Cảnh Dịch mở mắt ra, trước mặt hiện lên hai khuôn mặt trắng bệch.

Cậu xoa xoa đầu đau nhức, ngồi dậy thì phát hiện mình đang ở trên một cây cầu hoang vắng âm u. Ánh sáng u ám, gió lạnh rít qua từng hồi, phóng mắt nhìn xa, không một bóng cây cỏ, quang cảnh hoang tàn đến mức khiến người ta ớn lạnh.

Ở một thị trấn du lịch mà cũng có nơi thế này sao?

Cảnh Dịch nhớ lại cậu đang cùng bạn học đi du lịch tốt nghiệp, lúc chiều leo một ngọn núi vô danh thì gặp mưa lớn kèm sạt lở đất. Cậu bị lạc mất nhóm bạn, nhắm mắt mở mắt một cái đã thấy mình ở nơi quái quỷ này.

Cậu định hỏi hai người bên cạnh đây là đâu, có nhìn thấy bạn cậu không.

Quay mặt qua, Cảnh Dịch sững sờ.

Đây đâu phải người.

Rõ ràng là hai vị vô thường trong những câu chuyện kinh dị!

Hai người kia, một đen một trắng, một cao một thấp, một gầy một béo, ghép lại trông như một cái gương bát quái rẻ tiền.

Mà hai vị vô thường này lại khác xa hình tượng quen thuộc. Bạch Vô Thường mặt tươi cười, dáng người cao gầy, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng cái mũ cao trên đầu có viết chữ "gặp cái phát tài", trông rất dễ tạo thiện cảm.

Nhìn sang Hắc Vô Thường…

Thấp, mặt đen, vẻ ngoài hung dữ, thân hình to béo., tay cầm xích sắt và còng, miệng nhe răng nanh, trông như sẵn sàng lao vào xé xác người khác bất cứ lúc nào.

Vì diện mạo "đặc biệt" của hai người này, Cảnh Dịch chẳng những không sợ, còn tiến lại gần hơn: “Tôi đang mơ? Hay là tôi đã chết rồi?”

Xích sắt vang lên tiếng leng keng, Hắc Vô Thường ồm ồm tuyên án: “Cậu chết rồi.”

Cảnh Dịch quay phắt mặt lại “Nói bậy! Thầy bói bảo tôi sống thọ trăm tuổi mà!”

Hắc Vô Thường bị cậu nói mà ngẩn ra.

Thời nay hiếm gặp ai dám cãi tay đôi với Vô Thường, mới lạ nên ông ta chưa kịp phản ứng, chỉ biết trố mắt nhìn đờ đẫn.

Bạch Vô Thường vẫn tươi cười nói: “Có lẽ cậu bị lừa rồi. Sổ Sinh Tử không bao giờ sai. Cậu đúng là đã qua đời vào lúc 14 giờ 01 phút 15 giây, ngày 1 tháng 7 năm 2024. Đây là thông báo tử vong của cậu, ký tên vào nhé.”

Tờ giấy A4 trắng từ trên trời rơi xuống, lững thững đáp trước mặt Cảnh Dịch. Cậu liếc qua thông báo rồi lại nhìn hai vị Vô Thường, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng ngẩng đầu lên với vẻ vô tội: “Nhưng tôi đâu phải Triệu XX.”

“...”

“...” Hả?

“...” Hở?

......

Mười phút sau, Cảnh Dịch ngồi chán nản ở đầu cầu Nại Hà, chân đung đưa trong không trung, mặt mày bình thản, chẳng có chút nào giống một nạn nhân.

Mà nguyên nhân khiến cậu đến đây là vì hai vị Vô Thường đang túm lại một góc thì thầm to nhỏ đã hơn mười phút.

Cảnh Dịch đợi một lúc, bắt đầu thấy ngứa ngáy không yên. Cậu nhảy xuống, gọi lớn:
“Hai anh Vô Thường ơi? Bàn xong chưa? Chứ để lâu nữa là xác tôi lạnh chết rồi đó.”

Hắc Bạch Vô Thường đồng loạt quay lại, ánh mắt mang chút khó tả, không còn vẻ hung dữ như trước mà lại pha lẫn chút cẩn thận lạ lùng.

Cảnh Dịch nhạy bén nheo mắt: “Hửm? Có chuyện gì mờ ám à?”

Đang thắc mắc thì Hắc Vô Thường lúng túng bước tới, giọng vang như chuông: “Cậu không về được nữa.”

Cảnh Dịch: “Tại sao?”

Hắc Vô Thường: “Cậu chết rồi.”

Cảnh Dịch chớp mắt: “Nhưng hai người bắt nhầm hồn tôi mà. Tình huống này... chắc phải tính là chết oan nhỉ? Hai người không sợ tôi mang oán khí ngút trời đến tìm các người trả thù à?”

Hắc Vô Thường: “...”

Lần đầu nghe có người định trả thù Vô Thường, nực cười.

Bạch Vô Thường ho nhẹ, mặt cười không đổi: “Là thế này, bọn tôi thấy cậu cốt cách kỳ lạ, thiên tư xuất chúng nên quyết định ban phúc cho cậu. Cậu có thể chọn thân phận để tái sinh, xuất thân và hoàn cảnh gia đình hoàn toàn tự do, thấy sao?”

Cảnh Dịch mím môi nhìn ông ta.

Bạch Vô Thường: “Tái sinh còn tặng cả năng lực đặc biệt nữa, ok nhé?”

Cảnh Dịch nheo mắt nhìn hai người họ một lúc rồi nói: “Thật ra hai người bắt nhầm hồn, giờ không thể đưa tôi về nên định tìm một thân xác khác để gạt tôi đúng không?”

Là sinh viên trí tuệ, học hành chín năm nghĩa vụ giáo dục, đâu có dễ bị lừa, Cảnh Dịch tặc lưỡi.

Bị vạch trần, Bạch Vô Thường cũng không bối rối mà thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, một khi bị dẫn hồn, người sẽ chết, ngay cả bọn tôi cũng không thể khiến cậu sống lại, nếu muốn sống, chỉ còn cách nhập vào thân xác khác. Để bù đắp sai sót của bọn tôi, cậu sẽ được ưu tiên tối đa về thân phận khi tái sinh.”

Cảnh Dịch chuyển hướng: “Không thể đầu thai luôn à?”

Dù sao trước khi chết cậu cũng không có người thân hay người yêu, sống chết tự tại, muốn sao cũng được.

Biết đâu đầu thai lại vào một gia đình tử tế, dù sao cậu cũng chưa làm điều gì xấu, vừa mới hôm kia còn giúp ba bà lão qua đường cơ mà!

Hắc Vô Thường gườm gườm: “Cậu tưởng nước của Mạnh Bà là trà sữa trân châu à? Muốn uống là uống? Qua cầu Nại Hà đều cần xác nhận danh tính. Cậu không phải Triệu XX, thông tin không khớp, không phải muốn kéo bọn tôi bị phạt chứ?”

Cảnh Dịch giật mình, giơ ngón tay chỉ trỏ: “À ha~~ hóa ra dẫn nhầm hồn là bị phạt ~ hả?”

Hắc Vô Thường: “...”

Cái âm điệu dài lê thê này, nghe phát muốn đánh người!

Bạch Vô Thường đóng vai hòa giải, tiếp tục khuyên: “Cảnh tiên sinh, sự việc đã vậy, cậu hãy nghĩ xem muốn tái sinh làm ai đi.”

Cũng đúng.

Đâu có ai đứng trên cầu Nại Hà đôi co với hai con quỷ Vô Thường, nghe đã thấy kỳ dị. Thôi cậu rời đi sớm một chút thì hơn.

Huống hồ có thể tự do chọn thân phận, thế này cũng chẳng khác gì đầu thai, lại bớt đi bao phiền phức lúc trưởng thành, lời lớn rồi còn gì!

Cảnh Dịch lén xoa xoa tay, bắt đầu suy tính xem nên chọn lợi ích gì.

Chờ một lúc, thấy cậu có vẻ xiêu lòng, Bạch Vô Thường vội hỏi: “Thế nào, Cảnh tiên sinh, đã nghĩ xong chưa?”

Cảnh Dịch cân nhắc hồi lâu, há miệng đòi hỏi lớn: “Tôi muốn làm tổng tài! Loại mỗi phút kiếm cả triệu! Tôi muốn tận hưởng niềm vui của người giàu!”

“Hằng ngày phải có đầu bếp Michelin nấu ba bữa, ra ngoài toàn đi Maybach, thuê ba tài xế, nhà phải đẹp, tiện cho tôi bơi lội, trượt tuyết, câu cá, đánh golf, toàn mấy hoạt động sang chảnh!”

“À, còn phải có một nhóm bạn thích mở tiệc tùng, ngày nào cũng phải vui vẻ. Đúng rồi, tôi muốn có dị năng nữa. Nếu phải làm việc, dị năng sẽ giúp tôi xử lý hết, để tôi còn rảnh rỗi câu giờ trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời. À đúng, còn nữa...”

Hắc Vô Thường không nhịn nổi, ngắt lời: “Cậu tưởng đang tìm lỗi bug hệ thống với bọn tôi à?!”

Hừm, vị Hắc Vô Thường này lại là người Đông Bắc nhỉ?

Bị mắng, Cảnh Dịch rụt cổ nhìn về phía đối diện cây cầu Nại Hà, làm bộ muốn đi: “Mạnh Bà ở bên kia phải không? Đã đến đây rồi, tôi qua đó chào bà một tiếng.”

Hắc Bạch Vô Thường: !!!

Cái quái gì mà "đã đến đây rồi" hả?!

Đây là cổng nhà cậu sao? Còn chào hỏi nữa, sao cậu không lên trời gặp Ngọc Hoàng luôn đi! Hai vị Vô Thường trong lòng đã chửi mắng ầm ĩ.

Có gì đáng sợ hơn việc bắt nhầm hồn không? Có, đó chính là hồn bị bắt nhầm còn dọa sẽ báo cáo với cấp trên!

Nếu bị phát hiện, hậu quả không nhỏ đâu, phải xuống tầng 18 địa ngục chịu khổ sai đấy.

Bạch Vô Thường vội vàng giữ tay Cảnh Dịch, giọng điệu đã dịu xuống không ít, kết hợp với nụ cười trên khuôn mặt khiến Cảnh Dịch bớt tức giận.

Bạch Vô Thường lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: “Cảnh tiên sinh, điều kiện có thể nêu ra nhưng xin đừng quá đáng.”

Cảnh Dịch chớp chớp mắt: “Yêu cầu của tôi quá đáng lắm sao?”

Hắc Vô Thường nghiến răng: “… Cậu nghĩ sao!”

Cảnh Dịch xoa cằm, cân nhắc một hồi rồi nói: “Thôi được rồi, tôi cũng không làm khó các người nữa. Thân phận tôi muốn cũng đơn giản thôi, tuổi tác phải gần bằng tôi, giới tính nam... Đừng có cho tôi thành phụ nữ, nếu không tôi vẫn sẽ qua tìm Mạnh Bà mách đấy, tôi là người thù dai lắm.”

Vô Thường: "..."

Cảnh Dịch tiếp tục đếm ngón tay: “Xuất thân phải tốt, gia cảnh giàu có, ăn uống không phải lo, tốt nhất là có công việc có thu nhập... sơ sơ mười vạn mỗi tháng, là sau thuế nhé, tôi là công dân tuân thủ pháp luật mà.”

Hắc Vô Thường có chút sụp đổ: “Vừa nãy cậu còn đòi làm tổng tài! Sao giờ lại đổi, tôi mỗi tháng còn không kiếm được mười vạn âm tệ đây, cậu dựa vào đâu!”

Cảnh Dịch bĩu môi: “Làm tổng tài thì mùi tiền nó nồng quá, hơn nữa làm tổng tài, công ty có nguy cơ phá sản, tôi đổi ý không được à? Dịch vụ khách hàng của các người là cái kiểu gì đây?”

“……”

Hắc Vô Thường giận đến phát run.

Thời buổi nào mà còn có người dám cãi tay đôi với Vô Thường, thật là chọc tức người ta!

Bạch Vô Thường vẫn giữ nụ cười, chỉ là nụ cười đó trông gượng gạo đến kỳ lạ: “Cậu tiếp tục nói đi.”

Cảnh Dịch: “Xung quanh phải có nhiều nhân vật lớn, tốt nhất là giới kinh doanh, chính trị, pháp luật, hắc đạo đều có đủ. Dù gì tôi cũng chẳng quen ai, nếu gây chuyện, phải có người cứu tôi chứ, hì hì.”

Hai vị Vô Thường đồng loạt quay mặt đi, không hề muốn “hì hì” gì với cậu.

Cái miệng như vậy, đi đâu cũng gây thù chuốc oán mất.

Hắc Vô Thường lại không nhịn được, suýt chửi thề.

May mà Bạch Vô Thường vẫn giữ bình tĩnh, giữ chặt tay Hắc Vô Thường, không để Cảnh Dịch có thêm cơ hội "vòi vĩnh".

Ông ta nhìn rõ rồi, lần này bắt được đâu phải hồn người mà là củ khoai nóng bỏng tay, không thể đánh mắng, thật quá oan ức.

Nhanh chóng tiễn đi cho xong chuyện.

Cảnh Dịch vẫn tiếp tục nói: “Ông chủ đừng quá tốt tính, tôi thích những người dùng tiền sỉ nhục tôi, và phải đẹp trai nữa, dù gì bảo vệ môi trường là trách nhiệm của tất cả mọi người. Quan trọng nhất, đừng bắt tôi làm thêm giờ, tôi không chịu được mùi văn phòng quá nồng. Còn những thứ khác, chắc không có gì đâu, nếu tôi nhớ ra sẽ bổ sung sau... À đúng rồi, ông vừa nói trọng sinh có kèm bàn tay vàng à?”

Cảnh Dịch nhìn Bạch Vô Thường với ánh mắt sáng lấp lánh, đầy mong đợi.

Bạch Vô Thường hiếm khi thay đổi biểu cảm, suýt nữa không giữ nổi nụ cười.

Nhưng để nhanh chóng tiễn Cảnh Dịch đi, ông ta rút từ trong túi ra một xấp thẻ dài, từng cái từng cái đưa ra giới thiệu: “Cái này, sắc đẹp vô song, vạn nhân mê.”

Cảnh Dịch sờ cằm, lắc đầu dứt khoát: “Tôi đã đủ đẹp rồi, tiếp theo đi.”

“……”

Bạch Vô Thường: “Cái này, thần binh siêu phàm, công lực vô địch.”

Cảnh Dịch: “Không cần, không cần, thứ vũ khí kinh khủng thế, tôi qua an ninh sân bay kiểu gì?”

“……”

Bạch Vô Thường nghiến răng: “Nhìn xuyên thấu?”

Cảnh Dịch chê bai: “Cái đó không phải dễ mọc nẹo ở mắt sao, không có gì như tay chạm hóa vàng hay thuốc trường sinh à?”

Bạch Vô Thường tức đến mức suýt ném đồ: “Cậu nghĩ tôi là ai? Nữ Oa à?”

Cảnh Dịch: “Thôi được rồi, ông nói tiếp đi.”

Bạch Vô Thường gần như phát điên nhưng vẫn tiếp tục: “Luật sư vàng?”

Cảnh Dịch: “Không cần, miệng lưỡi tôi đâu có sắc sảo gì.”

Cậu còn muốn sắc sảo thế nào nữa hả?!

Bạch Vô Thường tức run, lại rút ra một tấm: “Giáo viên cấp cao?”

Cảnh Dịch kinh hãi, đầu lắc như cái cần gạt nước: “Tôi vừa mới tốt nghiệp, lại bắt tôi quay lại trường à? Không đi, không đi.”

“……”

Mẹ nó, cậu còn muốn trọng sinh không? Cái này không lấy, cái kia cũng không, cậu muốn đầu thai làm Ngọc Hoàng chắc?

Bạch Vô Thường nhịn giận lật tiếp: “Cái này, loa phóng...”

Chưa kịp nói hết câu, một bóng đen vụt qua, giật lấy thẻ rồi bịt miệng Cảnh Dịch lại, sau đó đá thẳng cậu vào hồ Vong Sinh.

Cảnh Dịch bất ngờ ngã vào mặt nước tạo thành tư thế vồ ếch rồi từ từ chìm xuống đáy.

Bạch Vô Thường: “……”

Phì.

Hắc Vô Thường phủi tay: “Xong, nghe cậu ta nói thêm nữa, tôi thà xuống tầng 18 địa ngục làm khổ sai còn hơn.”

Bạch Vô Thường đứng yên tại chỗ như thể còn chưa kịp phản ứng.

Hắc Vô Thường mới nhớ ra gì đó: “À đúng rồi, ông cho tên nhóc đó bàn tay vàng gì thế? Tôi chưa nghe rõ.”

Bạch Vô Thường im lặng vài giây, môi mấp máy: “Loa phóng thanh.”

Hắc Vô Thường gãi đầu: “Cái quái gì cơ?”

Bạch Vô Thường thành thật nhún vai: “Không biết, chưa có ai dùng, rất hiếm.”

Hắc Vô Thường thờ ơ đáp: “Thôi kệ, dù sao cậu ta cũng trùng sinh rồi. Chúng ta đi tìm thằng cha họ Triệu kia đã, lần này phải cẩn thận hơn, đừng để sai nữa…”

Hai bóng đen một trắng một đen dần khuất xa.

Cảnh Dịch nằm trong hồ nước ấm áp, toàn thân bất lực, cảm giác mất trọng lượng bao trùm. Khi một luồng sáng trắng ập tới, cậu dần mất ý thức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play