Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 51: Bàn tán


1 năm

trướctiếp

Trong lúc Đoạn Hành Dạ còn đang suy tư về cốt truyện của “Khuynh đảo tinh tế” thì Trác Duyên chỉ cười nhạt một tiếng rồi rời đi. Chờ cho đến khi bóng dáng của gã biến mất hoàn toàn, lúc này Mạnh Cẩm Hoài mới nói với Đoạn Hành Dạ - người vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình: “Hành nhỏ, em hôn mê hơn 6 tiếng.”.

“.....Hả?” Đột nhiên nghe thấy giọng của Mạnh Cẩm Hoài khiến cậu hơi ngây người chốc lát sau đó mới nhận ra hắn đang nói chuyện với mình, có điều hình như Mạnh Cẩm Hoài cũng không quan tâm tới điều này lắm.

Trước khi Trác Duyên vào đây, Đoạn Hành Dạ có ý muốn mở cửa sổ bên hông phòng, giống như là cả hai đều tâm linh tương thông, cậu thấy Nguyên soái vậy mà đang đi qua mở cửa sổ.

Thời đại khoa học viễn tưởng tinh tế này có tốc độ di chuyển cực kì nhanh, thuận lợi. Ví như có khi chỉ mất vài phút để có thể đi từ bán cầu này sang bán cầu khác nên không ai có khái niệm “quá trễ” cả. Sau khi cửa sổ màu bạc được tung ra, làm lộ cả mảnh sao trời lấp lánh, Đoạn Hành Dạ nhìn vào mảng tối đen bên ngoài lúc này mới ý thức được “Ài, đã nửa đêm rồi”.

“Anh vừa thông báo cho phía Nam Chư tinh em đã tỉnh lại.”. Mạnh Cẩm Hoài vừa nói, vừa sải đôi chân thon dài đến tủ quần áo rồi lấy ra chiếc áo khoác vàng nhạt, đặt lên vai Đoạn Hành Dạ: “Sự việc hôm nay gây ra chấn động rất lớn, mọi người đều rất quan tâm đến tình trạng của em.”.

Lúc cậu hôn mê, vì để Đoạn Hành Dạ được thoải mái nên người máy đã thay y phục vest trắng ban đầu. Hiện tại Đoạn Hành Dạ chỉ đang mặc cái áo sơ mi màu đay, trông vô cùng bắt mắt nhưng không thể giữ ấm.

Vừa rồi suy nghĩ kế sách đối phó với Trác Duyên nên cậu cũng quên mất, bây giờ lại được Mạnh Cẩm Hoài nhắc nhở mới phát hiện đúng là có chút mỏng thật.

Tủ đồ cảm biến bị mở ra, trong mặt tủ xuất hiện một chiếc gương lớn. Đoạn Hành Dạ hơi ngắm nhìn trong gương rồi không khỏi cảm thán - gu thời trang của Nguyên soái cũng không tệ lắm nha!

Mạnh Cẩm Hoài khoác lên người cậu một chiếc áo không quá dài, bao bọc cơ thể, lúc mặc vào khiến người ta có cảm giác Đoạn Hành Dạ chính là một bênh nhân vừa “trải qua cơn bạo bệnh”, cực kì yếu ớt, mỏng manh.

Sau đó, Đoạn Hành Dạ lại liếc sang Mạnh Cẩm Hoài đang lấy một áo khoác màu đen khác. Nhìn đến động tác của hắn, lúc này cậu mới chợt nhớ ra Mạnh Cẩm Hoài cũng là vội vàng đến đây, chỉ mặc độc nhất chiếc áo sơ mi.

Gian đồ mà khách sạn chuẩn bị vô cùng tinh tế theo phong cách đơn giản, không khoa trương, cầu kì. Mạnh Cẩm Hoài chọn chiếc áo khoác đó rồi mặc vào khiến Đoạn Hành Dạ không khỏi nhìn trộm vài lần.

Nguyên soái chính là vai rộng, eo thon, chân dài, đích thị là một giá treo quần áo. Trước kia mặc trang phục quân nhân, chỉ cần không cười thì liền cho người ta cảm giác áp bức, cấm dục, mà hiện tại lại ăn vận đơn giản như thế cũng không hề khiến Mạnh Cẩm Hoài mất đi khí thế mà ngược lại có chút tùy ý, nho nhã.

Đoạn Hành Dạ phải thừa nhận rằng, dáng vẻ Nguyên soái chính là kiểu người mà cậu thích....

Đoạn Hành Dạ cứ tiếp tục nhìn trộm hắn nhưng thật ra Mạnh Cẩm Hoài sơm phát hiện ánh mắt không chút che giấu của đối phương từ nãy giờ đã đặt lên người mình. Chỉnh lại cổ áo ngay ngắn, hắn mỉm cười dịu dàng rồi đi đến bên cạnh Đoạn Hành Dạ: “Cũng hơi trễ rồi, chúng ta ra ngoài ăn tối đi.”.

Dù rằng đang mải mê ngắm nhưng khi nghe Mạnh Cẩm Hoài nói thế cậu liền lập tức quên hành động mà mình vừa làm. Dù bản thân cậu là một gián điệp nên không có tư cách với cụm từ “tín nhiệm” nhưng Đoạn Hành Dạ vẫn cho rằng nên dựa theo lời giải thích của Hoàng gia, trước tiên phải đưa ra “câu trả lời” hợp tình hợp lý cho Nguyên soái.

“Sự cố hôm nay....”. Đoạn hành Dạ ấp úng nói nhưng chưa đợi cậu giải thích xong, Mạnh Cẩm Hoài lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Có thể bảo vệ bản thân là một điều tốt, dù chúng ta là chồng chồng hợp pháp nhưng vẫn có những bí mật riêng mà.”.

Đoạn Hành Dạ không khỏi có chút ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu lên đối diện với Mạnh Cẩm Hoài - ánh mắt của Nguyên soái đầy thâm tình và chân thành cứ như là những lời tận sâu trong đáy lòng.

Cậu nghĩ rằng mình có lẽ hiểu được ý tứ của hắn trong câu nói đó. Dù trong mắt dân chúng, cả hai là một cặp đôi chồng chồng hợp pháp nhưng thật ra bọn họ cũng chỉ là hai cá thể độc lập mà thôi.

Dù không cùng phe với Mạnh Cẩm Hoài nhưng Đoạn Hành Dạ dù sao cũng từng chung sống với hắn một khoảng thời gian nên luôn cảm thấy nhân cách của Nguyên soái cũng không đến nỗi nào. Đoạn Hành Dạ nghĩ nếu có một ngày quay trở lại thế giới của mình, cậu sẽ bình chọn cho Nguyên soái trong mục nhân vật yêu thích của “Khuynh đảo tinh tế”.

Quay về với thực tại, Đoạn Hành Dạ đột nhiên có một cảm giác đầy áy náy, lương tâm bị khiển trách khi mình chính là một “kẻ nằm vùng”.

Có điều Giáo sư Đoạn không hề hay biết, bộ dáng của mình lúc này là như thế nào nhưng Mạnh Cẩm Hoài đứng bên cạnh đều thấy rất rõ, hắn khẽ nhếch khóe môi khi thấy cậu muốn nói nhưng lại bị nghẹn một bụng. ( truyện trên app T Y T )

Mà cũng không biết từ lúc nào nhưng Mạnh Cẩm Hoài cảm giác đươc vị hôn phu của mình bắt đầu có “sinh khí” hơn trước kia. Nhất là vào hôm nay, lúc tình thế hiểm nghèo, dù rằng phần lớn thời gian Đoạn Hành Dạ vẫn không thay đổi nhưng cảm xúc lại để lộ trên gương mặt tinh xảo kia nhiều hơn một ít.

Thật ra, Nguyên soái có thể trực tiếp truyền chỉ thị để người máy chuẩn bị bữa tối nhưng sau khi thấy Đoạn Hành Dạ tắt đi thiết bị không gian thực tế ảo, căn phòng trở nên trắng toát lạnh lẽo, hắn lại không nỡ.

Khách sạn cao cấp này tên là “Chí Lai”, sau khi ra khỏi phòng, Đoạn Hành Dạ mới phát hiện ở ngoài này không phải là một hành lang nhỏ mà là một không gian màu bạc như quảng trường - vô cùng rộng rãi nhưng lại không có bất kì đồ vật nào trưng bày khiến khách sạn này có chút kì quái.

Vì vừa tỉnh lại sau hôn mê nên Đoạn Hành Dạ không biết, dựa theo thân phận và lịch trình thì cả Nguyên soái và mình sẽ được nghỉ ngơi tại khu biệt thự của Tổng trưởng tinh cầu Đề Trạch nhưng do sự cố lúc sáng nên Mạnh Cẩm Hoài đã đổi đến khách sạn này.

Mạnh Cẩm Hoài cùng Đoạn Hành Dạ cùng sánh đôi đi ra khỏi quảng trường, đột nhiên thanh âm từ tính, trầm thấp của hắn vang lên: “Khách sạn “Chí Lai” này được thành lập từ rất lâu về trước, thời điểm được khánh thành còn chưa có chiến tranh xảy ra.”. Đoạn Hành Dạ là một người có hứng thú với lịch sử của các hành tinh nên khi Mạnh Cẩm Hoài giải thích, cậu liền có chút chăm chú lắng nghe.

“Vì vấn đề bảo mật an ninh nên có rất ít người biết điều này. Do cấu trúc cùng quy mô kiên cố, vững chắc nên nơi này từng là nơi đóng quân bí mật của quân nhân khi Đề Trạch rơi vào loạn lạc thời chiến. Cho nên có thể nói so với biệt thự của Tổng trưởng thì Chí Lai an toàn hơn rất nhiều”. Mạnh Cẩm Hoài vừa đi vừa nói.

Đoạn Hành Dạ liền hiểu ra, dù rằng những cuộc chiến tàn khốc cũng không còn nhiều như trước nhưng lúc nhận thức được mình đang ở khu vực dành cho khách “VIP” cùng với cách xây dựng, bày trí không hề phù hợp với nền hòa bình hiện nay, Đoạn Hành Dạ liền biết đây là nơi đỗ các cơ giáp khổng lồ.

Cậu bắt đầu nhẩm tính suy xét xem nơi này có bao nhiêu chỗ để cơ giáp có thể đáp xuống, Mạnh Cẩm Hoài đột nhiên thả chậm tốc độ rồi hơi cúi người nhìn thảng vào đôi mắt của Đoạn hành Dạ: “Khu vực VIP có tổng cộng 270 tầng.”.

“...........À.”. Đoạn Hành Dạ không tiếp tục nữa. Là một người xuyên vào tiểu thuyết, hiển nhiên cậu có chút không tin lắm vào câu “kiên cố, vững chắc” của Mạnh Cẩm Hoài. Nhìn thấy biểu cảm của cậu, hắn cười nhẹ rồi để tay mình đặt lên vai cậu: “Vậy nên em không cần lo lắng, xung quanh nơi này đều là quân nhân của quân bộ.”.

Theo quy chế của Đế Quốc, sau khi tinh cầu Đề Trạch trở thành một phần lãnh thổ thuộc tinh hệ Diệp Thiên thì quân bộ không có quyền hạn can thiệp vào vấn đề an ninh bảo mật. Nhưng lúc này, theo lời Nguyên soái nói thì quân nhân dưới trướng Mạnh Cẩm Hoài lại xuất hiện ở đây. Cũng không phải Trác Duyên không đề phòng mà là do Mạnh Cẩm Hoài chính là một con mãng xà tinh anh, vô cùng giỏi trong việc nắm bắt những cơ hội thuộc về mình.

.............

Khách sạn này là khách sạn cao cấp nhất tại Đề Trạch mà vì Nguyên soái hôm nay có hoạt động phỏng vấn nên các phóng viên đã đến đây đợi từ sớm. Có điều sau sự cố kia, các nhân viên truyền thông của tinh cầu khác cũng tìm đến nơi này nên trong phút chốc Chí Lai có chút náo nhiệt hơn mọi ngày.

Dù đêm đã muộn nhưng ở thời đại này mọi người không quan trọng giờ giấc ăn uống nên tầng ăn uống chính là nơi đông người nhất. Nhiều phóng viên còn tận dụng cơ hội nhân viên đến ăn uống để lấy thông tinvề Giáo sư và Nguyên soái.

Đang cố gắng moi móc tin tức từ các nhân viên trong khách sạn nhưng những phóng viên đó không hề biết nhân vật chính trong câu chuyện mình muốn biết đang từ từ tiến lại đây.....

Qua khỏi “quảng trường” rộng lớn có chút quạnh quẽ, Đoạn Hành Dạ rốt cuộc cũng thấy cảnh tượng náo nhiệt ở khu ăn uống.

Kiến trúc của khách sạn là tháp đôi, một tòa là khu vực dành cho khách VIP, tòa còn lại là dành cho người bình thường và nhà ăn được đặt ở giữa hai tòa. Dù được phân chia rõ ràng nhưng tầng ăn uống lại liên thông hai tòa với nhau và được cách bởi một “tấm kính trong suốt”.

Nhìn bề ngoài là một tấm kính trông có vẻ vô hại nhưng thực chất lại có thể ngăn các tia laser cùng vũ khí lượng tử xâm nhập vào. Nếu có ai đó muốn đột nhập, vũ khí cảm ứng cũng ngay lập tức cản trở người đó, cho nên không ai dám đến gần.

Có lẽ do trống trải nên chỉ cần có ai đó xuất hiện phía bên kia thì đều có thể nhìn thấy rõ ràng....

Cả tầng đều chật ních, có người nói chuyện phiếm, cũng có phóng viên đang tìm kiếm tin tức. Cũng không rõ là ai đã la lên, chỉ biết ngay sau đó tất cả mọi người đều dồn ánh nhìn về phía tấm kính thủy tinh đó.

Hai người đàn ông kia vô cùng quen thuộc đối với tất cả phóng viên. Trong đó có một người mặc áo khoác vàng nhạt, nhìn qua có vẻ vừa ốm dậy nhưng thật ra là rõ ràng đã khôi phục không ít. Mà người đàn ông bên cạnh..... cuối cùng mọi người cũng chú ý đến người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen, là Nguyên soái!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp