05.

Lúc tôi tìm được Thì Nghễ, cô ấy đang mặc chiếc váy dáng dài mà hồi hai chúng tôi lần đầu gặp nhau. Cô ấy ngồi trước lan can trên ban công, chân không đi giày, bàn chân trắng tựa bạch ngọc lung lay như sắp đổ.

Tôi muốn tiến lên, nhưng đã bị Thì Nghễ gọi một tiếng, cô ấy cau mày nói với tôi:

“ Vẫn bị anh tìm được rồi.”

Trái tim của tôi đập mạnh, giống như có thứ gì đó sắp nhảy ra khỏi cổ họng tôi bất cứ lúc nào.

Có lẽ đã thành thói quen rồi, những lời mà tôi nói ra vẫn khó nghe như vậy.

“ Thì Nghễ, cô lại đang làm loạn cái gì?”

“ Cô cho rằng cô làm loạn đến mức muốn tự sá.t thì tôi sẽ tha thứ cho cô sao?”

Song cô ấy nói một câu đã khiến tôi choáng váng tại chỗ.

Cô ấy nở một nụ cười đau khổ nói với tôi:

“ Lục Lăng à, con của chúng ta không còn nữa rồi.”

Đồng tử của tôi co lại, Thì Nghễ mang thai khi nào tôi vốn dĩ không biết.

“ Chính vào cái ngày anh hôn Nghê Tưởng Tưởng mà quên mất em, nó đã không còn nữa rồi.”

Cũng chính vào ngày hôm đó động lực sống của Thì Nghễ cũng không còn nữa rồi.

“ Lục Lăng à, không phải anh luôn nói em nợ anh một mạng sao?”

Lời của Thì Nghễ đã đánh lên một hồi chuông cảnh báo trong đầu tôi, tôi đột nhiên sợ hãi, bởi vì dáng vẻ của Thì Nghễ giống như là sẽ nhảy xuống dưới trước mặt tôi bất cứ lúc nào.

Tôi không trả lời.

Thì Nghễ trái lại tự cười khúc khích một tiếng:

“ Thật đáng tiếc, em vốn muốn nghiên cứu một loại thuốc đặc biệt để giảm đau cho anh, chỉ còn thêm một bước nữa thôi, thì anh lại trao cơ hội đó cho Nghê Tưởng Tưởng.”

“ Em đi rồi, vào những ngày mưa chỉ có thể để Nghê Tưởng Tưởng giúp anh xoa xoa chân rồi.”

Sau khi cười xong, mặt cô ấy nghiêm lại.

“ Lục Lăng à, nhảy lầu đau lắm anh có biết không.”

“ Nhưng để không mắc nợ anh nữa, em đã chọn cách này để kết thúc sinh mạng của mình.”

“ Sẽ xấu lắm, xin anh hãy tha thứ cho em.”

“ Hi vọng kiếp sau, chúng ta đều sẽ thật hạnh phúc nhé.”

Tôi nhìn Thì Nghễ thận trọng đứng lên.

Tôi hoàn toàn hoảng loạn.

Nạng rơi xuống trên mặt đất.

Tôi hoảng hốt quỳ xuống trên mặt đất lê lết đi về phía cô ấy, tôi gầm lên:

“ Thì Nghễ, anh sai rồi Thì Nghễ à!”

“ Em đừng nhảy!”

“ Thì Nghễ, anh cầu xin em!”

“ Anh không hề yêu Nghê Tưởng Tưởng, người anh yêu chính là em!.....”

Nhưng Thì Nghễ không nghe thấy những lời đó.

Tôi thậm chí còn không kịp nắm lấy gấu váy của Thì Nghễ.

Thì Nghễ đã ở trước mặt tôi, không một chút do dự nhảy từ ban công xuống.

Trước khi đối mặt với cửa tử, cô ấy vẫn chúc tôi hạnh phúc.

- Tái bút-

01.

Thì Nghễ đã chế.t trước mặt Lục Lăng.

Khu chung cư kiểu cũ không có thang máy.

Tôi đã bị mất thăng bằng lăn từ trên cầu thang xuống, thái dương của tôi bị va đập mạnh, lưng nặng nề nện vào hòm thư bằng kim loại dựng đứng ở đó.

Không có thời gian cho tôi trì hoãn, tôi dựa vào lực của lòng bàn tay khó khăn bò về phía trước.

Vào khoảng khắc này, tôi không còn là tổng giám đốc Lục tự cao tự đại đó nữa.

Chỉ mấy chục mét ngắn ngủi nhưng đối với người tàn phế mà nói nó giống như là khoảng cách giữa núi cao và đồng bằng.

Tôi đã tưởng tượng ra vô số lần dáng vẻ của Thì Nghễ.

Cô ấy mỉm cười, làm nũng và tức giận.

Nhưng không có dánh vẻ nào là giống với hiện tại.

Máu tươi không ngừng chảy ra từ khắp nơi trên người cô ấy, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất giống như một dòng suối nhỏ.

Tôi điên cuồng gào thét.

Tôi quỳ xuống và bò về phía trước, lòng bàn tay dính đầy máu của Thì Nghễ, dường như không cảm nhận được tôi cẩn thận dè dặt muốn chạm vào mặt của Thì Nghễ.

Có người kéo tôi ra.

Sau đó, có tiếng còi của cảnh sát vang lên.

02.

Cần phải có chữ ký của người thân.

Tôi buộc lòng phải liên lạc với bố của Thì Nghễ, nhưng người đàn ông trung niên đó chỉ đùa giỡn nói:

“ Chế.t rồi à?”

“ Vậy thì tổng giám đốc Lục không tránh khỏi phải bồi thường cho Thì gia chúng tôi một chút rồi.”

“....”

Những lời người đó nói ra không giống như lời của bố Thì Nghễ, mà nó giống như lời nói của một người xa lạ.

Tôi tắt máy.

Tôi nhớ đến những lời độc ác của bản thân từng nói với Thì Nghễ.

Tôi còn nhớ đến, những năm qua Thì Nghễ đã phải chịu đựng như thế nào.

03.

Tôi nhốt bản thân trong phòng của mình và Thì Nghễ.

Tôi khát thì uống rượu, đói thì ngủ.

Tôi nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, hồi tưởng lại Thì Nghễ sẽ giống như trước đây đắp chăn cho tôi, dịu dàng khuyên nhủ tôi:

“ A Lăng à, sàn nhà lạnh lắm đối với chân của anh không tốt.”

“ Chúng ta lên giường nằm được không?”

Ngoài cửa rất ồn ào.

Luân phiên có người đến đập cửa nhà.

Có Nghê Tưởng Tưởng bên ngoài cửa nhà hét lên:

“ Lục Lăng, Thì Nghễ mất rồi, không phải là đúng theo ý của anh sao?”

“ Không phải là anh chỉ mong sao Thì Nghễ đi chế.t đi.”

“ Chỉ ước gì cô ấy dùng mạng đền cho cái chân của anh không phải sao?”

Tôi đột nhiên mở mắt ra.

Cũng đột nhiên mỉm cười.

Tôi dùng lực của hai tay khó khăn bò về phía cửa, sau đó mở cửa nhà.

Dáng vẻ điên dại của tôi làm dọa đến Nghê Tưởng Tưởng đang định tiếp tục đập cửa.

Nghê Tưởng Tưởng không kiềm chế được lùi về phía sau một bước.

Cô ấy hét lên một tiếng sau đó quay người bỏ chạy.

Nhìn xem, tất cả mọi người đều sợ dáng vẻ hiện tại của tôi.

Chỉ có Thì Nghễ là nguyện ý yêu tôi.

04.

Tôi lại tiếp tục quay trở về ngủ trên sàn nhà.

Tôi mơ thấy một giấc mơ.

Trong giấc mơ Thì Nghễ mặc một chiếc váy dáng dài màu trắng khi lần đầu bọn tôi gặp nhau, cô ấy đứng chắp tay ra sau lưng, cô ấy quay người lại có một nụ cười thoáng qua đã làm tôi ở bên cạnh kinh ngạc.

Cô ấy xinh đẹp và tự tin, nụ cười rạng rỡ, mọi cử chỉ toát lên mùi thơm đập vào mũi.

Tôi và cô ấy quen biết nhau, hiểu nhau cuối cùng là yêu nhau.

Sau cùng là bước vào hôn nhân.

Trong giấc mơ đó không có Nghê Tưởng Tưởng.

Tôi cũng không có tàn tật.

Sau khi kết hôn, Thì Nghễ kiên quyết muốn hoàn thành thí nghiệm của cô ấy, tôi cũng thuận theo mong muốn của cô ấy đi du lịch vòng quanh thế giới.

Tôi đưa cô ấy đi Lâm Hải, nơi cô ấy muốn đến nhất.

Ngắm núi sông, ngắm hồ, ngắm hải đảo.

Tôi và cô ấy cùng nhau nhảy say sưa bên bờ biển, chân trời màu lửa đỏ bao trùm lấy Thì Nghễ trong cảnh biển, cô ấy đẹp đến mức không có gì có thể sánh bằng.

Bọn tôi đứng trước cảnh biển xanh thẳm hôn nhau say đắm.

Tôi dễ dàng bế cô ấy lên ôm cô ấy chạy về phía cabin có thể xem được toàn bộ cảnh núi và biển.

Bọn tôi đã trải qua một đêm tuyệt vời hết lần này đến lần khác.

Nhưng.... Thì Nghễ vẫn đứng ở trên ban công.

Vạt váy tung bay trong gió, Thì Nghễ ở chỗ đó giống như một giây sau sẽ hòa vào trong màn đêm đen phía sau.

Tôi loạng choạng chạy về phía cô ấy, tôi ngã xuống trên mặt đất.

Sắc mặt của Thì Nghễ trắng bệch, khóe miệng mang theo nụ cười mà tôi từng thích nhất.

Khóe mắt của cô ấy hơi cong lên, cơ thể gầy yếu, trong suốt đến mức phảng phất như chỉ cần tôi không nắm lấy cô ấy, cô ấy sẽ lập tức tan biến mất trước mặt tôi.

Tôi kéo lê đôi chân của mình khó khăn bò về phía trước.

Nhưng chỉ khiến Thì Nghễ càng lùi về sau, cô ấy không muốn tôi chạm vào cô ấy.

Cô ấy khẽ nói:

“ Lục Lăng, em không muốn mắc nợ anh nữa.”

“ Thì Nghễ! Đừng mà!”

Thì Nghễ không nghe thấy, cô ấy kiên quyết quay người tiến vào trong màn đêm tối đen.

Tôi xông về phía cô ấy rời đi nhưng chân của tôi đã khiến tôi ngã xuống tại chỗ ngay lập tức.

Tôi không ngăn được Thì Nghễ rồi.

Kể từ đây, tôi không còn chân cũng không còn Thì Nghễ nữa rồi.

Tôi đột nhiên nhớ đến những lời độc ác của bản thân từng nói với Thì Nghễ hồi đó.

Tôi nói, đây là cô ấy mắc nợ tôi.

Hóa ra cô ấy vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng.

Hóa ra Thì Nghễ, vẫn luôn trách tôi.

.......

Sau khi tỉnh lại, chuông cửa vang lên.

Trong bóng tối, có một khoảng trống nặng nề bao quanh lấy tôi.

Tôi mượn lực của ghế dựa từ từ đứng dậy.

Đã nhiều ngày rồi tôi không tắm rửa, bộ dạng râu ria xồm xoàm và lôi thôi của tôi trông giống như một người ăn xin bên vệ đường vậy.

Tôi đá văng chai rượu dưới chân.

Do không dùng nạng nên sức lực và trọng tâm của tôi không ổn định, sau đó tôi ngã ngồi trên mặt đất.

Tôi lại đứng dậy,

Lại ngã hết lần này đến khác.

Cho đến khi trên chân trên cánh tay đầy vết bầm tím.

Người đứng bên ngoài là Nghê Tưởng Tưởng, còn có một người phụ nữ quen mắt nữa.

Nhìn thấy tôi, người phụ nữ đó cau mày lại.

Nghê Tưởng Tưởng sợ tôi lại phát điên, đứng cách tôi rất xa.

Mà lần này, tôi chỉ thẫn thờ hỏi cô ấy:

“ Tưởng Tưởng, em nói đi Thì Nghễ trước khi đối mặt với cái chế.t đã nghĩ gì?”

Nghê Tưởng Tưởng mở miệng nói không ra lời.

Lâm Hạ ở bên cạnh thay cô ấy trả lời.

“ Thì Nghễ nghĩ cô ấy rốt cuộc đã làm sai cái gì phải để các người hận cô ấy như vậy.”

“ Mọi người đều muốn cô ấy đi chế.t đi.”

“ Ngay cả con của cô ấy cũng không nguyện ý lưu lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play