấp 3 của tổng giám đốc Lục, anh ấy đã yêu thầm người ta suốt 3 năm. Nếu không phải xảy ra sự cố ngoài ý muốn bị Thì Nghễ ăn hôi, đoán chừng hiện tại vợ của tổng giám đốc Lục không phải họ Thì.”

"Cô nghe được tin đồn ở đâu?"

"Có một lần tổng giám đốc Lục say rượu nói chuyện với tổng giám đốc Lâm, lúc đó tôi đứng ở bên cạnh..."

Cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ ăn ý dừng lại ngay khi họ nhìn thấy tôi.

Hai người bọn họ không hẹn mà cùng gọi tôi là "tổ trưởng Nghễ" cùng một lúc, với vẻ mặt xấu hổ.

Tôi lau đi vết nước dính bên hai má, chỉ coi như bọn đang nói huyên thuyên.

Sau khi tôi rời khỏi nhà vệ sinh, tôi chạm trán với một người khác.

Người phụ nữ với mái tóc uốn sóng, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chút vui mừng khi nhìn thấy tôi, cô ấy phóng khoáng bước tới và cho tôi một cái ôm ngào ngạt mùi nước hoa.

"Tiểu Nghễ, tớ đã trở về rồi."

Tôi ngẩn người.

Nghê Tưởng Tưởng tiếp tục mở miệng nói chuyện,

“ A Lăng cũng thật là, dăm ba bữa lại liên lạc với tớ, bảo tớ sau khi về nước thì gia nhập công ty của anh ấy, còn vô duyên vô cớ cho tớ cơ hội bồi dưỡng.”

“Hai ngày trước tớ về Trung Quốc, buổi tối muộn rồi anh ấy còn đem theo tài xế đến đón tớ ở sân bay, sau đó đưa tớ về khách sạn.”

Lúc cô ấy nhắc đến cái tên này, trong đáy mắt cô ấy không thể tránh khỏi lộ ra một tia tự hào, giống như là đang cố tình ra oai.

“ Tớ không có ở đây.”

“ Tính khí của anh ấy nhất định rất thối đi.”

“ Tiểu Nghễ à cậu vất vả rồi, dù sao thì cho đến hiện tại cũng chỉ có tớ có thể áp chế được anh ấy.”

“Đúng rồi.” Thấy tôi không nói lời nào, cô ấy cũng không vội, bước lên phía trước, mỉm cười nắm lấy cánh tay tôi,

“Hôm nay là sinh nhật của tớ, A Lăng đã đặc biệt tổ chức tiệc sinh nhật cho tớ, tớ nói không cần, nhưng anh ấy vẫn quả quyết, nói con gái sao có thể không tổ chức sinh nhật được.”

"Hiện tại anh ấy đã khá dịu dàng."

Vào lúc này, Nghê Tưởng Tưởng cau mày, với giọng điệu hờn dỗi, như thể cô ấy chỉ đang kể một câu chuyện bình thường nhất.

Tôi chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh thấu xương quét qua toàn thân.

Tôi đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian tôi và Lục Lăng mới ở bên nhau, anh ấy đã nắm tay tôi đi đến trước mặt Nghê Tưởng Tưởng, phớt lờ sự bối rối của tôi ở trước mặt cô ấy hôn lên má tôi.

Lục Lăng phóng khoáng nhướng mày nhìn cô ấy,

"Thế nào?”

"Em ghét bỏ tôi, càng có nhiều người thích tôi."

Khi đó, tôi đang đắm chìm trong niềm vui sướng, không chú ý đến sắc mặt khó coi của Nghê Tưởng Tưởng. Ánh mắt của cô ấy dường như dừng lại trên đôi bàn tay đan vào nhau của chúng tôi, nhưng rất nhanh bị nụ cười che lấp.

Cô ấy kéo tay tôi khỏi tay của Lục Lăng, sau đó mỉm cười ngọt ngào:

"Cậu là Tiểu Nghễ sao? Tớ có thể gọi cậu như vậy được không? A Lăng tính khí thất thường sẽ làm cậu phải khổ rồi.”

“ Ngoài tôi ra thật sự là không có ai có thể chịu nổi anh ấy.”

"Chúc cậu may mắn."

Lục Lăng đúng ở giữa hai chúng tôi, đẹp trai một cách vô lại liếc nhìn cô ấy.

"Em đừng nói nhảm.”

"Nếu bạn gái tôi bị dọa chạy mất, em sẽ làm bạn gái tôi chứ?"

...

Tôi ngây người nhìn miệng của Nghê Tưởng Tưởng mấp máy trước mặt.

Cô ấy vẫn thao thoa bất tuyệt nói với tôi rằng Lục Lăng nhớ cô ấy nhiều như thế nào, kể cả việc anh ấy trốn học để mua băng vệ sinh cho cô ấy thời đại học.

Cuối cùng tôi không nhịn được cau mày,

"Nghê Tưởng Tưởng, cô muốn nói gì với tôi?"

Ngay khi lời vừa nói ra khỏi miệng, Nghê Tưởng Tưởng đã lộ ra một nụ cười chắc thắng với tôi.

"Tôi muốn nói với cậu là, Thì Nghễ à, tôi đã trở lại.”

“ Tôi sẽ không tiếp tục nhường A Lăng cho cậu nữa.”

“ Bằng không chúng ta đánh cược một ván đi, thử xem Lục Lăng có quay về bên cạnh tôi không?”

05.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác.

Cho dù Lục Lăng luôn nói, Nghê Tưởng Tưởng đã có người mình thích, anh ấy và cô ấy vĩnh viễn chỉ là bạn bè.

Tôi còn ngốc nghếch tin vào điều đó.

Nhưng Lục Lăng lại là người không để ý đến chuyện câu nệ tiểu tiết, khi Nghê Tưởng Tưởng đến tháng anh ấy sẽ không ngần ngại trốn học đi chuẩn bị nước đường nâu, mua băng vệ sinh cho cô ấy.

Tôi cũng không chỉ một lần nhìn thấy trong các bữa liên hoan, Lục Lăng sẽ tự nhiên mà đổi bình rượu trước mặt Nghê Tưởng Tưởng thành một cốc trà nóng hổi, nó giống như một thói quen ăn sâu vào tận xương tủy.

Nghê Tưởng Tưởng cũng chưa bao giờ từng từ chối nó, khi đó cô ấy sẽ cười híp mắt nhận lấy nó từ trong tay Lục Lăng.

Sau khi tôi và Lục Lăng ở bên nhau, có rất nhiều bạn bè chung trêu đùa tôi rằng nếu như không có tôi có lẽ hai người bọn họ có thể sẽ là một đôi.

Sau khi nhìn thấy tôi thay đổi sắc mặt, bọn họ mới vội nói thêm:

“ Chung quy thì vẫn là cậu với Lục Lăng hợp với nhau hơn, hai người bọn họ quá quen thuộc đối phương, so với việc làm một đôi thì thích hợp làm bạn bè hơn.”

Một người bạn khác kéo tay cô ấy.

Không phải tôi chưa từng phát cáu với Lục Lăng.

Nhưng anh ấy sẽ luôn có một biểu cảm thờ ơ, sau đó dịu dàng xoa đầu tôi nói:

“ Em đang nghĩ lung tung gì vậy, anh và cô ấy chỉ là bạn bè mà thôi.”

Tôi không biết đó có phải là ảo giác hay không, có một tia ủ rũ lướt qua trong đáy mắt của Lục Lăng.

“ Cô ấy có thể có bạn trai.”

“ Tại sao anh không thể tìm một người bạn gái.”

06.

Sau khi rời công ty, trời bắt đầu đổ cơn mưa xối xả.

Tôi không thể kiểm soát được sự yếu ớt của cơ thể mình nữa, lập tức ngã ngược về phía sau.

07.

Lúc tôi tỉnh lại mở mắt ra, xung quanh là một màu trắng tinh khiết.

Lâm Hạ đang ngồi bên cạnh tôi với khuôn mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì.

Thấy tôi tỉnh dậy, cô ấy nhanh tay lẹ mắt nâng chiếc gối sau lưng tôi lên.

“ Tiểu Nghễ à, cậu mang thai rồi, cậu có biết không?”

Tôi đang muốn dựng người dậy, sau khi nghe cô ấy nói xong cả người tôi cứng đờ.

Tôi đã từng hy vọng và mong đợi sự xuất hiện của một đứa bé, nhưng làm cách nào thì tôi cũng không thể có thai.

Giờ đây, đứa bé đã đến thế giới của tôi một cách lặng lẽ như vậy.

Trái lại tôi không biết nên làm thế nào để đối mặt với nó.

Tôi đã ở trong trạng thái thất thần một lúc.

Lâm Hạ ở trước mặt tôi cau mày, cô ấy ở bên cạnh thở dài một cái.

“ Tiểu Nghễ à, lúc đến bệnh viện, tớ đã dùng điện thoại của cậu gọi cho Lục Lăng một cuộc.”

Tôi nhìn cô ấy.

Cô ấy không nỡ nhẫn tâm, sau nhiều lần do dự, cô ấy vẫn nói cho tôi biết.

“ Người nhận máy là một người phụ nữ, cô ấy gọi cậu là Tiểu Nghễ à, tôi nghĩ cậu cần phải biết.”

“ Cô ấy nói Lục Lăng say rồi....”

“ Vừa ôm cô ấy vừa làm loạn, làm cách nào cũng không đồng ý buông ra.”

08.

Tôi cúi thấp đầu xuống, đặt bàn tay gần bụng dưới của mình, nó vừa ấm áp lại khô khan, nó vẫn ở trạng thái bằng phẳng, làm người ta không dám tin bên trong lại có thể đang có một sinh mệnh đang tồn tại.

Lâm Hạ đưa điện thoại ra rồi lại cất đi.

Cho đến khi tôi nói: “ không sao đâu.” Cô ấy mới yên tâm phát video trong điện thoại cho tôi xem.

Trong căn phòng bao thiếu ánh sáng, đầu của Lục Lăng xiêu xiêu vẹo vẹo tựa vào vai Nghê Tưởng Tưởng.

Bọn họ dựa sát vào nhau trên chiếc ghế sofa, tay của anh ấy giống như thường ngày lúc ngủ ôm lấy tôi, ôm chặt lấy thắt lưng Nghê Tưởng Tưởng.

Anh ấy nheo mắt, lời nói ra có chút ngọng:

“ Tưởng Tưởng, em cuối cùng cũng nguyện ý trở về.”

“ Em thật nhẫn tâm đã vứt bỏ anh không từ mà biệt.”

“ Ngay cả làm bạn bè em cũng không bằng lòng làm bạn với anh sao?”

Nói đến đây, tôi vậy mà từ trên mặt của anh ấy nhìn thấy một loại cảm xúc tủi thân mà từ trước đến nay chưa từng đối với tôi.

Anh ấy nói tiếp:

“ Anh vì muốn làm em tức giận đã yêu một người mà mình không thích.”

“ Anh đối xử với cô ấy giống như anh đã từng đối xử với em.”

“ Nhưng tại sao.....anh vẫn không thể nào quên được em.”

Trong video, tôi nhìn thấy Nghê Tưởng Tưởng thương hại nhìn đi chỗ khác, mắt cô ấy đỏ hoe đẩy nhẹ Lục Lăng ra, nhưng Lục Lăng đã dễ dàng nắm lấy cổ tay của cô ấy.

Mũi cô ấy sụt sịt,

“ Nhưng ngày phòng thí nghiệm xảy ra hỏa hoạn, anh đã vì Thì Nghễ mà lao vào biển lửa.”

“ Đó là bởi vì anh nghĩ em đang ở bên trong!” Lục Lăng đột nhiên hét lớn mất kiểm soát, anh ấy điên cuồng đấm vào chân bị cắt đứt của mình, khuôn mặt của anh ấy méo mó.

Ở trong ấn tượng của tôi, Lục Lăng luôn là một người kiên cường và trầm ổn, tôi chưa từng thấy qua anh ấy thất thố thành ra như vậy.

Nước mắt từ trong hốc mắt của anh ấy không ngừng rơi xuống.

“ Anh cứ nghĩ người ở bên trong là em, anh nghĩ em vẫn chưa chạy ra ngoài.”

“ Sớm biết em không ở bên trong, anh sẽ không phải liều mình xông vào bên trong đó!”

“ Nếu không phải vì cứu Thì Nghễ, chân của anh cũng sẽ không bị đứt.”

“ Anh cũng sẽ không trở thành bộ dáng như hôm nay, con chó gớm ghiếc đi đến dùng một chân đều có thể dẫm đạp lên được!”

“ Cô ta nên chế.t đi trong trận hỏa hoạn đó.”

Nghê Tưởng Tưởng ôm lấy anh ấy.

Video đột ngột kết thúc tại đây.

Trong bầu không khí yên tĩnh, hơi thở của tôi và Lâm Hạ đặt biệt rõ ràng,

Lâm Hạ thậm chí còn quên cả tức giận.

Giống như có một khoảng thời gian, tôi cũng quên đi những giọt nước mắt.

Hai chúng tôi cứ trầm mặc căng thẳng như vậy.

Giống như vào khoảng khắc này, tất cả mọi chuyện đều đã được xâu chuỗi lại.

Tại sao Lục Lăng lại đột nhiên bảo tôi làm bạn gái của anh ấy.

Tại sao mỗi một cuộc hẹn của chúng tôi luôn có sựu hiện hữu của cô ấy.

Tại sao trong hiện trường vụ hỏa hoạn, anh ấy lại vô thức ngâm nga bài hát mà Nghê Tưởng Tưởng thích nhất.

Tại sao anh ấy muốn trao cơ hội bồi dưỡng của tôi giao cho Nghê Tưởng Tưởng.

Khoảng khắc này, tôi cảm thấy hổ thẹn với bản thân đã đánh đổi bao nhiêu năm qua không khác gì một trò đùa.

Trong im lặng, chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Tôi nhìn ID người gọi.

Là người bố đã lâu không gặp của tôi.

Có lẽ, ông ấy lại đến đòi tiền.

09.

Vẫn chỉ là mấy câu đó, khi nào gửi tiền về cho gia đình, chị gái cần dùng đến tiền.

Chị tôi để chen vào vòng tròn của các tiểu thư gia đình giàu có, có thể nói là lao tâm khổ tứ nhiều.

Tôi lòng dạ rối bời.

“ Bố ạ, hòn đá có mài dũa đến đâu cũng không thể biến thành vàng được.”

Có lẽ những lời này đã đánh trúng chỗ đau của ông ấy, giọng của ông lại cao thêm vài phần nói:

“ Thì Nghễ à, con có cảm thấy mình có xứng với sự hi sinh tính mạng của mẹ con không?”

Tôi cau mày lại.

Ông ấy giỏi nhất chính là lôi chuyện của mẹ ra để nói.

Không thể tránh khỏi, về phương diện này, từ khi tôi được sinh ra đã mắc nợ nhà họ Thì. Vì tôi mà bố mất đi vợ, chị mất đi mẹ.

Bọn họ vừa oán vừa hận tôi, đồng thời cũng muốn hút cạn máu của tôi.

Tôi mặt không cảm xúc trả lời:

“ Bố à, tiền của con không phải là từ trên trời rơi xuống.”

“ Tiền con cho bố và chị là dùng để cải thiện chất lượng cuộc sống, không phải để mọi người so bì với người khác.”

Câu trả lời của tôi làm bố tức giận, ông ấy lại bắt đầu dùng những lời ác ý với tôi,

“ Thì Nghễ à, con lấy tổng giám đốc Lục làm sao có thể không có tiền được chứ, đây là con cố ý!”

“ Bố nghĩ mẹ con không nên sinh ra con làm gì!”

Vẫn là câu nói đó.

Qua ống nghe, tôi có thể cảm nhận được tiếng nghiến răng của bố ruột mình.

“ Nhà họ Thì có một mình chị con là đủ rồi.”

“ Thì Nghễ à, con nói xem con có phải khắc tinh trời sinh không.”

“ Không những hại chết vợ của ta, mẹ của chị con, chồng con cũng vì con mà đứt chân, bây giờ con còn muốn hủy hoại nhà họ Thì nữa sao.”

“ Thì Nghễ, sao con không đi chế.t đi.”

Tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói sắc bén phụ họa của chị ở bên cạnh bố truyền đến,

“ Thì Nghễ à, cô không được chào đón như vậy, sao không cân nhắc đến việc tự sá.t đi, hahahaha...”

“ Nói không chừng không có cô, ông chồng tàn tật đó của cô còn có thể cho chúng tôi ít tiền.”

“ Ai mà muốn hàng ngày nhìn thấy người hại mình tàn tật, đầu sỏ của tội ác quanh quẩn trước mặt mình chứ.”

“ Chúng tôi cũng không muốn.”

10.

Dường như tất cả mọi người đều hi vọng tôi chế.t đi.

Nó làm tôi có chút dao động, có phải là tôi nên chế.t đi không.

Mây và sương mù đột nhiên tan biến, mặt trời bị che phủ xuyên qua các ô cửa sổ của bệnh viện, chiếu một chùm ánh sáng ấm áp lên đầu tôi.

Ấm áp.

Tôi lập tức phải ứng lại, tắt máy.

Tay nhẹ nhàng chạm vào phần bụng dưới.

Thiếu một chút nữa.

Một chút nữa thôi thì...

11.

Tôi không có ý định nói với Lục Lăng chuyện tôi có thai.

Đợi đến khi luật sư hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi sẽ rời đi cùng đứa bé.

Nhưng khi tôi thật sự nói hai chữ “ Ly hôn” với Lục Lăng, anh ấy không hề nổi giận chỉ trực tiếp từ chối tôi.

“ Thì Nghễ à, cô lại đang làm loạn cái gì?”

“ Em sẽ không lấy một phần tài sản nào từ anh cả, sau khi ly hôn anh cũng có thể danh chính ngôn thuận lấy người khác.”

Lời đã nói đến đó, Lục Lăng còn nghe không hiểu thì chính là một thằng ngốc.

Nhưng anh ấy vẫn nói:

“ Cô nợ tôi một mạng, Thời Nghễ à, trừ phi cô chế.t, cô vĩnh viễn đừng hòng rời khỏi tôi.”

“....”

Tối hôm đó, Lục Lăng về nhà.

Lục Lăng, người mà trong ấn tượng của tôi chỉ bằng lòng ngồi trên xe lăn giờ phút này đã đứng thẳng dậy, anh ấy mặc bộ âu phục, đeo cà vạt, vẻ mặt vội vàng, dấu son môi nơi cổ áo sơ mi trắng đã chứng minh ban nãy đã có chuyện gì đó xảy ra.

Biểu cảm của anh ấy phiền muộn.

“ Thời Nghễ à, xem ra cô đã ghét bỏ tôi rồi.”

“ Tôi vì cô mà mất một chân, cô vậy mà lấy oán báo ân, muốn hôn ly với tôi.”

Nó giống như một đòn độc ác.

Có những cơn đau nhói trong lòng ngực, trước mặt là đôi môi bạc tình đang đóng mở, nói ra những lời vừa lạnh nhạt lại tàn nhẫn.

Tôi chỉ cảm thấy buồn cười.

Anh ấy tiến thêm một bước về phía trước, dùng lực siết chặt cổ tay tôi.

“ Tôi sẽ không đồng ý ly hôn.”

“ Thì Nghễ, tôi.....” chuông cửa đột nhiên vang lên.

Đánh gãy lời của Lục Lăng.

Tôi nhân cơ hội thoát khỏi sự giam cầm của anh ấy, đi mở cửa.

Đập vào mắt không phải là ai khác, người đến chính là Nghê Tưởng Tưởng.

Cô ấy mặc một chiếc váy trắng dáng dài mỏng bị nước mưa làm ướt sũng, cánh tay mảnh khảnh gầy yếu run rẩy ôm lấy cánh tay, đôi môi nhợt nhạt trông hết sức đáng thương.

Sắc mặt Lục Lăng đột nhiên thay đổi, lấy một chiếc áo khoác ngoài treo trên giá áo ở cửa ra vào xuống, nhanh chóng khoác nó lên người Nghê Tưởng Tưởng rồi dẫn cô ấy vào trong nhà.

“ Không phải bảo em đợi anh sao?” trong giọng nói mang theo sự dịu dàng mà bản thân anh ấy chưa từng nhận ra.

“ A Lăng, em sai rồi.” Nghê Tưởng Tưởng bỗng nhiên òa khóc.

Cô ấy khóc như hạt mưa trên hoa lê, hai mắt đỏ hoe, giống như một chú thỏ con đang sợ hãi, cô ấy cuộn tròn ở một bên.

“ Em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em vẫn luôn yêu anh.”

“ Nhưng em lo lắng bản thân không xứng với anh, thay vì làm một đôi, em đã thầm lặng ở bên cạnh anh với tư cách là một người bạn. Có lẽ như vậy em mới có thể ở bên cạnh anh lâu một chút.”

“ Nhưng mà em sai rồi, mấy năm qua em ở nước ngoài, em chưa từng ngừng thôi nhớ về anh, tình yêu của em dành cho anh là không thể lý giải được.”

“ A Lăng, em biết bây giờ anh đã có Tiểu Nghễ... em không nên nói ra những lời này. Nhưng em chỉ nghĩ là nếu không nói ra sẽ hối hận vô cùng.”

“ Bây giờ thì ổn hơn rồi, em cảm thấy mãn nguyện rồi.” Cô ấy thở dài nhẹ nhõm, trên hàng lông mi của cô ấy không biết là nước mưa hay là nước mắt rơi xuống những hạt nước nhỏ, cô ấy nói:

“ Em chuẩn bị rời đi rồi, sau cùng, em chỉ hi vọng anh và Thì Nghễ có thể vui vẻ hạnh phúc.”

Miệng cô ấy nói muốn rời đi, nhưng cơ thể lại không có động tác nào là muốn rời khỏi đây cả.

Cô ấy đang đợi phản ứng của Lục Lăng.

Mà Lục Lăng quả thật không kiềm chế được đã hôn cô ấy.

Hai người bọn họ ở trước mặt tôi tình chàng ý thiếp mặc ý hôn nhau.

Cảm giác buồn nôn ập đến.

Tôi không thể tiếp tục xem.

Tôi lấy điện thoại ra ở trước mặt hai người bọn họ chụp một tấm ảnh gửi cho luật sư.

Tôi tùy tiện lấy một chiếc ô, sau đó vòng qua hai người bọn họ đi vào trong màn mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play