01.

Hôm nay vốn là sinh nhật của tôi.

Dưới hàng trăm con mắt theo dõi của mọi người, Lục Lăng đã lật đổ một bàn thức ăn và rượu xuống đất, còn ném chiếc bánh gato do tự tay tôi chuẩn bị vào thùng rác.

Ánh sáng của phòng khách rất tối, anh ấy dựa người vào tôi ngồi lên trên xe lăn, quay lưng về phía tôi, toàn bộ cơ thể bị che phủ trong bóng tối.

"Thì Nghễ, cô nhất quyết muốn tổ chức sinh nhật, rất muốn xát muối vào vết thương của tôi đúng không?”

"Cô có thể hiểu chuyện một chút được không?"

Bầu không khí ấm áp đột ngột kết thúc.

Trên khuôn mặt của anh ấy ánh mắt tối sầm lại, khóe miệng nhếch lên, lời nói ra khỏi miệng đều tàn nhẫn và ác độc,

"Thì Nghễ, tôi thật cmn hối hận vì đã cứu cô rồi.”

"Nó thực sự không đáng.”

" Hồi đó cô chế.t đi thì thật tốt.”

“ Tôi cũng sẽ không bị què."

02.

Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, mí mắt mỏng của Lục Lăng đang rũ xuống, vẻ mặt thản nhiên của anh ấy dường như đang nói về một chuyện rất bình thường.

Hốc mắt tôi lập tức đỏ lên.

Năm năm trước, vào ngày sinh nhật của tôi, tòa nhà phòng thí nghiệm nơi tôi làm việc ngoài ý muốn bốc cháy do một lỗi sai lầm tính toán trong thí nghiệm.

Các tòa nhà xung quanh sụp đổ, tôi vì hít vào quá nhiều màn khói dày nên đã mất khả năng vận động.

Lục Lăng, người định đón tôi ra khỏi phòng học, phớt lờ lời can ngăn của những người bên cạnh, lao vào hiện trường vụ hỏa hoạn một mình và cố gắng hết sức để bảo vệ tôi.

Nhờ sự xuất hiện kịp thời của anh ấy, khung sắt lẽ ra đã cướp đi mạng sống của tôi đã đổi hướng, và nó kèm theo ngọn lửa dữ dội đã cắn nuốt chân phải của Lục Lăng.

Tôi chỉ còn nhớ lúc đó mình đã buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra được.

Tôi đã cố gắng hết sức đẩy Lục Lăng để anh ấy rời đi.

Còn anh chỉ hôn lên trán tôi, sau đó động tác chậm chạp đắp chiếc áo sơ mi ướt đẫm nước lên người tôi.

Mùi da thịt cháy khét lẹt xộc lên mũi, anh ôm lấy tôi,

Khẽ ngân nga một giai điệu dễ chịu, trong cơn choáng váng, tôi nghe thấy giọng nói run run của anh.

Anh ấy nói:

"Không sao đâu, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em..."

Những lời sau đó tôi đã không còn sức để nghe thấy chúng nữa.

...

Khi tôi tỉnh dậy lại, đã là hai ngày sau.

Trong phòng theo dõi chật ních người, giường nào cũng có người nhà vây quanh.

Chỉ có bên cạnh tôi là trống rỗng, không có gia đình, cũng không có Lục Lăng.

Từ trong miệng của cô y tá tôi mới biết được,

Vì cứu tôi, Lục Lăng đã bị bỏng nghiêm trọng và bắp chân bị hoại tử, bọn họ đã mất cả một đêm để cứu anh ấy.

Quyết định cuối cùng là cắt cụt chi.

Lục Lăng,

Vì cứu tôi,

Vĩnh viễn mất đi chân phải.

Anh ấy làm sao có thể không ghét tôi cho được?

Cũng giống như mẹ tôi đã hy sinh mạng sống để sinh ra tôi, bố tôi hận không thể nói với tôi “ cô đi chế.t đi” mỗi ngày.

Tôi đã quen với nó rồi.

Vì vậy, khi Lục Lăng nói một cách độc ác một lần nữa, "Tại sao người chế.t đi không phải là cô", mặc dù tôi cảm thấy buồn, nhưng tôi cũng chỉ ngẩng đầu lên, cố gắng kiềm chế sự chua xót và nhìn chăm chú vào mắt anh ấy.

"Lục Lăng, nếu đây là điều anh muốn.”

"Em có thể trả lại anh một mạng."

Phản ứng của tôi làm cho Lục Lăng trầm mặc một lúc, cảm xúc trong mắt anh ấy co giật dữ dội.

Một lúc lâu sau, tôi còn cho rằng anh sẽ không nói gì, tôi lại thấy khóe môi anh nhếch lên, trong giọng nói không còn chút tình yêu nào dành cho tôi nữa.

"Được, vậy cô đi chế.t đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play