Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 50


1 năm

trướctiếp

Thay thế. Trong mắt hoàng gia, Đoạn Hành Dạ là Viện trưởng Viện Nghiên cứu Khoa học Cơ giáp Đế quốc nên được sự tín nhiệm rất lớn của cư dân, mà lúc này vì sự cố vừa rồi nên hình ảnh cậu trong mắt công chúng càng thêm được nâng cao. Nên nếu như lấy cái cớ “ngoài ý muốn” nào đó cho việc Mạnh Cẩm Hoài không thể tiếp tục làm Nguyên soái thì Đoạn Hành Dạ có thể tiếp nhận thế lực quân sự trong tay hắn một cách dễ dàng.

Dù nên văn minh đã phát triển nhưng hình thức, chế độ thống trị xã hội vẫn là “đế quốc” giống với phong kiến nên về mặt lý thuyết thì mưu tính của Hoàng gia là khả thi.

Trên thực tế, hành động hôm nay của Đoạn Hành Dạ cũng hợp ý với phía Hoàng thất, có thể cho rằng vào vài tiếng trước rất có khả năng Mạnh Cẩm Hoài bị giết chết và nếu như Nguyên soái xảy ra chuyện thì chiến loạn biên cương sẽ không ngừng và dân chúng cũng sẽ bắt đầu hoài nghi.

Nhưng chỉ duy nhất một mình Đoạn Hành Dạ biết. . .Mạnh Cẩm Hoài tuy không phải là nam chính nhưng thực lực của hắn chính là không ai có thể sánh bằng!

. . .Lại một lần nữa cố tình gài bẫy hắn, chẳng phải là đang tự chê mạng sống quài dài sao?

Vì Mạnh Cẩm Hoài diễn quá tốt nên phía Hoàng gia không biết Đoạn Hành Dạ đã bại lộ thân phận. Trầm mặc một lúc lâu, cậu mới lên tiếng: “. . .Sau chuyện ngày hôm nay, Mạnh Cẩm Hoài sẽ không tin ta nữa.”.

“Không sao.”. Gã cười rồi tiếp theo nhướng mày hướng đến Đoạn Hành Dạ: “Mạnh Cẩm Hoài không có chứng cứ.”.

Câu này quả thật cũng không sai, chương trình đào tạo huấn luyện đúng thật là vô cùng bí mật. Chẳng hạn như hôm nay, ngay cả Nguyên soái tài giỏi như Mạnh Cẩm Hoài mới biết được vị hôn phu của mình có giá trị vũ lực cao đến vậy.

Mà nói kiểu gì thì Đoạn Hành Dạ cũng không hề muốn làm và cũng không có cái gan hùm để làm. May mắn là gã không có hàm ý bắt buộc cậu phải thực hiện bây giờ, thấy Đoạn Hành Dạ vẫn duy trì sự im lặng, tên cấp dưới mở miệng: “Giáo sư Đoạn chỉ cần ghi nhớ, chờ đến khi thời cơ thích hợp sẽ có người gửi nhiệm vụ cho ngài.”.

Đoạn Hành Dạ nghe đến đây bất giác thở phào nhẹ nhõm. Tránh được ngày nào hay ngày ấy, cậu hơi gật nhẹ đầu, vờ như nghe theo sự sắp xếp của bọn chúng.

Thấy thế, đột nhiên Hoàng đế ra lệnh gì đó, Đoạn Hành Dạ thấy vị kia sau khi nhận lệnh thì lập tức gật đầu ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng của người nọ dần biến mất, Đoạn Hành Dạ không khỏi nhíu mày, rõ ràng đã đáp ứng yêu cầu rồi, sao tên Hoàng đế này còn cho người lui ra?

Căn phòng trở nên yên tĩnh trong chốc lát. Người đàn ông mặc trang phục đen chậm rãi ngồi trở lại sô pha, ngẩng đầu nhìn Đoạn Hành Dạ cùng giọng điệu vô cùng mập mờ: “Hôm nay đáng lẽ ta không cần đến Đề Trạch tinh.”. Gã nhìn cậu rồi nở một nụ cười quỷ dị: “Giáo sư Đoạn ngồi xuống đây nào.”.

Theo lý mà nói, vì vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê và thể lực cũng chưa hoàn toàn hồi phục nên phải nghĩ đến việc nghỉ ngơi nhưng mà vì quá khẩn trương nên Đoạn Hành Dạ cũng không quan tâm đến vấn đề này, thậm chí quên cả việc cơ thể vừa trải qua quá trình tiêu hao sức mạnh quá mức. Đoạn Hành Dạ nhìn thẳng vào Hoàng đế, vẫn dáng vẻ đứng im không nhúc nhích.

Gã không ép buộc cậu phải ngồi xuống: “Hôm nay ta có xem phát sóng trực tiếp, biểu hiện của Giáo sư Đoạn đúng là làm cho người người rung động.”.

Hai từ “rụng động” được thốt ra từ miệng của Hoàng đế, Đoạn Hành Dạ chợt cảm thấy có gì đó không thích hợp. Quả nhiên, sau đó cậu thấy đối phương nhìn chăm chú vào mình từ đầu đến chân rồi gã dùng tay chống cằm, thanh âm trầm thấp, lười biếng: “Sau này gọi ta là Trác Duyên đi.”.

Đậu má! Nếu Đoạn Hành Dạ nhớ không lầm thì “Trác Duyên” chính là tên của Hoàng Đế Diệp Thiên.

Mọi chuyện hình như là đi quá xa rồi. . . Nhưng gã không chờ Đoạn Hành Dạ lên tiếng, tiếp tục nói: “Trong lần gặp mặt đầu tiên, ta và Mạnh Cẩm Hoài đều ý thức được đối phương chính là đối thủ của mình.”.

Gã dừng một chút: “Đúng như ta đoán. Hắn sa vào thế khó khăn vài năm nhưng hiện tại đã là một Nguyên soái của Diệp Thiên. . .cũng là kẻ có uy hiếp lớn nhất đối với ngai vàng.”. Trác Duyên một tay nghịch nhẫn, biểu tình nhàn nhã, thong thả giống như vị Hoàng Đế bị đe dọa trong lời nói là một kẻ khác.

Có một mình ngươi mới nghĩ thế á. . . độc giả Đoạn Hành Dạ của “Khuynh đảo tinh tế” nhủ thầm. Từ đầu chí cuối cũng chỉ có một mình tên Trác Duyên này suy diễn linh tinh hoặc ít nhất tính đến chương hiện tại trong “Khuynh đảo tinh tế”, tác giả vẫn luôn đề cập rằng Mạnh Cẩm Hoài chưa từng có ý định cướp ngôi, hơn nữa hắn chứng kiến sự mất mát, tàn khốc của chiến tranh nên Nguyên soái chính là người khát vọng nền hòa bình, độc lập hơn bất kì ai.

Đoạn Hành Dạ theo bản năng định mở miệng nói nhưng may là nhận ra mình chỉ là bị xuyên vào tiểu thuyết nên cậu vẫn luôn im lặng.

Bất kể là có sợ hay là có phòng bị đối với Mạnh Cẩm Hoài thì Đoạn Hành Dạ vẫn luôn ủng hộ về phía hắn vì trong khoảng thời gian chung sống, cậu sớm đưa ra nhận định rằng Mạnh Cẩm Hoài vô cùng xứng danh với chức vụ Nguyên soái như trong nguyên tác.

Thấy Đoạn Hành Dạ vẫn không trả lời, gã cũng không quan tâm: “Có lẽ Giáo sư nhìn không ra nhưng ta và hắn có điểm tương tự. Ví như nói về dã tâm, chúng ta đều có. Kể cả Mạnh Cẩm Hoài sở hữu bất kì thứ gì. . .ta cũng muốn chiếm đoạt.”.

Đoạn Hành Dạ vô cùng quen thuộc với ánh mắt như thế này, đó là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một vật mà mình vô cùng hứng thú, muốn có nó, khát vọng nó và chiếm hữu nó.

Thật ra cũng không hề khó hiểu, Trác Duyên tuy là Hoàng đế của một đế quốc nhưng trên thực tế là từ lúc sinh ra đã được kế vị và không hề nắm toàn bộ quyền hành trong tay. Thanh xuân niên thiếu cũng đã trôi qua rất lâu nhưng trong hắn vẫn toát lên một dáng vẻ của thiếu niên năm nào.

Có điều không phải là dáng vẻ hồn nhiên, tự tại mà chính là thâm độc và tàn nhẫn.

Đoạn Hành Dạ có thể cảm nhận được rằng bản thân chính là thứ mà hắn muốn có được.

. . .

Mà ngay lúc này, cửa phòng một lần nữa bị mở ra. Bối cảnh tinh tế xây dựng phòng ốc có một chút vật liệu để cách âm nhưng có lẽ do quá yên tĩnh nên Đoạn Hành Dạ nghe được tiếng ma sát của giày với sàn nhà đang từ từ bước vào.

Cánh cửa màu bạc chậm rãi mở, Đoạn Hành Dạ phóng tầm mắt đến nơi phát ra âm thanh liền thấy một người đàn ông mặc y phục màu đen đi tới. Mạnh Cẩm Hoài đến rồi! Đoạn Hành Dạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lát sau cậu mới phát hiện, hôm nay Mạnh Cẩm Hoài không mặc quân trang như thường ngày. Giống như là đến đây có chút gấp gáp nên chỉ ăn vận đơn giản chiếc áo sơ mi đen, mà thậm chí chiếc áo này không có cài nút trên cùng nên khiến cho một đoạn xương quanh xanh đầy nam tính bại lộ trước mặt, nhìn qua vô cùng gợi cảm.

Mạnh Cẩm hoài đi vào, có chút ngừng lại, sau đó hắn tiếp tục tiến về phía sô pha rồi đơn giản hành lễ chào hỏi.

“Thứ lỗi Bệ Hạ, vừa rồi tôi mới biết ngài đến đây.”.

Đoạn Hành Dạ có chút giật mình, vậy là việc Trác Duyên đến đây, Mạnh Cẩm Hoài cũng không biết gã đến đây sao? Có điều không đợi Trác Duyên đáp lời, Nguyên soái liền lập tức đứng cạnh Đoạn Hành Dạ - hành động rất không phù hợp với quy củ Hoàng gia.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Đoạn Hành Dạ cảm thấy Mạnh Cẩm Hoài dường như cố tình đứng chắn trước mặt cậu khiến Trác Duyên không thể nhìn thấy mình.

Có chút bất ngờ, Đoạn Hành Dạ chợt nghĩ nếu hôm nay gã không đến đây thì mình sẽ đối diện với Mạnh Cẩm Hoài kiểu gì, giải thích như thế nào mới là hợp lý nhưng giây phút đứng sau lưng hắn, đột nhiên cậu sinh ra một loại tín nhiệm vô cùng với người đàn ông trước mặt.

-có lẽ hắn đã biết bài giải thích kia là lời nói dối do Hoàng thất bịa ra.

Thấy Mạnh Cẩm Hoài tiến vào, Trác Duyên thu lại dáng vẻ bất cần của mình khiến cho Đoạn Hành Dạ nhớ rằng cả hai chưa từng cho đối phương thấy bộ mặt thật.

Ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới. . . Cảnh tượng đáng sợ trong truyền thuyết đang diễn ra trước mặt mình đúng không? Đoạn Hành Dạ không khỏi cảm thấy có chút vinh hạnh.

Dù không mặc quân phục nhưng khí tức áp bức của Mạnh Cẩm Hoài vẫn không hề mất đi khiến Trác Duyên dù ngồi sô pha nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt, bí bách. Hắn nhìn Mạnh Cẩm Hoài rồi chậm rãi đứng dậy.
( truyện đăng trên app TᎽT )
“Vốn nghĩ Nguyên soái có việc bận nên không tiện quấy rầy.”. Gã nhìn chằm chằm rồi nói bằng giọng xem thường.

Đoán bừa cũng nghĩ ra rằng là một Hoàng Đế mà toàn bộ quyền hành không thể nắm, hiển nhiên Trác Duyên đối với Mạnh Cẩm Hoài là không thuận mắt. . .Nhưng một lúc sau, khi Mạnh Cẩm Hoài lên tiếng, gã lại có chút tứ cố vô thân mà né tránh.

Mạnh Cẩm Hoài không né tránh ánh mắt đó mà ngược lại cương trực nhìn thẳng vào Hoàng Đế: “Đề Trạch là tinh cầu chỉ vừa mới dọn sạch quân loạn nên trước mắt chưa thật sự an toàn. Ngài thân là Hoàng Đế của Đế quốc Diệp Thiên nên hẳn là ngài phải biết tính mạng của mình đáng giá đến mức nào.”.

Thanh âm trầm thấp dồn dập nhưng đến gần cuối câu lại thả chậm như muốn uy hiếp đối phương.

Trác Duyên không kiên nhẫn mà liếc hắn, lại mỉm cười rồi nói: “Ồ? Nguyên soái đây là đang dạy ta sao?”.

Mạnh Cẩm Hoài lắc đầu phủ nhận rồi lại hành lễ nghiêm túc: “Tôi chỉ là muốn nhắc nhở Bệ Hạ. Tinh cầu bên ngoài không hề thái bình như ngài nghĩ nên tốt nhất là Bệ Hạ vẫn nên ở Đế Đô tinh. . .”. Giọng nói mang từ tính, quyến rũ nhưng lại mơ hồ như lộ ra tính công kích.

Tuy là Đoạn Hành Dạ không biết trước đây Mạnh Cẩm Hoài tỏ thái độ như thế nào trước mặt Trác Duyên nhưng là một độc giả, cậu biết được quan hệ Nam Chư tinh cùng Hoàng thất ngay lúc này không thể trực tiếp đối đầu.

Hình như là. . . cốt truyện lệch đi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp