Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 44: Thuốc giải độc


1 năm

trướctiếp

Dù là gián điệp dưới trướng Hoàng gia nhưng nguyên chủ cũng chỉ găpj Hoàng đế vài lần chứ đừng nói đến việc trực tiếp nhận tin nhắn từ đối phương.

Nhìn lại thứ trong tay, Đoạn Hành Dạ cẩn trọng nhét viên thuốc trở lại dây chuyền. Viên ngọc màu lam xinh đẹp nếu không nhìn kĩ sẽ khó mà phát hiện vết nứt trên đó.

. . . . . . . . . . . .

Gã làm vậy là có ý gì? Khác với nhân vật như Mạnh Cẩm Hoài, trong nguyên tác thì Hoàng đế của Diệp Thiên Đế quốc chỉ đóng vai trò phông nền mà thôi. Đoạn Hành Dạ vẫn chưa thể đưa ra kết luận chuẩn xác về gã.

Chỉnh trang phục trước gương, Đoạn Hành Dạ trở về phòng. Bộ vest cậu mặc không hề mỏng, có thể do ảnh hưởng tâm lý nên khi nhét sợi dây chuyền vào túi lại có cảm giác ma sát mát lạnh như vậy. Cảm giác này vô thức nhắc nhở Đoạn Hành Dạ rằng - cậu vẫn còn vấn đề lớn chưa giải quyết.

Khoảng cách giữa tinh cầu Nam Chư và Đề Trạch tinh khá xa cộng với việc chiến hạm hôm nay vì một số lí do ngoài lề nên hành trình sẽ keoos dài trong vài tiếng mới đến nơi. Đối với buổi “chào hỏi” hôm nay thì Đoạn Hành Dạ thức sớm hơn thường lệ nhưng sau khi trở về phòng cũng không có ngủ mà trực tiếp thả trôi suy nghĩ của mình về phương pháp giải quyết vấn đề.

Lúc này, thiết bị truyền tin bỗng nhấp nháy ánh đèn. Đoạn Hành Dạ vốn đang suy nghĩ về thuốc giải, lơ đãng xem tin nhắn thì thấy cái tên quen thuộc “Lam Tịnh Trì.”.

Bên ngoài có vẻ như hắn là một người lạnh lùng, không thích tiếp xúc với bất kì ai nhưng phép lịch sự tối thiểu thì hắn không hề thiếu. Vào mỗi kì nghỉ, Lam Tịnh Trì sẽ gửi cho cậu một vài tin nhắn hỏi thăm sức khỏe nên khi nhìn lướt qua, Đoạn Hành Dạ chỉ trả lời một câu cảm ơn như thường lệ rồi sau đó tắt thiết bị.

Dường như bị ba chữ “Lam Tịnh Trì” xuất hiện đã khiến cậu nảy ra một ý tưởng. Dù phát tác độc rất đau đớn và cũng không dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của thuốc giải nhưng viên thuốc này càng không thể sử dụng một cách tùy tiện được.

Hiện tại Lam Tịnh Trì tuy chỉ là một sinh viên nhưng Đoạn Hành Dạ hiểu được rằng tuy bản thân nắm rõ cốt truyện nhưng việc cậu xuyên vào đây chính là một “lỗi” lớn và cũng không thể đảm bảo cậu có đợi được đến ngày tài năng của Lam Tịnh Trì thật sự biểu lộ hay không.

Thuốc giải độc này không thể dùng.

Cách một lớp túi áo, Đoạn Hành Dạ chạm nhẹ vào nó. Cậu quyết định sau khi trở lại Viện Nghiên cứu sẽ chia viên này làm hai phần, một phần sẽ đích thân bí mật thực nghiệm, phần còn lạ thì. . . giao cho Lam Tịnh Trì. ( truyện đăng trên app TᎽT )

. . .

Chiến hạm vẫn tiếp tục di chuyển trong không gian, cũng không biết qua bao lâu, người đàn ông mặc bộ tây trang xuất hiện ngoài cửa phòng, người đó gõ nhẹ cửa: “Giáo sư Đoạn, Nguyên soái cho mời ngài lên tầng thượng của chiến hạm.”.

Tầng thượng chiến hạm? Dù là một nhà chế tạo cơ giáp nhưng Đoạn Hành Dạ lại không am hiểu quá nhiều về cấu trúc của chiến hạm. Trong ấn tượng của cậu, tầng thượng của chiến hạm thường dùng để làm phòng tiệc. Có điều chiến hạm cậu đang đứng là thuộc về quân sự nên cậu không nghĩ rằng cấu trúc ở đây cũng giống với những cái bình thường.

Dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng Đoạn Hành Dạ vẫn đứng lên từ ghế sô pha, đi theo trợ lý ra ngoài hành lang.

Đây không phải là lần đầu tiên Đoạn Hành Dạ bước lên chiến hạm nhưng vì thân phận đặc biệt nên để tránh sự nghi ngờ, Đoạn Hành Dạ cố tỏ ra nhưng không tò mò về cấu trúc cho nên đây mới chính là lần đầu cậu quan sát kĩ càng nơi này.

Không giống như những phi thuyền khác, chiến hạm này không có trang trí nội thất tinh xảo và cầu thang dẫn lên tầng trên khá trống trải. Sàn nhà vì được làm bằng kim loại nên sẽ phát ra tiếng khi có ma sát, mà Đoạn Hành Dạ đang vì “món quà” kia nên tâm trạng càng lo lắng, thấp thỏm hơn.

Không gian vô cùng rộng rãi nhưng vì quá căng thẳng nên Đoạn Hành Dạ cảm giác như đi vài bước liền tới nơi. Trợ lý ấn nút mở cửa sau đó nói với cậu: “Giáo sư Đoạn, Nguyên soái đang đợi ngài ở bên trong.”.

Lúc này Đoạn Hành Dạ mới chú ý trong phòng, cả căn phòng chỉ có nguồn sát duy nhất là từ một tinh cầu mà cả chiến hạm đang đi ngang qua. Đoạn Hành Dạ càng thêm bất an vì mọi thứ gần như chìm trong bóng tối song vẫn hơi nghiêng người gật đầu với trợ lý rồi tiến vào bên trong.

Lúc Đoạn Hành Dạ vào phòng, cánh cửa phái sau tự động đóng lại. Ánh đèn trên hành lang hoàn toàn biến mất, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ thứ đối diện mình không phải là bức tường màu bạc mà là. . . một vật thể trông như thủy tinh.

Mạnh Cẩm Hoài đứng cạnh nơi đó, quay lưng về phía cậu, bên ngoài là một tinh cầu màu xanh khổng lồ phát ra ánh sáng cùng màu. Đoạn Hành Dạ không thể khống chế mà đứng lại, có cảm giác như ngời đàn ông trước mặt dường như cũng sắp hòa làm một với vạt sáng kia.

Cảnh tượng quá đẹp nhưng cũng quá đỗi quen thuộc.

Nghe thấy tiếng bước chân, Mạnh Cẩm Hoài quay lại, mỉm cười dịu dàng với cậu: “Hành nhỏ, em đến đây.” Thanh âm trầm thấp kéo cậu trở về với thực tại, lúc này Đoạn Hành Dạ mới để ý hắn đã thay bộ quân phục thường ngày, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng lịch lãm.

Mạnh cẩm Hoài trong bộ dáng như vậy có vẻ ôn nhu hơn, ít mang tính công kích hơn nhiều. Cậu lập tức nhận ra Mạnh Cẩm Hoài gọi mình đến đây không phải là bàn về chuyện “chính sự”.

Quả nhiên, sau khi cậu tiến đến bên cạnh hắn, Mạnh Cẩm Hoài quay về phía cửa sổ một lần nước. Chiến hạm vẫn đang trên hành trình đến đích, tinh cầu khổng lồ khi cũng dần bị bỏ xa.

“Lộ trình phía trước không phải là lộ trình thông thường.”. Mạnh Cẩm Hoài lên tiếng. Đoạn Hành Dạ không hiểu ý hắn, ánh mắt có hơi ngờ vực xa xăm, hắn nhận thấy làn mắt nghi vấn đó, chậm rãi giải thích: “Chỉ có chiến hạm quân sự mới có quyền hạn đi vào nơi này. Mẹ anh ngày trướng là Trung tướng Đế quốc, đóng quân ở Đề Trạch tinh, nên là. . . anh đã đến đây rất nhiều lần lúc còn bé.”.

Trong “Khuynh đảo tinh tế”, tác giả không có mô tả về cha mẹ của Mạnh Cẩm Hoài, cậu chỉ đơn giản biết hai người họ thuộc cấp bậc hàng Tướng của Đế quốc mà thôi.

Dù chỉ số cảm xúc của cậu không quá cao nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hoài niệm của Mạnh Cẩm Hoài, Đoạn Hành Dạ biết hiện tại tốt nhất mình nên lắng nghe hắn.

Cha mẹ của Mạnh Cẩm Hoài hi sinh anh dũng trên chiến trường, không biết là thời gian đã chữa lành vết thương hay do hắn đã quen với sinh ly tử biệt nên trong đôi mắt phượng hẹp dài kia chỉ có hoài niệm, tiếc nuối mà không hề có đau thương.

“Không có nhiều người biết đến lộ trình nơi này, tất cả đều là quân nhân nên mới có thể đi ngang đây. Có lẽ. . . ngoại trừ khi anh còn nhỏ mới phát hiện khung cảnh nơi này.”. Mạnh Cẩm Hoài xoay người lại, đối diện với Đoạn Hành Dạ bằng một ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Khi còn bé, anh đã nghĩ rằng đây chính là tuyến đường đẹp nhất trong vũ trụ và ngày nào đó anh sẽ cùng bạn đời kết tóc của mình ngắm phong cảnh nơi đay.”.

. . .

Tác giả có điều muốn nói:

Mạnh Cẩm Hoài lúc này:

A. Kể cho em nghe sự thật về anh

B. Nam diễn viên xuất sắc nhất

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp