Cảnh Dịch là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, ăn bữa nay lo bữa mai. Một lần ngoài ý muốn, cậu xuyên không thành quản gia tổng quản trong một chuỗi truyện ngược tâm. Loại công việc bao ăn bao ở ấy.
Cứ ngỡ từ nay sẽ được sống yên ổn nhưng chẳng mấy chốc, cậu phát hiện ra mấy cậu chủ nhà này đều là những kẻ mù quáng vì tình yêu chính hiệu. Vì tình mà điên cuồng, vì yêu mà bất chấp, cuối cùng làm rơi hết IQ, khiến gia sản tiêu tán, cả nhà kéo nhau đi gầm cầu tá túc.
Cảnh Dịch bực bội: "Công việc tốt thế này, nói mất là mất ngay!"
.......
Ngày đầu tiên vừa xuyên qua, Cảnh Dịch đã chứng kiến tứ thiếu gia ngốc nghếch của nhà này vì muốn bỏ trốn cùng người yêu mà không tiếc cãi nhau gay gắt với các anh trai, thề sẽ bỏ nhà ra đi, chết cũng không quay lại.
Cảnh Dịch vừa tưới cây vừa lẩm bẩm trong lòng: "Đi đi, đi luôn đi, mà vừa bước chân ra khỏi cửa là tình yêu đích thực sẽ đập gãy chân cậu ngay, nửa đời sau chỉ có thể ngồi xe lăn thôi..."
Mấy thiếu gia đang tranh cãi bỗng im bặt.
—— Gì cơ?!
Tứ thiếu gia tức đến đỏ cả mắt, Cảnh Dịch còn đang suy nghĩ xem có nên nhắc nhở hay không thì đã thấy cậu ta lao ra cửa, tung một cú đá, hất luôn gã đàn ông đứng chờ ngoài cửa xuống rãnh nước.
......
Cảnh Dịch nối nghiệp cha, còn nhỏ tuổi đã thay cha bệnh nặng làm tổng quản cho nhà họ Lệ. So với sự khéo léo, tròn vai của cha mình, khi đến nhà họ Lệ thì cậu gây không ít rắc rối.
Nhưng kỳ lạ thay, mấy thiếu gia không những không đuổi cậu đi, mà còn thưởng ngày một hậu hĩnh hơn.
Sinh nhật của nhị thiếu gia, biệt thự đầy rượu ngon tiệc lớn. Cảnh Dịch ôm túi hạt dưa, vừa nhấm nháp vừa lầm bầm: "Chậc, nhị thiếu gia trông đẹp trai thế này, nhưng tiếc là não ngắn. Người trong lòng cậu ta đang bắt tay với anh em để chuyển tài sản, có khi giờ này đã vét sạch rồi… Haiz, đáng thương ghê."
Nhị thiếu gia nghe vậy, loạng choạng suýt ngã vào chiếc bánh kem cao cả mét: "..." Cậu ta bỏ lại khách khứa, vội vàng chạy thẳng về công ty.
Đêm khuya, mưa bão xối xả, Cảnh Dịch đang ngủ ngon thì bị người ta kéo dậy. Đối phương chẳng nói chẳng rằng, đưa cho cậu một chiếc đồng hồ vàng: "Thời gian này làm việc tốt lắm, thưởng cho cậu."
Cảnh Dịch: "Wow~"
.........
Tam thiếu gia đưa bạch nguyệt quang mà anh ta thầm thương trộm nhớ nhiều năm về nhà để bàn chuyện cưới hỏi.
Cảnh Dịch vẫn ngồi nhấm nháp hạt dưa: "Tam thiếu gia đội cặp sừng sáng lóa thế này! Ánh trăng sáng của anh ta bắt cá mấy tay, đi khách sạn với người ta lại quẹt thẻ của anh ta, chậc chậc chậc…"
Tam thiếu gia mặt mũi tím tái.
Nửa đêm, Cảnh Dịch lại bị kéo dậy, tam thiếu gia đứng từ trên cao nhìn xuống: "Dạo này làm việc chăm chỉ, cầm chìa khóa xe này mà dùng."
Cảnh Dịch: "Wow wow~"
.......
Cảnh Dịch suốt ngày lầm bầm lảm nhảm trong lòng, không có giới hạn nhưng lại chẳng hề nhận ra ánh mắt đại thiếu gia nhìn cậu ngày càng có gì đó sai sai.
Đại thiếu gia vì thu mua công ty đối thủ mà thường xuyên thức đêm.
Cảnh Dịch vô tình bắt gặp trợ lý tới lấy tài liệu ở nhà, mắt mở to: "Hự, gián điệp thương mại nhà đối thủ đây rồi! Giờ làm sao để nhắc nhở đại thiếu gia đây…"
Đại thiếu gia Lệ Vấn Chiêu chậm rãi siết chặt nắm tay.
Lại là nửa đêm, Cảnh Dịch cảm giác chăn bị người ta kéo lên. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, thấy đại thiếu gia ôm mình lên giường lớn của phòng ngủ chính: "Dạo này rất ngoan, thưởng cho cậu ngủ với tôi."
Cảnh Dịch: Wow—— không không, khoan đã?!