Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 45: Biển sao


1 năm

trướctiếp

Đôi mắt của Mạnh Cẩm Hoài rất đẹp, đặc biệt là khoảnh khắc được sợi sáng của các tinh cầu rơi vào. Lúc này đây, Đoạn Hành Dạ bị ánh mắt ấy vây hãm khiến cậu đột nhiên bị trầm mê mà quên đi thực tại đang có biết bao nguy hiểm.

Đoạn Hành Dạ không thể hiểu rõ ánh mắt này của Mạnh Cẩm Hoài mang ý nghĩa gì. . .chẳng lẽ hắn phát hiện cậu không phải nguyên chủ?

Trên thực tế, Đoạn Hành Dạ không phải là một người đa cảm nhưng vì là một người từng đọc bảy bảy bốn chín tiểu thuyết nên thời điểm thấy ánh mắt của Mạnh Cẩm Hoài, cậu có chút tiếc nuối - nếu năm xưa không xảy ra vụ tai nạn kia, nguyên chủ cũng không bị Hoàng thất nuôi dưỡng, tính cách sẽ không như bây giờ mà hắn cùng Mạnh Cẩm Hoài cũng có thể là một đôi chồng chồng đúng nghĩa, yêu nhau một đời. Có điều, cuộc đời này làm gì có hai từ “nếu như”.

Nói xong lời lúc nãy, Mạnh Cẩm Hoài lại xoay trở về vị trí cũ. Đôi tay thon dài đầy vết chai chậm rãi dán lên cửa sổ thủy tinh cỡ lớn, nhìn phong cảnh mênh mông vô hạn trước mặt: “Lộ trình này có khung cảnh rất đẹp, chỉ là nếu muốn quan sát kĩ một chút thì phải rời khỏi hành trình đến Độ Quang tinh một chút, đồng thời cũng phải chịu được nhiệt độ cao.”.

Trong lúc Mạnh Cẩm Hoài nói, Đoạn Hành Dạ cũng phóng tầm mắt qua tấm kính, cậu tận mắt thấy được một hành tinh cực kì lớn màu đỏ rực hư đang bị thiêu đốt. Dù biết rằng cửa sổ đặc thù sẽ chịu nhiệt, không thể cậu và Nguyên soái bị bất kì thương tổn nào cũng như chính mình không hề sợ những vật lo lớn lạ thường nhưng trong phút chốc, Đoạn Hành Dạ vẫn hơi cuộn tròn bàn tay lại. Mạnh Cẩm Hoài như cảm nhận được nỗi bất an của cậu nên hơi vỗ nhẹ vai để trấn an.

Giống như lời của Nguyên soái nói, sau khi vòng qua tinh cầu này, một khoảng không gian rộng lớn hiện ra.

Đây chính là một Biển Sao mà? Đoạn Hành Dạ lúc này cũng không biết nên dùng từ nào để miêu tả chính xác điều mà cậu thấy trước mắt, cậu chỉ biết kiến thức của mình đối với vũ trụ là quá nông cạn.

Mạnh Cẩm Hoài nói đúng, đây có lẽ là khung cảnh xinh đẹp nhất của vũ trụ.

. . .

Chiến hạm từ từ giảm tốc độ để phù hợp với việc quan sát khung cảnh bên ngoài, không biết qua bao lâu, Mạnh Cẩm Hoài rốt cuộc cũng lên tiếng: “Khoảng cách này chỉ có chiến hạm lớn mới có thể thực hiện.”.

Là một Giáo sư chuyên nghiên cứu về cơ giáp, Đoạn Hành Dạ có chút bất ngờ, cậu lập tức nghe được ý tứ bên trong lời nói của hắn.

Khoảng cách này chỉ có chiến hạm lớn mới có thể tới gần, vậy còn cơ giáp?

Dù rằng trong chiến đấu, giá trị vũ lực của chiến hạm không thể sánh bằng với cơ giáp nhưng vì diện tích lớn nên có thể châm chút bỏ qua, thậm chí cũng không cần tinh thần lực mới có thể điều khiển nên hiện tại thì cửa kính thủy tinh vẫn tốt hơn so với cơ giáp.

Nhắc đến lĩnh vực nghiên cứu của mình, Đoạn Hành Dạ không khỏi có chút hăng hái hơn ngày thường. Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngành công nghiệp cơ khí hiện đại nhất hiện nay là cơ giáp nhưng bất quá cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cách khoảng ba đến bốn lần so với hiện tại, nếu gần hơn thì sẽ gây cản trở rất lớn cho việc điều khiển cơ giáp, hệ thống sẽ khó mà kiểm soát.”.

Nghe Đoạn Hành Dạ nói, Mạnh Cẩm Hoài cũng xoay người đối diện cậu rồi nghiêm túc thảo luận: “Nếu vô tình bị kẹt ở đây, e là không thể trở về.”.

Đôi khi cảm xúc đến vô cùng bất ngờ, lúc nghe hắn lên tiếng, Đoạn Hành Dạ chợt nhớ đến một thực nghiệm mô phỏng: “Đúng vậy..”. Nhưng chưa nói hết câu, thanh âm cậu đột nhiên nâng thêm một tông, giọng điệu cũng hơi nhanh hơn: “Không, chưa chắc đâu. Nâng cấp nguyên liệu cơ giáp thì trọng lượng của nó sẽ tăng thêm thì sẽ gây cản trở kết nối tinh thần lực. Nhưng nếu tinh thần lực đạt cấp cao hơn thì có thể dễ dàng điều khiển cơ giáp dù được tân trang về mặt vật liệu, vũ khí.”.

Mạnh Cẩm Hoài chưa từng nghe cậu nói nhiều như thế, hắn nhìn đến biểu tình nghiêm túc của Đoạn Hành Dạ cùng với thái độ nghiêm túc nghiên cứu khi đề cập đến lĩnh vực của mình, Mạnh Cẩm Hoài lập tức nhận ra - lời Đoạn Hành Dạ nói không phải là điều vô lí mà nó có thể thực hiện trong một tương lai không xa

. . .

Lộ trình cũng chỉ mất vài giờ, sau khi qua khỏi Biển Sao đó thì không bao lâu, chiến hạm cũng vang lên thông báo sắp đến tinh cầu Đề Trạch.

Tuy nói đây là một chuyến đi nhằm chúc mừng “kỉ niệm ngày cưới” nhưng chỉ cần không ngốc cũng nhận ra được thật chất vẫn liên quan đến vấn đề chính trị. Vì thế nên khi gần đến nơi, Đoạn Hành Dạ vào phòng nghỉ thay một bộ trang phục khác.

Dù không thể so với Hoàng gia nhưng Dinh Nguyên soái vẫn có trợ lí chuyên về các mảng liên quan đến đối ngoại như trang phục, dự tiệc, . . . Lúc trở về phòng, Đoạn Hành Dạ thấy một bộ lễ phục được treo chỉnh tề. Theo lịch trình thì hôm nay cậu cùng Mạnh Cẩm Hoài sẽ đến thắng cảnh tại Đề Trạch nên trang phục có chút tối giản với màu be chủ đạo.

Nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, Đoạn Hành Dạ bắt đầu thay quần áo. Dáng người cậu vốn mảnh khảnh, hiện tại lại khoác trên mình trang phục màu trắng, cả người toát ra vẻ bất phàm. Đoạn Hành Dạ vội vàng ra ngoài nên không hề chú ý tới chiếc vest trắng tinh khôi phối cùng với nhẫn kết hôn ánh rực đỏ trên ngón áp út cũng trắng nốt càng khiến nó nổi bật hơn. . .

Chiến hạm đến Đề Trạch như dự tính ban đầu, vì để đề phòng có người quá khích nên lúc này chỉ có Tổng trưởng Đề Trạch tinh cùng một số nhân vật cấp cao đứng sẵn. Cửa chiến hạm mở ra, Đoạn Hành Dạ thở phào nhẹ nhõm.

Tuy lần này không nhiều người tiếp đón nhưng Đề Trạch tinh cực kì xem trọng lần ghé thăm của Nguyên soái và bạn đời của mình. Đoạn Hành Dạ tinh mắt phát hiện có một vài máy quay nhỏ xung quanh, hiển nhiên hình ảnh của cậu cũng lọt vào ống kính.

Cùng lúc đó, toàn thể cư dân xem trực tiếp đều nhìn thấy Đoạn Hành Dạ trong trang phục màu trắng thuần khiết sánh đôi với Nguyên soái Mạnh Cẩm Hoài mặc quân phục màu đen. Gam màu có vẻ bất đồng nhưng lại vô tình khắc lên một nét hài hòa bất ngờ tựa như biển khơi vốn sâu thẳm hoặc là sự hình thành nên vũ trụ bao la.

Từ khoảnh khắc chiến hạm đáp xuống, truyền thông chụp ảnh cả hai liên hồi.

Với thân phận là Nguyên soái của diệp Thiên Đế quốc, hiển nhiên thế lực của hắn so với Tổng trưởng Đề Trạch lớn hơn rất nhiều. Vì thế nên suốt chặng đường Mạnh Cẩm hoài luôn được thăm hỏi nhiệt tình. Dù rằng mọi người cũng rất muốn nói chuyện phiếm cùng với vị đệ nhất trứ danh Giáo sư Đoạn Viện trưởng Viện Nghiên cứu Khoa học cơ giáp Đế quốc nhưng trên người Đoạn Hành Dạ lại toát ra vẻ thanh lãnh nên sau nhiều lần do dự, xung quanh cậu vẫn không ai dám tiến lại như đã hình thành một “vòng chân không” bao bọc khắp người.

Dù chủ đề có ý nghĩa nhưng trong mắt đại chúng vẫn là nhưunxg thứ nhàm chán. . .Mà điều không thể chấp nhận là bọn họ cư nhiên dám bỏ qua Giáo sư Đọan sang một bên mà không hề đoái hoài! Tuy nhiên Đoạn Hành Dạ lại vô cùng tranh thủ “bị lơ” để ngắm phong cảnh hữu tình xung quanh đến mê mẩn.

Lúc này cả hai bước lên xe mà quan chức cấp cao đã chuẩn bị, tốc độ xe chạy không quá nhanh, cảnh đẹp xung quanh từ từ mà lướt qua. Cánh truyền thông rất muốn ghi lại dáng vẻ ung dung, nhàn nhã của Đoạn Hành Dạ nhưng cũng không thể lơ là nhiệm vụ không thể không quay Mạnh Cẩm Hoài cùng Đề Trạch tổng trưởng trò chuyện. Đoạn Hành Dạ vô cùng thoải mái khi không có ai chú ý tới mình, cậu liền đưa tầm mắt phóng ra xa nhìn khung cảnh ngoài xe. ( truyện trên app T Y T )

Nơi này thật sự là đủ tiêu chuẩn cho một chuyến đi nghỉ phép. Tinh cầu Đề Trạch so với Nam Chư - nơi có Dinh Nguyên soái thì diện tích không quá sai biệt nhưng dân cư ở đây chỉ khoảng bằng 1/3 dân cư tại Nam Chư tinh. Nhiều năm về trước khi Đế quốc còn trong thời kì hòa bình hưng thịnh, Đề Trạch là một tinh cầu nổi tiếng về các địa điểm du lịch. Hiện tại tuy rằng chiến tranh liên miên nhưng phong cảnh nơi đây cũng chẳng có gì thay đổi.

Dù xe chạy với vận tốc không quá nhanh nhưng chỉ chốc sau liền tới địa điểm trong lịch trình. Thời tiết tại Đề Trạch đang là mùa thu, Đoạn Hành Dạ nhìn xuống dưới chân mình là thảm lá vàng rơi rụng, thậm chí còn có con suối trong vắt cách không xa. Nơi này có chút giống với Hồ Dương Lâm của Trái Đất, có điều cây cối xung quanh càng cao thêm, cực kì to lớn, đồ sộ.

Khi đến nơi, Tổng trưởng còn tưởng có thể tiếp tục trò chuyện cùng Mạnh Cẩm Hoài nhưng lần này Mạnh Cẩm Hoài đã mỉm cười lịch sự dập tắt hi vọng nhỏ bé của Tổng trưởng. Hàng tỉ người theo dõi màn ảnh nhỏ đều thấy vị Nguyên soái có chút đi nhanh hơn để cùng sóng vai bên Đoạn Hành Dạ.

Vì lúc nãy trên chiến hạm có nói đôi ba lời nên lúc này cả hai đã tự nhiên hơn rất nhiều.

Nhìn đến cảnh tượng này, người xem trưc tiếp liền cảm thán - đây mới chính là thái độ dành cho một người bạn đời đây nè! Nguyên soái cúi đầu nói chuyện với Giáo sư Đoạn thật là ôn nhu muốn chết!

Công bằng mà nói, khung cảnh của Đề Trạch tinh thật sự là khác xa rất nhiều so với Trái Đất. Từ lúc bước xuống xe, lòng cậu có chút trống trải. Hơn 20 năm sống ở Địa Cầu, Đoạn Hành Dạ có suy nghĩ rằng “máy ảnh” chính là khối kim loại màu đen và có chút cồng kềnh, vì thế nên lúc thấy những chiếc camera cỡ cực nhỏ của bọn họ di chuyển xung quanh, cũng may là đã có chút quen thuộc nên cậu không khó chịu hay bày ra vẻ mặt không thoải mái trước ống kính.

Người xem phát sóng sau đó liền thấy, Đoạn Hành Dạ yên lặng ngắm cảnh đẹp còn Mạnh Cẩm Hoài đang ngắm nhìn cậu từ phía sau, hòa nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn, tuyệt đẹp. Có lẽ là do Tổng trưởng không tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Nguyên soái nên khu bình luận lúc này cũng trở nên yên ắng hơn rất nhiều, mà mọi người cũng bắt đầu phấn khích trước hình ảnh được chiếu trực tiếp trước mặt.

Nhưng giây phút bình yên ấy cũng chỉ là tạm thời, bởi còn có một sự viện rất quan trọng cần phải thực hiện. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp