Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Cảnh Dịch không biết mình đã mê man bao lâu cho đến khi bị một giọng nói giận dữ đánh thức——
“Lệ Minh Chức, hôm nay nếu em dám đi theo anh ta, anh sẽ coi như không có đứa em này!”
Cảnh Dịch bừng mở mắt.
Cảm giác ngạt thở vì bị nước nhấn chìm vẫn còn quấn quanh các giác quan, cậu theo bản năng sờ vào cổ mình, nhịp đập gấp gáp của mạch máu khiến cậu cảm nhận được sức sống dồi dào đang chảy trong cơ thể.
May quá, may quá, cậu lại sống rồi.
Cảnh Dịch thở phào, ngơ ngác nhìn hai người bên cạnh.
Lệ Minh Chức?
Cậu giật mình, hoàn toàn tỉnh táo.
Đây chẳng phải là nhân vật pháo hôi não tàn yêu đương bị lừa đến mất cả quần lót ngay ở chương đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết cậu mới đọc mấy ngày trước sao?
Phạm vi công việc mà Hắc Bạch Vô Thường quản lý lại rộng như vậy? Xuyên không mà cũng có thể ném cậu đến đây à?
Cảnh Dịch không dám tin, cúi đầu nhìn bản thân mình, cậu sẽ không xuyên thành tên ngốc này đấy chứ...
“Không có thì thôi, em cũng không muốn có người anh độc đoán như anh!” Giọng nam phía sau vang lên, mang theo chút nghẹn ngào: “Ninh Khương tốt như vậy, em ở bên anh ấy thì sao chứ? Anh đúng là chuyên quyền độc đoán, e làm gì anh cũng không đồng ý!”
Không xa phía sau, một nam sinh trạc tuổi cậu, khuôn mặt đầy nước mắt, vừa mắng người anh trai là chuyên quyền bắt nạt, vừa nghẹn ngào lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe trông vô cùng đáng thương.
Cảnh Dịch lặng lẽ thở phào, Hắc Bạch Vô Thường cũng coi như còn chút nhân tính, không để cậu tái sinh thành kẻ yêu đương não tàn.
Không đợi cậu kịp hiểu rõ thân phận mới của mình, một giọng nói lạ lẫm vang lên từ phía bên kia: “Minh Chức, sao em có thể nói chuyện như vậy với anh cả?”
Cảnh Dịch mơ màng nhìn sang thì thấy hai người đàn ông trưởng thành với dung mạo tương tự nhau bước ra từ góc khuất. Ngũ quan tuấn tú, đôi chân thon dài thẳng tắp, ấn tượng đầu tiên khiến người ta khó quên.
Nhìn thấy bốn người này, Cảnh Dịch lập tức biết mình đang ở đâu—chính là nhà họ Lệ với bốn anh em trong cuốn tiểu thuyết ngược, nơi toàn bộ nhân vật đều nhận kết cục BE thảm thương.
Lệ Úc và Lệ Đình nhìn về phía anh cả của mình: “Anh cả.”
Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ gia đình, khí thế bức người, khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào người em út phản nghịch.
“Hai anh chỉ biết cùng anh cả bắt nạt em thôi.” Lệ Minh Chức vừa tức giận vừa ấm ức, đôi mắt xinh đẹp ngập nước mắt: “Rõ ràng anh cả nhẫn tâm chia rẽ em và Ninh Khương, hai người không giúp em thì thôi, lại còn trách em!”
Người anh thứ hai Lệ Úc tính tình nóng nảy, chưa nghe hết lời đã nhíu chặt mày đến mức có thể kẹp chết muỗi: “Anh cả làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho em.”
“Em không cần anh ấy tốt cho em, em chỉ cần Khương Khương thôi!” Lệ Minh Chức tức đến phát điên: “Em yêu anh ấy cả đời, không có anh ấy em sẽ chết!”
Lệ Úc: “Em…”
Còn chưa nói hết câu thì lời anh ấy nói đã bị giọng nói trong trẻo phát ra từ góc phòng cắt ngang. Ninh Khương vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ dịu dàng lên tiếng: “Chức Chức, đừng nói chuyện với anh trai em như vậy, họ sẽ buồn đấy. Tất cả đều là lỗi của anh, hôm nay anh không nên đi cùng em đến đây chào hỏi, nếu không phải tại anh, em cũng sẽ không cãi nhau với các anh trai thế này.”
Sự chú ý bị thu hút, Cảnh Dịch nhìn về phía góc phòng.
Đó là một người đàn ông có dung mạo thanh tú, so với vẻ ngoài đậm nét của nhà họ Lệ thì anh ta thanh nhã như một đóa lan nở trong thung lũng vắng, kết hợp với nụ cười vừa đúng mực, ai nhìn vào cũng khó lòng nghĩ rằng đây lại là một kẻ lừa đảo dày dạn, dễ dàng làm người ta rơi vào bẫy.
Cảnh Dịch đọc hết toàn bộ câu chuyện, ấn tượng sâu sắc nhất chính là nhân vật phản diện số một – Ninh Khương.
Người này là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, nghề chính là lừa tiền, nghề phụ là lừa tình. Ba tháng trước, anh ta cố tình tiếp cận cậu út nhà họ Lệ, thành công khiến cậu ấy mê mẩn đến lú lẫn, yêu đến phát cuồng, không chỉ tuyên bố sẽ bỏ nhà ra đi mà cậu ta còn định đem cả gia tài đồ sộ của nhà mình dâng tặng cho anh ta.
Tiếc rằng, những gì cậu ấy bỏ ra lại không đổi được tấm chân tình của kẻ lừa đảo. Sáu tháng sau, cậu ấy bị đánh gãy chân, bị đuổi khỏi nhà, cuối cùng chỉ có thể sống nhờ vào việc ăn xin qua ngày.
Nhưng bi kịch của Lệ Minh Chức chỉ là khởi đầu cho sự sụp đổ của gia tộc hiển hách như nhà họ Lệ
Không có sự bảo vệ tận tâm của ba người anh trai, cậu ấy đã phải hứng chịu ác ý lớn nhất từ người yêu. Về sau, trong phần cuối của câu chuyện, thậm chí cậu ấy còn bị Ninh Khương bán cho bọn tội phạm, bị lấy hết toàn bộ nội tạng.
Cảnh Dịch nhìn qua bốn người đàn ông trước mặt, ai nấy đều sắc sảo, thơm phức, khí chất ngút trời… Khụ! Vô cùng tuấn mỹ, đây chắc chắn chính là những người thuộc nhà họ Lệ vốn bị tác giả biến thành nhân vật phản diện pháo hôi.
Còn về phần mình...
Cảnh Dịch cúi xuống nhìn.
Một bộ lễ phục đuôi tôm màu đen tiêu chuẩn, nơ cài cổ được thắt cẩn thận dưới yết hầu, đôi tay đeo găng trắng, giày da sáng bóng, dáng vẻ của một quản gia chạy việc mẫu mực.
Cậu đã trùng sinh thành nhân vật quản gia họ Cảnh, có họ nhưng không có tên trong nguyên tác. Đứng trước mặt cậu lúc này là nhân vật nổi tiếng nhất trong câu chuyện – Lệ Vấn Chiêu, đại thiếu gia nhà họ Lệ.
Nếu nói rằng Lệ Minh Chức là người khai hỏa phát súng đầu tiên khiến nhà họ Lệ phá sản thì những gì xảy ra với Lệ Vấn Chiêu chính là cọng rơm cuối cùng đè bẹp con lạc đà.
Anh chứng kiến ba người em trai lần lượt suy sụp, lại gặp phải sự phản bội từ người yêu, cấp dưới bỏ rơi, dự án phá sản, bạn bè rút cạn tài chính công ty, chuỗi đả kích liên tiếp khiến anh suy sụp, chỉ có thể trơ mắt nhìn gia tộc tan rã. Cuối cùng, ôm theo ba bình tro cốt của các em trai, anh nhảy xuống biển tự vẫn…
Tóm lại, đây là câu chuyện toàn bộ nhân vật đều khổ sở đến thê thảm.
Tác giả thực sự đã đổ một chậu máu chó to kinh khủng.
Lệ Đình không nhịn được nữa: “Cái tên Khương Khương bảo bối này của em chỉ là một tên lừa đảo, em thực sự lú lẫn rồi!”
“Anh đang vu khống!” Lệ Minh Chức đang trong cơn mê tình, gào lên đến khản cả giọng: “Ninh Khương là người bạn đời tốt nhất trên thế giới này! Chúng em sẽ sống bên nhau đầu bạc răng long!”
Cảnh Dịch thở dài đầy bất lực.
[Não tàn vì yêu đúng là muốn mạng người ta mà.]
Bầu không khí trong phòng sách thoáng chốc ngưng lại, bốn người đang cãi nhau đồng loạt sững sờ.
Lệ Vấn Chiêu sở hữu năm giác nhạy bén là người đầu tiên quay sang nhìn nơi phát ra âm thanh, vị quản gia mới tuyển của anh lặng lẽ đứng trong góc, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, dáng vẻ rất chuyên nghiệp và bình tĩnh.
Nếu quản gia không mở miệng nói những lời nặng nề như vậy.
Lệ Minh Chức tức tối trừng mắt nhìn Cảnh Dịch: “Tôi biết các người đều nghĩ tôi là kẻ não tàn nhưng tôi rất tỉnh táo! Tôi chỉ cần Khương Khương, không có anh ấy tôi sẽ chết!”
Cảnh Dịch kinh ngạc trước sự não tàn của Lệ Minh Chức, không nhịn được chửi tiếp:
[Thật là một tên ngốc, có anh ta cậu mới chết nhanh hơn đấy.]
Lệ Minh Chức: “……”
Cậu ấy không dám tin, quay đầu lại: “Vừa rồi anh ta... đang mắng em sao?”
Ninh Khương ánh mắt mơ màng, anh ta không nghe thấy gì cả: “Ai?”
Lệ Vấn Chiêu nheo mắt, sắc mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Nếu anh không nhìn nhầm thì ban nãy quản gia nhỏ này hình như không hề mở miệng.
Giọng nói ấy từ đâu phát ra?
Lệ Úc và Lệ Đình cũng ngạc nhiên không kém, ánh mắt đổ dồn về phía Cảnh Dịch đang đứng trong góc phòng.
Sự im lặng đồng loạt của mấy anh em nhà họ Lệ khiến Ninh Khương cảm thấy bất an. Anh ta nhất định phải khiến Lệ Minh Chức bị gia đình ghẻ lạnh hoàn toàn, như vậy mới dễ dàng thực hiện kế hoạch lừa đảo, chiếm đoạt toàn bộ tài sản trong tay cậu ấy.
“Chức Chức, nghe anh nói này, Chức Chức.”
Cảnh Dịch nghe thấy liền nhếch miệng:
[Chẹp chẹp chẹp chẹp chẹp chẹp, anh là chuột nhà ai thế, ai mà lại đặt biệt danh kỳ cục này cho người yêu? ]
“……”
Lệ Minh Chức sững người, suýt chút nữa thì sặc nước bọt.
Ngoại trừ Lệ Minh Chức vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì ba anh em nhà họ Lệ liếc nhìn nhau, trong ánh mắt ai nấy đều không giấu được vẻ kinh ngạc.
——Vị quản gia mới này, hình như có chút năng lực đặc biệt?
“Chức Chức, em đừng vì anh mà gây căng thẳng với gia đình, họ đều là người thân của em, anh thì không sao đâu, một người đàn ông như anh chẳng lẽ lại sợ chút khó khăn từ các anh trai của em sao? Yên tâm, anh chịu được mà.” Ninh Khương xoa đầu Lệ Minh Chức, nở nụ cười dịu dàng mà bi thương.
“Ngược lại là anh, anh phải xin lỗi em thật nhiều mới đúng, hôm nay đã khiến em rất khó xử rồi.”
“Anh đừng xin lỗi em.” Lệ Minh Chức đôi mắt đỏ hoe, giọng nhỏ nhẹ và đầy áy náy: “Anh chẳng làm gì sai cả, là họ sai.”
“Anh, em đã quyết định rồi, các anh không cần khuyên em nữa, dù các anh có đồng ý hay không, đời này em chỉ chọn Khương Khương mà thôi.”
Lệ Minh Chức lau nước mắt, như thể đã hạ quyết tâm: “Em không ép các anh phải chấp nhận anh ấy nhưng các anh không được can thiệp vào quyết định của em. Sau khi rời khỏi đây, em sẽ giao vài công ty dưới tay mình cho Khương Khương, coi như là đảm bảo cho anh ấy.”
Lệ Đình tức giận chửi thẳng: “Em đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Sự việc đã phát triển đến mức không còn đường lui, Cảnh Dịch nhìn Lệ Minh Chức, cậu em ngây thơ đang từng bước rơi vào bẫy mà cảm thấy không nỡ. Cậu nghĩ bụng:
[Nếu nói với anh cả nhà họ Lệ là cậu em trai này mà rời khỏi nhà theo Ninh Khương thì lập tức sẽ bị lừa hết tài sản, bị đánh gãy chân, thậm chí còn bị kéo lên bàn mổ để cắt lấy thận… Anh ấy có tin không?]
Ba anh em nhà họ Lệ đồng loạt trợn to mắt, chấn động không thôi.
——Cái gì cơ?!
Lệ Minh Chức cuối cùng cũng nhận ra, mặc dù môi Cảnh Dịch không hề động đậy nhưng giọng nói lại vang lên rõ ràng trong đầu cậu ấy. Cậu ấy nuốt nước bọt, quay đầu hỏi Ninh Khương: “Khương Khương, anh sẽ cắt lấy thận của em sao?”
Ninh Khương ngơ ngác: “Hả?”
Vẻ bối rối trên gương mặt anh ta hoàn toàn không giống như đang giả vờ, Lệ Minh Chức ý thức được bản thân đã bị Cảnh Dịch ảnh hưởng nên bực bội quay mặt đi: “Quản gia Cảnh, anh đừng ly gián nữa, nếu anh còn nói linh tinh, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi nhà họ Lệ!”
Cắt lấy thận gì chứ!
Toàn là nói nhảm.
Khương Khương yêu cậu ấy như thế, ngay cả khi ngón tay cậu ấy bị trầy một chút cũng xót đến cả ngày, làm sao có thể tin mấy lời nói vớ vẩn này được?
Cảnh Dịch bị mắng mà ngẩn người, đối diện với ánh mắt như phun lửa của Lệ Minh Chức, biểu cảm của cậu ngày càng mơ hồ.
Sao thế này?
Cậu em ngốc này sao tự nhiên quay sang mắng cậu chứ?
[Chà… Yêu đương lú mề đúng là không ổn mà, tức đến mức mắng nhầm cả người rồi.]
Lệ Minh Chức: “Anh còn dám…”
“Minh Chức.” Lệ Vấn Chiêu không chút cảm xúc ngắt lời cậu ấy: “Đừng trút giận lên người khác.”
Lệ Minh Chức không phục, chỉ tay vào Cảnh Dịch: “Anh! Anh ta đã mắng em như vậy…”
“Im miệng!”
Hai người anh còn lại đồng thanh quát.
Lệ Minh Chức: “……”
Cảnh Dịch chớp mắt đầy bối rối: ? ? ?
[Sao thế? Sao thế? Sao thế?]
[Các anh từ từ mà cãi, tôi ăn miếng dưa này mà chẳng hiểu gì cả.]
“…………”
Lệ Đình đứng thứ ba nhà họ Lệ nhìn Cảnh Dịch đầy thích thú, khóe môi không nhịn được mà cong lên thành một nụ cười.
Lệ Minh Chức nhìn quanh phòng khách rộng lớn, ánh mắt đầy thất vọng khi thấy gia đình phản đối mình, nỗi bất mãn dần chuyển thành sự oán trách khi bị trách mắng. Cậu ấy nhìn gia đình một lần nữa rồi quay người rời đi mà không hề do dự.
“Khương Khương, chúng ta đi thôi.”
Ninh Khương giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong ánh mắt thoáng qua một tia cười nhẹ: “Các anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Chức Chức.”
“Lệ Minh Chức.” Từ phía sau, giọng nói trầm ổn của anh cả nhà họ Lệ vang lên: “Bước ra khỏi cánh cửa này, em sẽ không còn là người nhà họ Lệ nữa.”
Lệ Minh Chức cứng đầu nói: “Không thì không, ai thèm chứ, các anh đều là phát xít!”
Lệ Vấn Chiêu bình tĩnh mở miệng nói: “Vì em không còn là người nhà họ Lệ, anh sẽ thu hồi toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của em, bao gồm cổ phần công ty, tiền gửi ngân hàng và bất động sản, à cả bộ sưu tập xe quý mà em quý như vàng mấy năm nay nữa. Đã thật lòng yêu nhau thì anh tin Ninh Khương sẽ không chê em tay trắng.”
Sắc mặt hoàn mỹ của Ninh Khương xuất hiện một vết rạn.
Lệ Minh Chức nói: “Đó là đương nhiên, đúng không Khương Khương?”
Ninh Khương giật mình, sắc mặt không mấy dễ coi: “...Đúng vậy.”
Anh ta không tin Lệ Vấn Chiêu sẽ hoàn toàn từ bỏ em trai ruột, huyết thống đâu dễ gì cắt đứt như vậy, chuyện này chắc chắn chỉ là thử thách.
Ninh Khương dịu dàng nói: “Chức Chức, anh mãi mãi yêu em.”
Lệ Minh Chức mãn nguyện đáp: “Khương Khương, em cũng yêu anh, chúng ta đi thôi.”
Cảnh Dịch nhìn hai người họ quyến luyến không rời, không nhịn được buông lời chế nhạo: [Nắm tay nhau cùng bước đi, trên đường hoàng tuyền có cậu, không có anh ta.]
Lệ Minh Chức bùng nổ: “Cảnh Dịch ——”
“Quản gia Cảnh.” Lệ Vấn Chiêu kịp thời cắt ngang cơn giận dữ vô dụng của cậu em trai, từng chữ đều rõ ràng: “Liên hệ với phóng viên, đăng thông báo Lệ Minh Chức rời khỏi nhà họ Lệ. Sau đó bảo luật sư soạn thảo hợp đồng, thu hồi toàn bộ tài sản động sản và bất động sản dưới danh nghĩa của cậu ấy. Trong vòng một tiếng, tôi muốn thấy hết các giấy tờ.”
Sắc mặt Ninh Khương hoàn toàn thay đổi.
Anh ta quay lại nhìn Lệ Úc và Lệ Đình nhưng hai người này cũng không hề có ý định ngăn cản.
Không thể nào… Các người thật sự làm thật sao?
Anh ta cụp mắt nhìn Lệ Minh Chức ngốc nghếch đứng bên cạnh.
Nếu hôm nay đưa người đi thì coi như mất trắng, mọi sắp xếp trước đó đều đổ sông đổ bể.
Sau một thoáng suy nghĩ, Ninh Khương dừng bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lệ Minh Chức rồi dịu dàng nói: “Chức Chức, đừng nóng vội, anh biết em yêu anh nhưng đừng vì anh mà mất đi tất cả, anh sẽ đau lòng. Chúng ta từ từ thôi được không? Anh sẽ chứng minh mọi thứ với các anh trai của em.”
Lệ Minh Chức ngơ ngác nhìn hắn: “Anh không đưa em đi sao?”
Ninh Khương mỉm cười dịu dàng: “Ngốc à, làm sao anh nỡ để em vì anh mà mất đi gia đình chứ.”
Cảnh Dịch bị màn thay đổi thái độ quá nhanh này làm choáng váng:
[Anh đâu phải không nỡ mất người, anh không nỡ mất tiền thì có, chiêu lùi một bước để tiến ba bước này dùng hay thật đấy. Đợi khi nhà họ Lệ lơi lỏng, tất cả mất cảnh giác, anh sẽ tìm cơ hội cuỗm Lệ Minh Chức đi, vừa lừa tiền vừa lừa tình, tận dụng triệt để giá trị của cậu ta, cuối cùng bán vào mỏ than đen rồi còn cắt nội tạng nữa… Thật quá đáng! So với anh, Hannibal còn phải ngả mũ chào thua!]
Lời của Cảnh Dịch mạch lạc, có đầu có đuôi khiến người nghe khó mà không tin.
Lệ Minh Chức sững người, lần đầu tiên nhìn lại “người yêu” của mình một cách nghiêm túc.
Ninh Khương nói xong thì đứng dậy: “Hôm nay đến thăm không được vui lắm, em ngoan ngoãn ở đây, vài ngày nữa anh sẽ lại đến thăm em. Anh sẽ cố gắng thuyết phục các anh của em.”
Ninh Khương nói xong, quay sang Lệ Vấn Chiêu và những người khác rồi hơi cúi đầu: “Vậy tôi xin phép rời đi trước.”
Lệ Vấn Chiêu lạnh lùng đáp: “Quản gia Cảnh, tiễn khách.”
Cảnh Dịch đứng lâu đến tê chân, nghe vậy lập tức di chuyển: “Rõ, tên lừa đảo… Ồ không phải, anh Ninh, mời.”
Lệ Đình không nhịn được cười khúc khích.
Vị quản gia mới này thật thú vị.
Cảnh Dịch cố gắng giữ vai trò một quản gia tận tụy, đi theo sau Ninh Khương ra cửa, nhưng vì đứng quá lâu, cơ bắp chân tê rần, mới đi được vài bước đã bị chuột rút.
Khi vừa đến cửa, cậu trượt chân, cả người loạng choạng một đoạn nửa mét rồi ngã thẳng xuống dưới chân Ninh Khương.
Kết quả, cậu nhẹ nhàng xoay người khiến Ninh Khương vấp ngã, cả tay chân bủn rủn ngã nhào vào chậu hoa lớn trước cửa.
Cảnh Dịch: “……”
Ba anh em nhà họ Lệ: “……”
Lệ Minh Chức: “……”