Lệ Minh Chức nói xong, ba người anh đều ngẩn ra.

Lệ Minh Chức biết họ đang lo lắng điều gì nên ngoan ngoãn bổ sung một câu: "Nếu mọi người không yên tâm thì để quản gia Cảnh đi cùng em là được."

Cảnh Dịch đang mải suy nghĩ xem trong toàn bộ câu chuyện còn có điểm ngược nào khác không thì bỗng giật mình một cái: Hả?

Liên quan gì đến cậu.

Chẳng lẽ quản gia còn phải ra ngoài làm việc sao?

"Quản gia Cảnh," Lệ Vấn Chiêu nói: "Ngày mai cậu đi cùng em ấy."

Cậu quản gia này khá nhanh nhạy, tâm lý hoạt động phong phú, lại còn có thể dự đoán trước tương lai, để cậu đi cùng Lệ Minh Chức ra ngoài thì anh cũng yên tâm hơn.

Cảnh Dịch: "Ồ."

Trời cao đất rộng, ông chủ lớn nhất.

Không đi, không có lương.

Cảnh Dịch lẩm bẩm tự an ủi mình, ba anh em nhà họ Lệ ai về phòng nấy, quản gia Cảnh kéo cái thân thể xa lạ của mình trở về phòng ký túc xá của quản gia.

Mở cửa ra, Cảnh Dịch sướng rơn.

Phòng rộng, giường mềm, vừa nằm lên đã bị ôm gọn như viên bánh trôi dẻo mềm.

Bánh trôi Cảnh vui sướng lăn qua lăn lại trên giường, cho đến khi tự lăn đến mệt, lại cảm thấy đói bụng.

Lúc này mới nhớ ra là mình còn chưa ăn tối.

Cậu lập tức bò dậy khỏi giường, lần mò trí nhớ tìm đến bếp trong căn nhà lớn của nhà họ Lệ.

Khi đi qua phòng khách, Cảnh Dịch nghe thấy một cuộc nói chuyện.

“Nhà tổng giám đốc Lệ quả thật rất có gu thẩm mỹ, cũng rất đẹp.” Một giọng nữ dứt khoát nhưng uyển chuyển vang lên: “Lần đầu tiên tôi được đến đây, quả thật khiến người ta mở mang tầm mắt.”

Lệ Vấn Chiêu: “Cô quá khen rồi, hôm nay Tần tổng đến để bàn dự án, vậy chúng ta vào thẳng chủ đề nhé?”

Tần tổng?

Đây chẳng phải là thanh mai trúc mã của Lệ Vấn Chiêu, cũng là nữ phụ yêu thầm anh mười mấy năm trong câu chuyện ngược sao? Đáng tiếc về sau lại bị từ chối, Lệ Vấn Chiêu mang trong mình dòng máu yêu đương lú mề ngầm lại chọn một người phụ nữ độc ác rồi bị chơi đến thê thảm.

Cảnh Dịch bĩu môi khe khẽ.

Hóa ra tổng tài cũng không phải lúc nào cũng sáng suốt.

Không muốn phá ngang nữ phụ tạo dựng thiện cảm, Cảnh Dịch lẳng lặng chuồn xuống bếp. Có vẻ mấy anh em nhà họ Lệ đã ăn xong, trong bếp không còn chút khói lửa nào.

Cảnh Dịch lục tung mọi ngóc ngách, cuối cùng cũng tìm được một đĩa điểm tâm nhỏ và một đĩa thịt kho tàu, thơm ngào ngạt.

Cậu hào hứng lấy bát đũa, gắp một miếng nếm thử.

Ngon quá!

Thịt mềm tan trong miệng, thơm lừng mà không ngấy.

Thêm miếng nữa nào!

Trong phòng khách, Lệ Vấn Chiêu đang xem xét bản hợp đồng hợp tác mà Tần tổng mang đến, trong lòng cân nhắc chi phí và tính khả thi của dự án...

[Wow wow wow, thịt kho này tuyệt quá (chọp chọp chọp) ngon đến phát khóc (nhòm nhòm nhòm) thêm miếng nữa nào (mlem mlem), đầu bếp nhà họ Lệ xứng đáng được điểm 10 siêu cấp luôn!】

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: “...?”

Cái năng lực dị thường của cậu quản gia này, hóa ra không có giới hạn khoảng cách sao, cách xa như vậy cũng có thể nghe thấy?

Hơn nữa... anh vừa tính đến đâu rồi nhỉ?

Thấy sắc mặt anh không được tốt, Tần Loan bỗng căng thẳng: “Lệ tổng, bản hợp đồng có vấn đề gì sao?”

Lệ Vấn Chiêu hoàn hồn: “Không có.”

Anh khẽ thở ra một hơi, ánh mắt rơi xuống tài liệu, tập trung lại...

[Thịt mềm mà còn dai (chọp chọp chọp) muốn thêm một đĩa nữa nhưng chắc ăn không nổi nữa rồi (ợ——)]

[Nhưng điểm tâm để đến mai không biết có bị hỏng không... Thôi, ăn thêm miếng nữa vậy (ợ) no quá rồi.]

“...”

Lệ Vấn Chiêu đặt tài liệu xuống, nhấc điện thoại nội bộ gọi vào bếp. Đầu dây bên kia rất lâu mới bắt máy, giọng điệu đầy vẻ mãn nguyện: “...Alo?”

Lệ Vấn Chiêu dứt khoát: “Quản gia Cảnh, đến phòng khách.”

Cảnh Dịch lau miệng: “Đến làm... ợ... gì ạ?”

Lệ Vấn Chiêu: “...”

Anh khó khăn lắm mới gom lại được chút ý tưởng, suýt nữa bị một cái ợ của cậu làm tản hết. “...Mang chút đồ ăn ra cho Tần tổng.”

Cảnh Dịch: “Ồ.”

Tần Loan nghe vậy thì khẽ mỉm cười lịch sự: “Lệ tổng khách sáo quá, thật ra buổi tối tôi không ăn gì nhiều.”

“Không sao.” Lệ Vấn Chiêu nói: “Đầu bếp nhà tôi không tệ, nếu cô thích thì có thể mang về.”

Miễn là đừng để cậu quản gia kia ăn vụng nữa.

Năm phút sau, quản gia Cảnh chậm chạp bưng một khay điểm tâm bước ra: “Tần tổng, mời dùng thử điểm tâm mà đại thiếu gia đích——thân——chuẩn——bị.”

Lệ Vấn Chiêu: “...”

Cái ngắt nhịp kỳ lạ trong giọng điệu kia là sao?

Không hiểu gì cả, anh đưa mắt nhìn Cảnh Dịch dò hỏi.

Cảnh Dịch đáp lại bằng một nụ cười đầy ẩn ý: Tôi làm việc, ngài cứ yên tâm, đảm bảo để thanh mai trúc mã của ngài đến vui vẻ, về hạnh phúc.

Lệ Vấn Chiêu: “...”

Cảnh Dịch nghĩ thông suốt rồi.

Tại sao Lệ Vấn Chiêu lại gọi cậu ra làm bóng đèn trong buổi gặp mặt này?

Đáp án rất đơn giản.

Đương nhiên là cần một NPC trợ công.

Về sau, người đồng hành chính thức của Lệ Vấn Chiêu là một cô gái nhỏ quái đản và ác độc, trong người chứa đựng nguồn năng lượng có thể hủy diệt nhà họ Lệ. Nếu tuyến tình cảm của Lệ Vấn Chiêu được đẩy nhanh đến đúng người, chẳng phải nguy cơ sau này sẽ được hóa giải êm đẹp sao?

Cảnh Dịch rất sẵn lòng làm ông mai này.

Tần Loan nhìn khay điểm tâm được tạo hình tinh xảo trước mặt, ước tính lượng calo và khẩu phần đã tiêu thụ trong ngày, sau đó khẽ nhấc một miếng lên, đôi mắt sáng rỡ: “Cảm ơn Lệ tổng.”

Lệ Vấn Chiêu nở nụ cười xã giao: “Tần tổng không cần khách sáo.”

Trợ công đã hoàn thành, Cảnh Dịch nhìn khung cảnh đầy ý vị trước mắt, chuẩn bị chuồn đi.

“Quản Cảnh.”

Cảnh Dịch đứng lại: “Vâng?”

Lệ Vấn Chiêu: “Đừng vội đi.”

Ở lại thêm chút nữa, đây là cái giá phải trả cho màn độc thoại vớ vẩn vừa nãy.

Cảnh Dịch: “Ồ.”

Hiểu rồi, chắc trợ công chưa đủ độ.

Khoảng thời gian sau đó, Lệ Vấn Chiêu im lặng xem tài liệu, Tần tổng thỉnh thoảng mượn cớ ăn điểm tâm để lén nhìn người đàn ông đang làm việc, còn Cảnh Dịch thì buồn chán đếm xem trên sàn có bao nhiêu bông hoa héo.

Cảnh Dịch đợi mãi mà không thấy Lệ Vấn Chiêu ra dấu gợi ý, đứng đến mức tê cả chân.

Cuối cùng, ngay trước khi cậu bị chuột rút, Tần Loan hình như bị nghẹn một chút.

Lệ Vấn Chiêu: “Quản gia Cảnh——”

“Hiểu rồi.” Cảnh Dịch lắc lắc chân tê, như một cơn gió lao ra ngoài.

Lệ Vấn Chiêu: “...”

Cậu hiểu cái gì chứ?

Cảnh Dịch như gió cuốn vào bếp, rót một cốc nước chanh mát lạnh, vừa vặn để giảm bớt cảm giác ngấy của điểm tâm.

Cậu bưng ly nước quay lại phòng khách, lúc đi qua ghế sô pha thì trượt chân, suýt nữa ngã nhào.

May mà cậu kịp bám lấy tay vịn ghế sô pha nên không hắt cả cốc nước chanh vào mặt Tần Loan.

Cảnh Dịch vỗ vỗ ngực đầy kinh hãi.

Không hiểu sao, Lệ Vấn Chiêu bỗng nhớ đến màn trượt chân gọn gàng của Cảnh Dịch trước đó khi đối mặt với Ninh Khương.

Anh từ từ thu lại ánh mắt, khóe môi thoáng cong lên một nụ cười nhẹ khó nhận ra.

Quản gia tay chân vụng về.

Đây chính là cái giá phải trả cho việc nói lung tung.

“Cạch.”

Ly thủy tinh nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, Cảnh Dịch chăm chú nhìn Lệ Vấn Chiêu.

Lệ Vấn Chiêu: “?”

“Tần tổng.” Cảnh Dịch nở nụ cười rồi quay sang: “Cô là người phụ nữ đầu tiên Lệ tổng dẫn về nhà, lâu lắm rồi tôi mới thấy Lệ tổng cười vui như vậy.”

Tần Loan: “…”

Đúng là phong cách văn học cổ điển.

Nụ cười của Lệ Vấn Chiêu cứng đờ trên khóe miệng: “…”

Cảnh Dịch: “…”

Ngón chân bấu đất, phát ngôn này thật là ngượng ngùng.

Nói được mấy câu như thế này, đúng là làm NPC cũng không dễ dàng.

“Quản gia Cảnh.” Lệ Vấn Chiêu cố gắng kiềm chế sự kiên nhẫn: “… Cậu lui xuống đi.”

“Ồ, được thôi.”

Hoàn thành nhiệm vụ, Cảnh Dịch lê đôi chân cứng đờ như bấu rễ xuống đất mà rời đi.

Làm NPC thật không dễ, việc gì cũng phải làm, lời gì cũng phải nói.

No nê thỏa mãn, Cảnh Dịch đi tắm qua loa rồi đổ gục xuống giường ngủ ngay lập tức. Một ngày trôi qua thật quá đặc sắc, một sinh viên vô dụng như cậu thực sự không còn chút sức lực nào, buồn ngủ quá, phải ngủ thôi.

Sáng sớm hôm sau, Cảnh Dịch bị ai đó lay đến tỉnh. Mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là cái bóng đèn tròn lấp lánh trước mặt.

“Quản gia Cảnh, dậy nhanh đi!” Lệ Minh Chức túm lấy vai cậu, lay không ngừng: “Khương… Ninh Khương lại liên lạc với tôi rồi, giờ anh ta đang ở bệnh viện, chúng ta mau đến đó đi!”

Bị lay đến mức ba hồn bảy vía bay đi mất, Cảnh Dịch vội vã giữ tay Lệ Minh Chức lại: “Đừng lay nữa, tôi sắp nôn rồi.”

Lệ Minh Chức vội rụt tay lại, xin lỗi rối rít: “Ồ, xin lỗi nhé.”

Cảnh Dịch cố nuốt xuống mấy hồn phách đang trồi lên họng rồi mắt nhắm mắt mở hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Sáu giờ rưỡi sáng.”

Cảnh Dịch đờ người: “!!”

Sáu! Giờ! Rưỡi!

Đúng là ông chủ bóc lột, đến tám giờ còn chưa bò dậy nổi mà giờ đã phải đi làm!

“Có cần vội thế không, cậu chủ nhỏ?” Cảnh Dịch nói như thể không còn sinh khí: “Ninh Khương không đi đâu mất đâu.”

“Tôi không đợi được nữa.” Lệ Minh Chức nói: “Các anh… đều nói anh ta là kẻ lừa đảo nhưng tôi phải tự mình chứng thực sự thật.”

Không cãi lại được sự cố chấp của Lệ Minh Chức, Cảnh Dịch đành thay một bộ quần áo chỉnh tề, lê cái xác trống rỗng như xác chết đi theo cậu chủ nhỏ ra ngoài.

Đi ngang qua phòng khách, Cảnh Dịch cảm thấy có ánh mắt như lưỡi dao nhọn cứa vào sau lưng, cứ như có ai đó đang trốn ở góc tường, lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.

?

Cảnh Dịch quay đầu lại.

Lệ Úc đang ngồi trên sofa đọc báo tài chính, Lệ Đình đang ăn sáng, còn Lệ Vấn Chiêu hôm qua vừa đi hẹn hò nhưng mặt thì tràn đầy biểu cảm “tôi không vui”.

Cảnh Dịch suy nghĩ một chút rồi hiểu ra ngay.

[Sao thế, hẹn hò không thuận lợi à? Chả trách oán khí lớn như vậy.]

Lệ Úc ngẩng đầu.

Lệ Đình thì phì cười.

Chỉ có đại thiếu gia Lệ Vấn Chiêu vẫn lạnh như băng, quét ánh mắt lạnh lùng về phía Cảnh Dịch.

Cảnh Dịch rùng mình, vội kéo cậu chủ nhỏ chạy ra ngoài.

Lệ Vấn Chiêu: “…”

Đợi hai người họ khuất bóng, Lệ Đình mới buông dao nĩa xuống, cười phá lên: “Anh cả, quản gia Cảnh sao lại nghĩ anh với Tần Loan là một đôi, mà lại còn hăng hái làm mối như thế?”

Lệ Vấn Chiêu không buồn giải thích về màn hiểu lầm tối qua, lạnh lùng nói: “Giờ em nên lo lắng xem Lệ Minh Chức đi rồi không trở lại hay không.”

Nếu thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, với thân hình mảnh khảnh của quản gia Cảnh thì có khi chẳng cản nổi Lệ Minh Chức đang phát điên.

“Anh cả không cần lo.” Lệ Úc tự tin gấp tờ báo lại: “Em đã cử vệ sĩ đi theo rồi, nếu nó dám bỏ trốn, cứ bắt lại là được.”

Lệ Vấn Chiêu: “Ừ.”

Vài giây sau, Lệ Úc mới phản ứng chậm rãi ngẩng đầu lên: “Anh cả, tối qua anh hẹn hò với ai thế?”

“…”

Bệnh viện mà Ninh Khương đang ở là một bệnh viện tư nhân nhỏ, cổng bệnh viện hướng thẳng ra một con phố nhỏ, cây xanh trước cổng héo úa, không xa là một thùng rác đầy ruồi muỗi vo ve, trông cứ như một trạm rác nhỏ vậy.

Lệ Minh Chức đứng trước cổng ngẩn ngơ một lúc lâu: “Quản gia Cảnh…”

Cảnh Dịch: “Hửm?”

Lệ Minh Chức chỉ tay vào tòa nhà lụp xụp trước mặt, buồn bã hỏi: “Tôi có phải là kẻ ngốc không? Anh ta thậm chí còn không muốn bày trò lừa tôi một cách tử tế.”

Cảnh Dịch nghiêm túc nói: “Không phải.”

Lệ Minh Chức nhìn cậu.

“Khi bị tổn thương, việc cậu cần làm không phải là tự trách bản thân mà là phê phán kẻ đã làm tổn thương cậu.” Cảnh Dịch nói: “Chính bọn họ mới là những kẻ khốn nạn.”

Lệ Minh Chức ngơ ngác nhìn cậu: “Quản gia Cảnh, lúc anh nói câu này, trông anh ngầu quá.”

Cảnh Dịch kiêu hãnh hếch cằm: “Chân lý luôn đi kèm hào quang.”

Hai người bước vào bệnh viện rồi bị chặn lại ở một quầy tiếp tân trông giống như sảnh khách sạn, nhân viên lễ tân hỏi: “Hai người tìm ai?”

“Ninh Khương.” Lệ Minh Chức trả lời.

Cô y tá lật cuốn hồ sơ bệnh án mỏng dính, chỉ hai trang mà cô mất tới hai phút để đọc: “Người nhà bệnh nhân đúng không? Đi theo tôi.”

Họ băng qua một hành lang tối tăm, đi qua một loạt cửa phòng bệnh phảng phất mùi ẩm mốc, cuối cùng y tá dẫn họ đến một căn phòng: “Bệnh nhân ở bên trong, vào đi. Tôi nhắc trước, bệnh nhân hiện đang rất bất ổn, người nhà nên ở bên cạnh động viên nhiều hơn.”

Cảnh Dịch nhớ rằng trong nguyên tác không hề có tình tiết này.

Theo truyện, khi bệnh bạch cầu xuất hiện, Ninh Khương đã vắt kiệt tài sản của Lệ Minh Chức. Hồ sơ bệnh án giả này chỉ là công cụ để lừa nốt cổ phần công ty, nhưng lần này, vì chưa dụ được cậu ấy đi nên có lẽ Ninh Khương buộc phải đẩy nhanh kế hoạch.

Lệ Minh Chức đẩy cửa bước vào. Trong căn phòng bệnh đơn sơ, Ninh Khương nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, so với vẻ hiền lành thường ngày, giờ anh ta trông xanh xao, yếu ớt như ngọn cỏ lay lắt trước gió.

Cảnh Dịch liếc anh ta một cái, bước chân đột ngột khựng lại: 

[Chết tiệt, anh ta quên thoa phấn lên cổ, nhìn hai màu da lệch tông rõ rệt!]

Lệ Minh Chức sửng sốt.

Cảnh Dịch nghiêng đầu nói nhỏ: “Cậu chủ, nhìn cổ anh ta đi.”

Lệ Minh Chức: “Thấy rồi.”

“Trông cứ như quỷ treo cổ ấy.” Cảnh Dịch khẽ rít lên.

“...”

“Minh Chức, em đến rồi.” Ninh Khương yếu ớt nở nụ cười, vẻ kiên cường tựa như một đóa hoa sen trắng: “Anh vui lắm.”

Lệ Minh Chức nén cảm xúc, ngồi xuống bên giường: “Anh thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?”

Ninh Khương cụp mắt, giọng buồn bã: “Em biết mà, bệnh bạch cầu là một trong những căn bệnh khó chữa nhất hiện nay, nếu không tìm được tủy phù hợp, anh sợ rằng… không thể sống đến khi em già đi.”

Cảnh Dịch lạnh lùng đứng nhìn màn diễn xuất của anh ta.

Lệ Minh Chức cúi đầu, trông rất buồn bã: “Không đâu.”

Ninh Khương kịp thời nắm lấy tay cậu: “Minh Chức, con người ai cũng phải chết, nhưng anh rất hạnh phúc vì trước khi chết, anh đã từng có em.”

Cảnh Dịch rùng mình, da gà nổi đầy mình, không nhịn được mà đưa tay lên cọ cọ cánh tay.

“Ninh Khương…” Lệ Minh Chức lau mặt, ngẩng đầu lên, nét mặt không chút thay đổi: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh, em sẽ về cầu xin anh cả, mời chuyên gia tốt nhất từ nước ngoài, dùng thuốc tốt nhất, xét nghiệm máu, tiêm, điều trị, phẫu thuật, chắc chắn sẽ chữa được!”

Nghe cậu mô tả chi tiết một loạt quy trình, Ninh Khương tái mặt: “Không, Minh Chức, thật ra… anh thấy ở đây cũng ổn mà.”

“Ổn cái gì mà ổn! Nơi này kém cỏi như vậy, sao xứng với anh chứ.” Lệ Minh Chức trở lại dáng vẻ cậu chủ giàu có: “Anh yên tâm, nếu không chữa được, em sẽ bắt tất cả bồi táng theo anh!”

Ninh Khương: “Đừng… Minh Chức, anh không muốn em tốn kém.”

“Nhưng em muốn tiêu tiền vì anh.” Lệ Minh Chức đứng dậy, nhân lúc Ninh Khương không để ý, len lén lau tay bị anh ta nắm: “Quản gia Cảnh, đi thôi, trước tiên hãy đặt một phòng VIP ở bệnh viện trung tâm thành phố.”

Ninh Khương đành bất lực: “Minh Chức, không cần đâu, thực sự…”

Cảnh Dịch vui vẻ hùa theo màn diễn: “Được, cậu chủ.”

“Minh Chức, Minh Chức, chờ đã, Minh Chức!”

Hai người không ngoái đầu lại, rời khỏi “bệnh viện” rồi tìm một góc khuất để nghỉ ngơi.

Cảnh Dịch cứ tưởng Lệ Minh Chức sẽ đau lòng và buồn bã khi nhận ra bộ mặt thật của người mình yêu, nhưng cậu không hề.

“Quản gia Cảnh.” Lệ Minh Chức hỏi: “Vừa rồi tôi diễn có đạt không?”

Cảnh Dịch: “Rất đạt.”

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mắt giả tạo của anh ta.” Lệ Minh Chức nói: “Trước đây, tôi thật ngu ngốc.”

Cảnh Dịch hỏi: “Vậy cậu định làm gì tiếp theo?”

“Anh ta giả bệnh đúng không.” Lệ Minh Chức ngẩng lên, xoa tan vệt đỏ trong mắt: “Vậy tôi sẽ cho anh ta biết thế nào là nỗi đau và tuyệt vọng của một người mắc bệnh nan y.”

Lệ Minh Chức nhìn Cảnh Dịch: “Quản gia Cảnh, anh sẽ giúp tôi chứ?”

Cảnh Dịch gật đầu nghĩa khí: “Tất nhiên rồi.”

Đều là người nhà họ Lệ cả mà, xem như là đồng hương, đồng hương giúp đỡ lẫn nhau cũng là hợp lý.

“Vậy thì tốt quá.” Lệ Minh Chức lập tức vui vẻ: “Chúng ta đi mua sắm nhé?”

Cảnh Dịch: “Bây giờ á?”

“Ừ.” Lệ Minh Chức liếc bộ quần áo của cậu: “Anh đẹp trai thế này, sao lại mặc đồ già dặn vậy chứ. Đi, đi, đi, tôi mua đồ mới cho anh, coi như trả công hôm nay.”

Mắt Cảnh Dịch sáng lên: “Wow~”

Lệ Minh Chức rút ra một chiếc thẻ đen: “Quẹt thẻ của anh cả tôi.”

Cảnh Dịch: “Wow wow~”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play