Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 49


1 năm

trướctiếp

Sự khó chịu dần dần biến mất, Đoạn Hành Dạ tắt thiết bị truyền tin trên tay rồi rời giường. Vì căn phòng này có trang bị hệ thống thực tế ảo ba chiều nên khi tắt nó đi, cả căn phòng lại vô cùng trống trải vì màu trắng bao trùm cả không gian. Mãi cho đến khi lúc sau, Đoạn Hành Dạ mới phát hiện bên tường có một kí hiệu thông báo nhắc nhở.

Có lẽ đại đa số mọi người ở thời đại này đều thích không gian phong cảnh ảo nhưng Đoạn Hành Dạ lại không như thế, cậu trực tiếp mở cửa sổ trong phòng ra, làn gió nhẹ vô tình mơn trớn gò má cậu. Có điều ngay sau đó cậu liền nghe từ phía sau truyền đến tiếng bước chân. Vì lúc nãy ngất đi dây cung phản xạ có chút trì độn nên mãi đến bây giờ mới phát hiện và thanh âm này tuy không lớn nhưng có thể đoán được rằng không chỉ có một người đến.

Phát hiện có người vào phòng, động tác trên tay Đoạn Hành Dạ liền ngừng lại.

Xem như mình đang ở khách sạn đi nhưng bối cảnh tinh tế này cực kì tôn trọng quyền riêng tư, dù là khách sạn đi chăng nữa thì cũng phải được người trong phòng đồng ý mới được đi vào - trừ phi đối phương có đặc quyền mà thôi.

Cho nên kẻ đang tiến vào là ai?

Ngón tay đặt trên vách tường kim loại lạnh lẽo có chút cứng đờ, lát sau Đoạn Hành Dạ mới chậm rãi hít một hơi thật sâu rồi xoay người quay vào.

Cậu đứng đối diện với một người đàn ông, dáng người mảnh khảnh nhưng không hề yếu đuối, những sắc ánh vàng trên trang phục dệt nên sự “mị hoặc” cho người đó. Thấy Đoạn Hành Dạ quay người, người đàn ông từ từ cởi đôi găng tay tơ lụa giao cho cấp dưới, nhận tiện nở một nụ cười khi nhìn Đoạn Hành Dạ.

Vãi lìn, sao gã lại ở đây vậy trời? Tại sao lại là gã!!!

Vài giây trước, cậu đã nghĩ người đến đây chính là Mạnh Cẩm Hoài, thậm chí còn biên soạn luôn cả kịch bản ứng phó hoàn hảo, chỉ là không ngờ, người đến lại không phải Nguyên soái.

Tuy là đang mỉm cười nhưng ánh mắt của gã giống như kền kền muốn ăn tươi nuốt sống con mồi của mình, gã mở miệng nói: “Biểu hiện hôm nay của Giáo sư Đoạn đúng là làm cho người khác mở mang tầm mắt.”.

“Bệ hạ. . ..” Không sai, Đức Vua Diệp Thiên vốn hiếm khi công khai xuất hiện trước mặt mọi người giờ phút này lại đang đứng trước Đoạn Hành Dạ. Theo như cậu biết thì vị này đã rất lâu rồi chưa từng rời khỏi tinh cầu Đế đô nên càng đừng nói chi đến việc xuất hiện trên một hành tinh mà nền hòa bình chỉ mới được lập lại gần đây.

Nhưng điều quan trọng chính là, trong thiết bị truyền tin cũng không có thông báo Hoàng Đế Diệp Thiên muốn đích thân đến Đề Trạch tinh.

Mãi đến tận lúc này, Đoạn Hành Dạ mới nhận ra rằng cốt truyện của “Khuynh đảo tinh tế” đã bị ảnh hưởng cực kì nghiêm trọng.

Dù Hoàng thất bị suy thoái đã lâu nhưng lễ nghi vẫn không thể bỏ qua dù chỉ là một cái. Nhìn thấy rõ đối phương là ai, Đoạn Hành Dạ liền thực hiện quy củ hành lễ. Cho đến khi cậu ngẩng đầu thêm một lần nữa mới phát hiện gã đang tiến lại gần mình, khoảng cách ngày càng ngắn hơn. . .

Thẳng đến khi chỉ còn nửa cánh tay, Hoàng Đế mới dừng lại, gã vươn tay vuốt nhẹ gương mặt có chút hoảng loạn của Đoạn Hành Dạ. Cùng lúc đó, cấp dưới đi cùng liền cúi đầu đứng sang một bên.

Dù lòng bàn tay của gã cách mặt cậu một khoảng thật nhỏ nhưng dù sao Đoạn Hành Dạ vẫn bài xích, chán ghét sự động chạm này.

Không biết vì sao nhưng hiện tại cậu rất tò mò Mạnh Cẩm Hoài đang ở đâu. Có lẽ là do đã quen thuộc với Nguyên soái nên lúc này Đoạn Hành Dạ không sợ hắn mà ngược lại rất chờ mong đến lạ kì.

Không biết có đúng hay không nhưng Hoàng Đế hôm nay có chút khác so với lần gặp trước đây. Cụ thể thế nào thì hiện tại cậu vẫn chưa thể chỉ ra nhưng do người này để ấn tượng trong lòng cậu quá sâu nên cậu có thể nhớ tất cả chi tiết trong lần diện kiến trước kia.

Nên ánh mắt cậu có chút phòng bị đối phương.

“Đừng sợ.”. Gã nhìn cậu với vẻ mặt căng thẳng, lát sau Hoàng Đế rốt cuộc cũng thu tay “Giáo sư Đoạn hôm nay đúng là làm cho người ta mở mang tầm mắt.”.

Hoàng gia của Diệp Thiên rất hiếm khi rời khỏi Đế đô tinh, Đoạn Hành Dạ biết hôm nay gã xuất hiện ở đây nhất định không đơn giản chỉ là quan tâm như thế. Mà vốn dĩ Mạnh Cẩm Hoài chính là một mối đe dọa lớn đối với ngai vàng của mình, hiển nhiên gã không hài lòng khi thấy màn hợp tác vừa rồi giữa cậu cùng Nguyên soái.

Tắt đi hình ảnh vừa được chiếu, căn phòng có chút trống trải khiến con người ta thấp thỏm, bất an, lúc nói xong câu đó, Hoàng Đế đột nhiên mỉm cười đầy ý vị rồi một thân trang phục đen ánh sắc vàng tương phản ngồi xuống chiếc ghế sô pha trắng. Đoạn Hành Dạ dời tầm mắt, chờ gã lên tiếng.

Nhưng mà Hoàng Đế cũng không hề lên tiếng, ngón cái nghịch chiếc nhẫn trên tay mình. Cùng lúc đó, cấp dưới bên cạnh lại nói: “Giáo sư Đoạn, sau sự việc lần này, tín nhiệm của Hoàng gia đối với ngài đang đi xuống. . .” Không biết có phải cái tên này làm việc cho Hoàng Đế lâu rồi hay không vì những âm cuối cố tình kéo dài, nghe khàn khàn cứ như nhân vật phản diện trùm cuối trong mấy bộ phim điện ảnh.

Khúc sau đối phương cố ý tạm dừng hồi lâu, Đoạn Hành Dạ chợt có dự cảm bất an. ( truyện trên app T Y T )

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Đoạn Hành Dạ không nói gì mà Hoàng Đế cũng duy trì sự im lặng. Không biết đã qua bao lâu, người đảm nhiệm phát ngôn thay cho Đức Vua cũng lên tiếng: “Giáo sư Đoạn, ngài hẳn là hiểu ý tứ của chúng ta.”.

Ý tứ gì? ta còn có thể không hiểu chắc. . .

Thấy Đoạn Hành Dạ vẫn không nói gì, cuối cùng người đó mới nói thẳng: “Mạnh Cẩm Hoài không tin vào lời giải thích của Hoàng gia.”. Giọng nói không hề mang theo bất kì nhiệt độ nào, như một con rắn bò trườn liếm láp hòng đe dọa tính mạng của cậu.

Hoàng Đế ngồi trước mặt cũng không biểu lộ tâm tình gì, đúng là không hổ danh đã lăn lộn nhiều năm trong Hoàng thất. . .Đoạn Hành Dạ không nhịn được trong lòng thầm mắng.

Cấp dưới không quan tâm cậu định nói gì, vẫn tiếp tục: “Mạnh Cẩm Hoài tin hay không cũng không phải là vấn đề, mà điều cốt yếu ở đây chính là thị chúng nghĩ như thế nào. Sai sót lần trước xem như ngoài ý muốn đi. . .. Hoàng gia vẫn tin tưởng lần sau Giáo sư Đoạn sẽ không làm chúng ta thất vọng.”.

Hay lắm, còn có “lần sau” nữa đúng không, lúc này muốn vờ như không hiểu cũng không thể. Xem ra Mạnh Cẩm Hoài diễn đúng thật là đỉnh, khiến cho lũ Hoàng thất tin rằng mình và hắn vẫn đang yêu nhau mà bọn chúng đầu óc không hề phong phú, chắc hẳn sẽ dựa vào kế sách cũ mà ép cậu thực hiện.

Đoạn Hành Dạ biết mình không thể trốn tránh được nữa: “Bệ hạ muốn ta làm gì?”. Cậu hỏi trực tiếp gã mà không đưa cấp dưới vào mắt.

“Đơn giản thôi.”. Hoàng Đế nghe được câu hỏi của cậu, gã mới đứng dậy rồi đến gần tai cậu, nhẹ nhàng nói: “Thay thế hắn.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp