Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 1: Xuyên qua


1 năm

trướctiếp

Editor: Team Tịch Nghiên

Cơ thể của Đoạn Hành Dạ bỗng nhẹ hẫng, như lơ lửng giữa không trung. Không hiểu sao tâm trạng cậu lúc này lại bình tĩnh một cách lạ thường. Đoạn Hành Dạ kinh hoảng nhìn người đàn ông bê bết máu trên cánh tay, sau đó mới nhận ra rằng bản thân đang được gã ta ôm trọn.

“Đoạn Hành Dạ. . . Hành Dạ, chờ một chút nữa thôi. . .” Lần đầu tiên Đoạn

Hành nhìn thấy một người có biểu tình hoảng sợ như vậy, gã ta run rẩy cả người, cứ lặp đi lặp lại: “Kiên trì thêm một chút nữa thôi, bác sĩ sẽ đến, còn có cha mẹ nữa. . ..họ sẽ đến thôi.”.

Cha mẹ? Đoạn Hành Dạ ngơ ngác trước hai chữ này. Sau đó cơn đau ập đến, linh hồn cậu như trở về với thể xác, không còn lơ lửng giữa không trung nữa. Người đàn ông dính đầy máu khắp người kia vẫn nhắm chặt mắt và mơ hồ nói: “Không được, quá mất mặt.”. Tiếp theo Đoạn Hành Dạ liền mất đi ý thức.

Là một đứa con trai của nhà có truyền thống võ nghệ, lại bị một kẻ điên đâm một đao đến chết, thật sự là quá mất mặt rồi.

. . .. . .. . .. . . . .

Đoạn Hành Dạ cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mộng dài lại cũng giống như là chỉ trong nháy mắt.

Thẳng đến khi tập trung, đau đớn trên người cậu hoàn toàn biến mất. Chỉ là. . . . .sao bản thân lại giơ tay cao lên như vây, giống như đang cầm thứ gì đó. . ..Đoạn Hành Dạ ngẩng đầu nhìn lên. Thế mà chính mình lại đang cầm ly rượu?

Một ly rượu được rót đầy.

Đoạn Hành Dạ không thể tự chủ được bản thân mà tiếp tục nhìn xuống bên dưới, màu đỏ thẫm của rượu rơi ra khỏi ly thủy tinh, đổ xuống cơ thể của một cô gái. Mái tóc xõa dài, mặc một chiếc váy đuôi cá trắng thuần khiết, mà bởi vì rượu đổ lên người nên tóc dính bết vào gương mặt trắng trẻo, chiếc váy cũng bị nhuốm một màu đỏ, cả người trông vô cùng xấu hổ, chật vật.

Người đàn ông nào dám làm một chuyện thô lỗ đối với một cô gái như thế chứ?

Khoan đã. . . . . Đoạn Hành Dạ cuối cùng cũng ý thức được rằng kẻ làm điều đó chính là mình!

Lượng rượu trong ly của Đoạn Hành Dạ không hề ít, phải chờ đến khi toàn bộ rượu trong ly đổ hết cả lên người phụ nữ, cậu mới định thần trở lại. ( truyện trên app T Y T )

Lúc này Đoạn Hành Dạ mới xem xét xung quanh, cậu phát hiện bản thân đang đứng trong một đại sảnh lớn. . ..Thậm chí đến mức không thấy bức tường ba phía ở đâu cả. Màu sắc chủ đạo của buổi tiệc là màu bạc nên mang cảm giác vô cùng hiện đại. Vừa rồi ở thời điểm cậu đổ rượu lên người phụ nữ, cả một sảnh không hề có thanh âm gì, không khí có chút quỷ dị. Cho đến khi ly rượu trong tay Đoạn Hành Dạ chẳng còn gì mới có một người vỗ tay.

Khi tiếng vỗ tay vang lên, tay cậu cũng chầm chậm thu lại. Đoạn Hành Dạ vô thức nhìn về hướng phát ra tiếng vỗ tay thì liền thấy một người phụ nữ mặc trang phục màu tím sẫm đứng cách đó không xa. Và người phụ nữ đó trên đầu đội một chiếc vương miện bằng bạc lấp lánh.

“Giáo sư Đoạn vừa rồi làm tôi sợ đấy. Cô gái nhỏ cũng cần thể diện, ngài không nhất thiết phải làm những điều này.”. Người phụ nữ nói bằng giọng khách sáo và đầy sự giả tạo. Nói xong, bà ta mới phát giác bầu không khí có chút khác thường, đành xua tay: “Được rồi, không cần để ý chuyện vừa rồi. Chúng ta tiếp tục bữa tiệc.”.

Cảnh tượng trở nên sôi nôi hơn bởi câu nói kia của người phụ nữ, khi Đoạn Hành Dạ quyết định đi theo người phụ nữ để xin lỗi theo bản năng thì có một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên bước tới. Hắn ta cởi áo ngoài rồi khoác lên người cô gái, kéo cô ấy đi.

Nhưng vào lúc sắp rời khỏi, hắn đột nhiên quay đầu và lạnh lùng nói: “Giáo sư Đoạn, ngài thật khiến tôi thất vọng.”.

Giáo sư Đoạn. . . . . hắn ta biết mình sao?

Bởi vì vừa trải qua chuyện sống chết nên mạch suy nghĩ của Đoạn Hành Dạ có hơi chậm so với bình thường. Tuy nhiên, sau khi nhận thấy ánh mắt chăm chú, tò mò của mọi người xung quanh thì cậu quyết định đi đến nơi ít người trước tiên. Có điều, trong khoảnh khắc tiếp theo, Đoạn Hành Dạ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kiều diễm.

Dải ngân hà bên ngoài cửa sổ giống như một dải lụa bạc, lấp lánh xinh đẹp, thậm chí còn lộng lẫy như đang ở ngoài vũ trụ vậy.

Nhưng mà. . . . . tại sao trên Trái Đất lại có thể thấy cả một dải ngân hà như thế?

Đoạn Hành Dạ nhanh chóng quan sát toàn bộ đại sảnh liền phát hiện ở đây không hề có một cây cột chống đỡ trần nhà. Ngẩng đầu lên thì chính là một vòm trời đầy những vì tinh tú rực rỡ vô tận. Ngay cả bầu trời “ánh sao” ấy không chỉ có sự chuyển động của các thiên hà mà còn có cả thiên thạch vụt ngang qua. Sao băng trên đỉnh đầu biến mất vậy mà không một ai kinh ngạc cả, cứ như bọn họ đều đã quen với điều ấy.

Đoạn Hành Dạ không cho rằng công nghệ kĩ thuật ở Địa Cầu đã phát triển đến mức này và đầu cậu lại đau như búa bổ.

Cách đó không xa, một ngôi sao băng xuất hiện gần với vị trí của Đoạn Hành Dạ. Trước khi ngôi sao ấy rơi xuống, thần kinh của cậu chợt căng thẳng, vô cùng đau đớn như thể bị một đao trước kia đâm vào.

Trong chốc lát, kí ức 20 năm của chủ nhân thân xác này xuất hiện trong tâm trí của Đoạn Hành Dạ.

Tuy rằng đoạn hồi ức này có chút hỗn loạn nhưng Đoạn Hành Dạ vẫn đổ mồ hôi lạnh - cậu nhận thức được rằng bản thân vừa trọng sinh hay nói cách khác chính là xuyên vào một quyển tiểu thuyết.

Đồng nghiệp cùng người nhà của Giáo sư Đoạn không hề biết hắn bên ngoài tuy nghiêm túc nhưng lại thường có sở thích đọc tiểu thuyết để giải tỏa tâm trạng của mình.

Không biết là may mắn hay xui xẻo nhưng hiện tại Đoạn Hành Dạ đã xuyên vào quyển tiểu thuyết đầy máu chó mà cậu đọc tối qua. Nguyên chủ là một kẻ phản diện tìm đường chết. Nhớ đến đây, Đoạn Hành Dạ liền nghĩ - đương nhiên trọng sinh sống lại là chuyện tốt nhưng sớm không xuyên, muộn không xuyên, lại xuyên đúng vào ngay lúc này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp