Xác định rằng đã mất đi bàn tay vàng, Cảnh Dịch ủ rũ như một hạt đậu nhỏ, nghĩ rằng những ngày tháng sắp tới ở nhà họ Lệ chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng gì.
Bốn cậu thiếu gia nhà họ Lệ đều thuộc kiểu não tàn yêu đương cuồng si, yêu đến mức bất chấp mọi thứ, không phân biệt thân sơ, không có hệ thống bàn tay vàng giúp xoay chuyển tình thế, có thể tưởng tượng được sau này cậu sẽ phải nghĩ ra bao nhiêu cách để ngăn cản thảm họa xảy ra. Chỉ cần sơ suất một chút, nhà họ Lệ tan cửa nát nhà, còn cậu thì có nguy cơ mất việc.
Lương tháng tám vạn đó!
Cảnh Dịch bực bội.
Một công việc tốt như thế, nói mất là mất.
Cậu thở dài, ủ rũ đi ra cửa, vừa ngoảnh mặt đã chạm phải ánh mắt của một “cục gì đó” hình người đang đung đưa ngoài cửa sổ.
Cảnh Dịch:!!!
Chết tiệt!
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, hàng chục cảnh phim kinh dị lóe lên trong đầu cậu.
Mấy cái tiểu thuyết ngược cổ điển các người sao còn có cả ma quỷ nữa hả?!
“Suỵt—quản gia Cảnh, đừng hét.” Một giọng nói cố tình hạ thấp truyền từ ngoài cửa sổ vào, âm điệu nghe rất quen.
Cảnh Dịch nhìn kỹ, trời đất ơi, Lệ Minh Chức vượt ngục rồi.
Cảnh Dịch mở cửa sổ thì nhìn thấy Lệ Minh Chức đang đung đưa.
“Thiếu gia, đang chơi xích đu đấy à.”
“Không phải.” Lệ Minh Chức chỉ lên trên đầu mình: “Ga trải giường ngắn quá, mau tìm gì đó đệm vào giúp tôi, tôi xuống không được.”
Cái đồ ngu ngốc Lệ Minh Chức này không chỉ cắt ngắn ga trải giường mà còn quấn dây từ nách đến ngực, chặt cứng đến mức chỉ có thể treo lơ lửng, giống hệt một con nhện ngốc bị gió thổi điên cuồng.
“Mau lên!” Con nhện khổng lồ còn giục cậu.
Cảnh Dịch gật đầu, quay người chạy: “Được, tôi đi tìm cách… bắt… cứu cậu đây, đợi chút nhé.”
Lệ Minh Chức nhìn theo với ánh mắt trông mong: “Nhớ nhanh lên nhé.”
Năm phút sau, phía sau Lệ Minh Chức vang lên tiếng bước chân, cậu ấy mừng rỡ: “Quản gia Cảnh, anh nghĩ ra cách nhanh vậy sao?”
Cảnh Dịch: “Đúng thế.”
“Là thang đúng không? Tôi xuống ngay đây—” Lệ Minh Chức ngoảnh lại thì lập tức chạm mắt với hai bộ vest đen đang đứng dưới.
“…”
Lệ Minh Chức tủi thân: “Quản gia Cảnh, anh lừa tôi.”
“Tôi không có lừa cậu.” Cảnh Dịch mỉm cười: “Tôi tìm khắp trong ngoài biệt thự, chỉ tìm được hai thang người này thôi.”
[Đứa trẻ ngốc, quá ngây thơ, không lừa cậu thì lừa ai đây]
Hai vệ sĩ: “…”
Lệ Minh Chức: “…”
Hai vệ sĩ tiến lên, chuẩn bị giúp Lệ Minh Chức xuống: “Thiếu gia, chúng tôi sẽ đưa cậu xuống ngay…”
“Không, không, không…” Lệ Minh Chức giãy giụa kêu to, tay chân quờ quạng trên tường, ngăn không cho vệ sĩ đụng vào mình.
Cảnh Dịch: “…”
Càng giống một con nhện khổng lồ.
“Quản gia Cảnh, mau bảo họ đi đi.” Lệ Minh Chức ôm chặt sợi dây làm từ ga giường không buông: “Nếu không, tôi sẽ không xuống đâu, có chết cũng không xuống!”
Cảnh Dịch sững người, hiếm khi lộ vẻ suy tư.
[Cái lời đe dọa này… có tác dụng gì với mình không nhỉ? Không xuống thì cứ không xuống thôi, người bị treo có phải mình đâu…]
Lệ Minh Chức: “…”
Giận muốn khóc.
Hai phút sau, “con nhện lớn” Lệ Minh Chức vẫn ngoan ngoãn bị vệ sĩ gỡ từ tường xuống. Vừa chạm đất, cậu ấy đã quệt mặt một cái, trừng mắt nhìn Cảnh Dịch: “Quản gia Cảnh, tôi nhớ kỹ anh rồi.”
Cảnh Dịch bình thản không gợn sóng: “Làm phiền thiếu gia ghi nhớ.”
Lệ Minh Chức: “…”
Tiếng ồn ào dưới lầu cuối cùng cũng kinh động ba người anh trai đang bàn việc trong thư phòng. Lệ Vấn Chiêu với gương mặt lạnh lùng xuất hiện ở cửa lớn: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Lệ Minh Chức co cổ lại, thuần thục chui ra sau lưng Cảnh Dịch.
Cảnh Dịch: ?
Cảnh Dịch chớp mắt: “Chơi xích đu cùng thiếu gia.”
Lệ Vấn Chiêu nhìn dây làm từ ga giường vẫn còn treo trên cửa sổ tầng hai, lập tức hiểu ra: “Lệ Minh Chức, theo anh vào thư phòng.”
Dừng một chút, anh lại quay sang nhìn Cảnh Dịch: “Quản gia Cảnh, cậu cũng vào.”
Thư phòng nhà họ Lệ gần như là khu vực cấm, bình thường có người quét dọn chuyên biệt, người ngoài không được bước chân vào. Vì Lệ Vấn Chiêu là người cuồng công việc, thường mang hợp đồng quan trọng về nhà, dựa theo miêu tả của tiểu thuyết này về nhà họ Lệ thì những hợp đồng đó chắc chắn có giá trị vài chục triệu mỗi phút.
Trong thư phòng, Lệ Vấn Chiêu ngồi ở vị trí chính, Lệ Úc và Lệ Đình ngồi hai bên, họ đều không cảm xúc, nghiêm nghị như các vị quan thanh liêm thời xưa, chuẩn bị hô lớn thăng đường bất cứ lúc nào.
Lệ Minh Chức đứng ở giữa thư phòng chịu thẩm vấn.
Cảnh Dịch suy nghĩ một chút về chỗ đứng, từ từ lách sang cạnh Lệ Vấn Chiêu, đứng vững. Chỗ này là vị trí của quân sư, rất phù hợp với một người thông minh tài trí như cậu.
“Chuyện của Ninh Khương, em định thế nào?” Lệ Vấn Chiêu mở lời.
Lệ Minh Chức bực bội lẩm bẩm: “Còn định thế nào nữa, người không phải đã bị các anh đuổi đi rồi sao.”
Lệ Đình: “Em nói gì?”
Lệ Minh Chức sợ hãi rụt cổ lại.
Cảnh Dịch nhìn Lệ Minh Chức, đoán rằng đứa trẻ này chắc còn chưa từ bỏ ý định, cứ trốn đi mãi thế này không phải cách, phải tìm biện pháp một lần dứt điểm.
[Thực ra cũng không khó, chỉ cần hẹn Ninh Khương ra, để thiếu gia tự mình nhìn thấy bộ mặt thật của kẻ lừa đảo. Nhà họ Lệ lại cử người ra tay chia rẽ uyên ương, đưa tiền đuổi đi, đợi Ninh Khương vui vẻ cầm tiền rời đi, sau đó ngược tay báo cảnh sát, tố cáo hắn lừa đảo, bingo! Kẻ lừa đảo ngay lập tức nhận được gói quà ngồi tù trọn bộ!]
[Nhưng mà… thế giới tổng tài bá đạo này liệu có nghề cảnh sát không nhỉ?]
"..."
Ba anh em nhà họ Lệ lặng lẽ liếc nhìn nhau, cân nhắc tính khả thi của kế hoạch.
Lệ Minh Chức nhìn Cảnh Dịch với ánh mắt không thể tin nổi, viền mắt bắt đầu đỏ lên, nước mắt dâng trào: “Anh ấy… Khương Khương không thể là kẻ lừa đảo được! Anh ấy dịu dàng chu đáo, đối xử tử tế với mọi người, lại rất có học thức. Anh ấy từng nói, dù tôi không có một xu dính túi, anh ấy cũng không quan tâm.”
[Thế mà sao vừa nghe cậu là kẻ nghèo kiết xác, anh ta liền bỏ chạy ngay nhỉ?]
Lệ Vấn Chiêu nhìn Cảnh Dịch bằng ánh mắt tán thưởng.
“Anh ấy…” Lệ Minh Chức đỏ bừng cả mặt: “Anh ấy chắc chắn có nỗi khổ tâm riêng… Có khi cuộc gọi đó là của ông chủ anh ấy, anh ấy có việc gấp nên mới phải đi trước! Anh ấy nhất định sẽ quay lại!”
[Được lắm, cậu cũng nghĩ ra được lý do để tự thuyết phục bản thân cơ đấy?]
Cảnh Dịch thở dài não nề.
Đứa trẻ này chơi xích đu đến lú lẫn luôn rồi.
Tình tiết dường như đã lệch một chút so với nguyên tác, Lệ Minh Chức không biết vì sao lại không bỏ trốn cùng Ninh Khương.
Cảnh Dịch nghiêm túc hồi tưởng lại cốt truyện, cố nhớ xem Ninh Khương đã làm gì sau đó. Tình tiết này xảy ra ngay đoạn mở đầu, toàn bộ câu chuyện có quá nhiều biến cố, tuyến nhân vật phụ lộn xộn khiến cậu hơi khó nhớ.
Cậu cố gắng tập trung, đào bới ký ức vụn vặt bị giấu kín trong góc trí óc nhỏ.
[Mình nhớ ra rồi!]
Cảnh Dịch hét lên khiến cây bút trong tay Lệ Vấn Chiêu suýt chút nữa rơi xuống.
Lệ Đình ngồi gần Cảnh Dịch nhất đưa tay xoa xoa tai.
[Ninh Khương vì muốn chiếm đoạt toàn bộ tài sản dưới tên thiếu gia nên đã mua chuộc một bác sĩ vô lương tâm làm ra hồ sơ bệnh án giả, nói rằng mình mắc phải căn bệnh bạch cầu - loại bệnh mà bất kỳ nhân vật chính nào trong truyện ngược cũng mắc. Thiếu gia đau lòng không nguôi, lập tức chuyển cổ phần công ty sang tên Ninh Khương, bảo anh ta an tâm trị bệnh, đừng suy nghĩ lung tung.]
[Thế nhưng, khi thiếu gia chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm người hiến tủy phù hợp, Ninh Khương lại nhân cơ hội tiến vào công ty, lấy danh nghĩa của Lệ Minh Chức cuỗm đi hơn trăm triệu tiền công trình, khiến công ty phá sản. Nửa năm sau, thiếu gia mới biết sự thật nhưng lúc đó đã không thể xoay chuyển tình thế, bị Ninh Khương đánh gãy hai chân, đuổi ra khỏi nhà, phải sống dựa vào ăn xin… Không bao lâu sau lại bị bán vào hầm mỏ than lậu, suýt chết trong một vụ tai nạn sập hầm. Vất vả lắm mới thoát khỏi địa ngục thì lại bị Ninh Khương bắt được rồi bán đến chợ đen lấy hết nội tạng…]
[Một thiếu gia ngọc ngà vàng ngọc, cuối cùng lại chết oan uổng, không toàn thây.]
Cảnh Dịch thở dài thườn thượt.
[Đây chính là cái giá của việc yêu đương lú mề.]
Kết cục của Lệ Minh Chức quá mức thê thảm, Cảnh Dịch không đành lòng nên cậu đang suy tính xem làm cách nào để ám chỉ cậu thiếu gia, lúc này cậu vừa ngẩng đầu thì thấy ba người anh trai của cậu ấy, ai nấy đều giận tím mặt.
Lệ Vấn Chiêu thậm chí giận đến mức sắc mặt tối sầm lại.
Lệ Minh Chức thì mở to mắt nhìn chằm chằm xuống tấm thảm, mặt mày tái nhợt.
Cảnh Dịch: ?
Sao vậy, trong lúc cậu hồi tưởng cốt truyện, Lệ Minh Chức lại gây ra chuyện ngu ngốc gì nữa sao?
Ánh mắt phức tạp của ba anh em nhà họ Lệ đều hướng về phía Cảnh Dịch.
Cuộc đời ngắn ngủi của Lệ Minh Chức có thể nói là mỗi bước đều rơi xuống một cái hố, cuộc sống hoàn mỹ bị hủy hoại, từ thiên đường rơi xuống bùn lầy, cuối cùng lại chết không toàn thây trong một chợ đen bẩn thỉu!
Nếu nói ban nãy Lệ Vấn Chiêu vẫn còn ý định đưa người vào tù thì giờ đây trong lòng anh chỉ còn lại ý nghĩ muốn hủy diệt tất cả, hàng loạt ý tưởng đen tối không ngừng tràn ngập trong đầu.
Anh muốn để Ninh Khương cũng phải trải qua những bóng tối đó.
Cha mẹ nhà họ Lệ đã qua đời từ sớm, Lệ Minh Chức là được ba anh trai nâng niu chiều chuộng mà lớn lên. Dù giờ có mắng mỏ thế nào thì trong lòng họ vẫn không thể buông bỏ tình cảm này. Đứa em trai họ yêu thương nhất, vậy mà lại bị Ninh Khương hành hạ đến mức này.
Đến Bụt cũng không thể hiền được.
“Anh cả.” Lệ Đình, người luôn tỏ vẻ bất cần, giờ đây cũng nghiêm túc hẳn: “Để em xử lý hắn.”
Lệ Úc và Lệ Đình là anh em song sinh nhưng tính cách và cách hành xử của hai người khác biệt một trời một vực, lúc này Lệ Úc lạnh lùng nói: “Để anh.”
Cảnh Dịch gào thét trong lòng, những lời cậu vừa nói đã khiến Lệ Minh Chức chấn động. Cậu ấy không thể tin được cái người ngốc nghếch dâng hết tất cả mọi thứ lại chính là mình.
Dốc hết chân tình nhưng đổi lại lại là một cái kết chết không toàn thây.
Dù không biết sự thật có đúng như lời Cảnh Dịch nói hay không nhưng nội dung ấy đủ để khiến cậu ấy sửng sốt cả đời.
Lệ Minh Chức không thể chấp nhận: “Sao có thể… sao anh ấy có thể đối xử với em như vậy?”
Lệ Đình cười nhạt, vừa châm chọc vừa bất lực: “Sao hả, đến giờ em vẫn còn mơ tưởng đến hắn à?”
Lệ Úc cũng nhíu mày, cảm thấy thất vọng về cậu em trai: “Từ nhỏ đến lớn, bọn anh chưa bao giờ can thiệp vào quyết định của em, em muốn học cưỡi ngựa, anh cả cho xây trường đua ngựa, em muốn chơi nhạc, anh mời đội ngũ tốt nhất cho em, em đi du lịch về mê trượt tuyết, anh ba dành vài tháng để xây sân trượt tuyết trong nhà cho em… Lệ Minh Chức, từ nhỏ em đã nhận được nền giáo dục tinh anh, tiếp xúc với những nguồn lực tốt nhất, tại sao bây giờ emlại trở nên không phân biệt được đúng sai như vậy?”
Cảnh Dịch nghe xong mà ngây người.
Biết nhà họ Lệ giàu nhưng không ngờ lại giàu đến mức này.
Lệ Minh Chức bị hỏi đến á khẩu, đúng vậy, tại sao cậu ấy lại trở nên như thế này?
Chẳng lẽ đúng như lời quản gia Cảnh nói, là vì bị tình yêu làm mờ mắt?
Cậu ấy cúi đầu không nói một lời, nhưng đúng lúc này điện thoại của cậu ấy bỗng kêu lên một tiếng.
[Khương Khương yêu nhất]: [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]
Lệ Minh Chức mở ra xem, đó là giấy chứng nhận chẩn đoán từ một bệnh viện tuyến đầu.
[Người khám bệnh: Ninh Khương]
[Thời gian khám bệnh: Hai tháng trước]
[Chẩn đoán của bệnh viện: 1. Hóa trị duy trì ung thư ác tính, 2. Bệnh bạch cầu cấp dòng tủy, nguy cơ cao…]
Lệ Minh Chức không hiểu hết được báo cáo chẩn đoán phức tạp, nhưng ba chữ bệnh bạch cầu trên phiếu xét nghiệm thì cậu ấy nhận ra.
Mọi thứ hoàn toàn giống hệt như lời Cảnh Dịch đã nói.
Điện thoại rung lên liên tiếp vài lần.
[Khương Khương yêu nhất: đã thu hồi ba tin nhắn.]
[Khương Khương yêu nhất]: Anh gửi nhầm người, Chức Chức, xin lỗi vì đã giấu em, chỉ là anh không muốn em lo lắng.
[Khương Khương yêu nhất]: Anh đang ở bệnh viện, hình như bệnh tình đã nặng thêm. Em biết đấy, anh không có nhiều bạn, bây giờ cũng chẳng tìm được ai để nói chuyện, em có thể đến đây với anh không?
Lệ Minh Chức siết chặt điện thoại trong tay.
Lệ Úc tưởng Lệ Minh Chức lại tiếp tục mù quáng nên thất vọng thở dài: “Thôi bỏ đi, anh cả, chuyện bên phía Ninh Khương để em lo…”
“Không cần đâu.”
Cảnh Dịch giật mình, nhìn về phía Lệ Minh Chức.
Thiếu gia đang đứng ở giữa phòng ngẩng đầu lên, biểu cảm đã không còn vẻ ngây thơ trước đó, cậu ấy bình tĩnh nhìn Lệ Vấn Chiêu: “Chuyện do em gây ra, em sẽ tự mình giải quyết.”