Vì cứu tôi, Lục Lăng đã mất đi một chân.
Kể từ đó, người từng yêu tôi đến tận xương tủy thường độc ác nhìn tôi,
" Hồi đó cô chế.t đi thì thật tốt, tôi cũng sẽ không bị què."
Lúc đó, nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lục Lăng, tôi khẽ cười:
"Như anh mong muốn."
Trước mặt anh ấy, tôi nhảy xuống lầu không chút do dự.
Lục Lăng, em không muốn mắc nợ anh nữa.
Nguồn dịch: Deĩng