- Ngoại truyện-
1.
Bản thỏa thuận ly hôn đã được gửi đến chỗ tôi.
Tôi mở nó ra xem, Thì Nghễ không cần bất kỳ thứ gì cả.
Tôi đột nhiên cảm thấy không có lí do gì để bản thân phải cáu kỉnh cả, tôi vốn dĩ nghĩ mình không thích Thì Nghễ thì làm sao có thể cảm thấy khó chịu được?
Tôi ký tên vào đơn ly hôn, sau đó giống như là có chút giận hờn tôi muốn chụp nó gửi cho Thì Nghễ xem.
Nhưng tôi tìm không thấy avatar của Thì Nghễ.
Thì Nghễ đã kéo tôi vào danh sách đen rồi.
Tôi tìm thấy tên cô ấy ở trong danh sách đen sau đó xóa nó khỏi đó.
Số điện thoại trở thành một số không kết nối được.
Tôi cảm thấy có một loại cảm giác thở không ra hơi, giống như là sau khi ký xong bản thỏa thuận ly hôn này tôi và Thì Nghễ sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.
Một cơn hoảng loạn mạnh mẽ bao trùm lấy tôi.
Ngay cả khi Nghê Tưởng Tưởng hôn lên môi tôi, tôi cũng không có tâm tư đáp lại.
Trái tim của tôi đập mạnh.
Nhưng tôi vẫn có chút yên tâm.
Tôi vì cứu Thì Nghễ mà mất đi một chân, Thì Nghễ sẽ không dám vứt bỏ, bỏ mặc tôi.
Thực sự không được, đợi đến ngày ly hôn tôi sẽ nhận sai với Thì Nghễ,
Thì Nghễ nhất định sẽ tha thứ cho tôi.
Dẫu sao thì Thì Nghễ cũng yêu tôi như vậy.
.......
Trong lúc thâm mật, Nghê Tưởng Tưởng nhìn thấy tôi không tập trung liền hỏi:
“ Có phải anh đang nghĩ đến Thì Nghễ không?”
Tôi dường như đã bị nhìn trúng tâm tư, tôi cau mày không muốn để Nghê Tưởng Tưởng ôm lấy cổ tôi.
Cô ấy thổi hơi vào bên tai tôi, giọng nói mang theo hờn dỗi mê hoặc:
“ Anh và cô ấy ở bên nhau thậm chí còn kết hôn nữa, đều chỉ là vì giận dỗi với em.”
“ A Lăng, người anh yêu vẫn luôn là em phải không?”
“ Phải!” trong lòng tôi nghĩ.
Tôi không yêu Thì Nghễ.
2.
Sau khi về công ty, tôi phát hiện ra Thì Nghễ đã sớm nộp đơn từ chức.
Tôi hỏi đồng nghiệp của Thì Nghễ, không có ai biết rốt cuộc Thì Nghễ đã đi đâu.
Tôi bắt đầu cảm thấy bất an.
Thì Nghễ không bao giờ rời khỏi tôi mà không nói một tiếng, cô ấy luôn không yên tâm về tôi, cô ấy vì tôi mà đã vứt bỏ rất nhiều cơ hội xuất ngoại học chuyên sâu.
Đó cũng là lí do tôi dễ dàng cho Nghê Tưởng Tưởng cơ hội bồi dưỡng lần này.
Tôi cảm thấy Thì Nghễ sẽ giống như trước đây, mặc dù có chút thất vọng nhưng vẫn sẽ cười híp mắt nói với tôi:
“ Thôi bỏ đi, vẫn là việc chăm sóc chồng yêu là quan trọng hơn.”
.......
Tôi đoán, Thì Nghễ có thể là tức giận vì tôi hôn Nghê Tưởng Tưởng.
Biết đâu đợi đến khi cô ấy hết giận rồi thì sẽ quay về.
Thì Nghễ còn nợ tôi một mạng, dựa theo tính cách của Thì Nghễ thì cô ấy sẽ không rời xa tôi.
Tôi cứ nghĩ như vậy, trong lòng tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tâm trạng căng thẳng mấy ngày qua của tôi đã được thả lỏng, tôi nghĩ đợi đến khi cô ấy trở về, tôi sẽ xin lỗi cô ấy.
Cùng lắm là, nổi lòng từ bi không bảo cô ấy đi chế.t đi nữa.
3.
Có một số lạ gọi đến cho tôi.
Nói cảm ơn số tiền quyên góp của vợ tôi.
Số tiền quyên góp quá lớn, bọn họ không liên lạc được với cô ấy, liền nghĩ đến biện pháp liên lạc cho chồng cô ấy.
Tôi sững người lại.
Ngay sau đó, tôi giống như đột nhiên phát hiện ra cái gì, tôi điên cuồng chuyển động bánh xe lăn.
Trục bánh xe bị kẹt ở góc bàn, tô vội đến mức toàn thân run rẩy, nhưng tôi lại không thể làm được gì.
Tôi thử đứng dậy, nhưng không có ngoại lực nào để chống đỡ, bất luận có cố gắng thế nào tôi cũng chỉ ngã ngồi xuống trên mặt đất.
Tôi chưa bao giờ khẩn trương như vậy, có một đôi bàn tay vô hình nắm chặt lấy trái tim tôi, khiến tôi không thể thở được.
Tôi cảm thấy bản thân sắp mất đi thứ gì đó rất quang trọng.
4.
Tôi bởi vì tàn tật mà khăng khăng muốn lấy Thì Nghễ, đã từng làm ầm ĩ với gia đình một khoảng thời gian.
Tôi đã bướng bỉnh sẵn lòng không cần dùng đến một phân tiền của gia đình.
Để có thể tiết kiệm tiền, Thì Nghễ cùng với tôi đã thuê một căn nhà cũ.
Thầy phong thủy nói, căn nhà này có 2 thái cực.
Hoặc là bạc đầu giai lão hoặc là không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Tôi ghét bỏ thuyết pháp kỳ lạ của ông ấy, trái lại Thì Nghễ lại vui mừng khôn xiết.
Cô ấy tin tưởng bản thân cùng với tôi sẽ thiên trường địa cửu.
Sau này gia đình tôi thỏa hiệp, tôi liền dứt khoát mua đứt căn nhà này từ chủ nhà.
Dẫu sao thì tôi và Thì Nghễ đã ở đây hơn 700 ngày lẫn đêm.
Tôi vẫn còn nhớ, sau khi lấy Thì Nghễ được một khoảng thời gian, dưới hàng trăm con mắt dõi theo, tôi khoe khoang rằng mọi thứ trong cuộc sống không có gì có thể làm tôi hứng thú, nhưng tôi vậy mà lại có thể đỏ hoe mắt trước mặt người chủ trì buổi lễ.
Thì Nghễ ngày hôm đó, cô ấy đẹp đến mức trông giống như một thiên thần rơi xuống thế giới phàm trần.
Cô ấy cười nói với tôi:
“ A Lăng, anh yêu em như vậy sao?”
Thì Nghễ kiễng mũi chân hôn lên môi tôi, sau đó ôm lấy cổ tôi cười yêu kiều:
“ Thật trùng hợp em cũng rất yêu anh.”