Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 43: Qùa kỷ niệm


1 năm

trướctiếp

Có lẽ do ánh mắt của cậu quá lộ liễu nên Mạnh Cẩm Hoài cũng cảm nhận được nó, hắn nghiêng đầu, trầm giọng hỏi: “Em làm sao vậy?”. Tư thế cực kì gần nhau, Đoạn Hành Dạ thậm chí có ảo giác là hắn định hôn cậu.

Là một nam thần Đế quốc được tác giả khẳng định rất nhiều lần, không ai có thể cưỡng lại mị lực của hắn, và Đoạn Hành Dạ cũng thế. Sau khi nghe hắn hỏi, vì quá kề sát cùng giọng nói từ tính, trầm ấm nên một nửa gươg mặt cậu có một rặng mây hồng. . . . . Camera ghi hình vô cùng sắc nét, rõ ràng.

Đại học An La cũng trực thuộc địa phận quản lý của Nguyên soái nên có rất nhiều người vì yêu thích hắn mà cố tình dậy sớm theo dõi phát sóng. Kí túc xá ở đây mỗi phòng có bốn chỗ nhỏ, lúc này trong phòng khách của căn phòng có vài sinh viên vừa ăn sáng vừa chăm chú lên màn hình.

“Tình cảm giữa Nguyên soái và Giáo sư Đoạn tốt thật á.”. Nam sinh mặc áo khoác xám chậm rãi ăn bánh mì cảm thán: “Lúc mà Giáo sư Đoạn còn độc thân chính là ánh trăng của lòng tôi đó!”.

“Nè nè, im im, đã là fan CP rồi, ánh mắt nuông chiều của Nguyên soái mới là chân ái nha.”. Một sinh viên khác phấn khích dùng cùi chỏ thụt nhẹ vào người đang vùi đầu ăn cơm mà không xem trực tiếp: “Tịnh Trì, sao cậu không xem? Không phải là cậu vẫn luôn ngưỡng mộ ngài ấy hả?”. Dù chuyên ngành mỗi người khác nhau nhưng sau một thời gian ở chung, họ như hiểu nhau thêm, mối quan hệ cũng phát triển tốt đẹp.

Nam sinh đó “Ờ” một tiếng rồi đột nhiên đứng lên, dọn dẹp đồ ăn rồi đi ra ngoài: “Tớ đi làm thí nghiệm đây.”.

“Hở. . . ờ, vậy cậu đi đi.”. Thấy Lam Tịnh Trì ra khỏi phòng, ba người còn lại có chút xấu hổ. “Hôm nay Tịnh Trì quái quái đúng không?”

“Tớ cũng thấy thế.”. Ba người suy diễn lung tung, cuối cùng không hẹn mà cùng một suy nghĩ lẽ nào Lam Tịnh Trì biết điều gì đó về Dinh Nguyên soái? Nhưng cũng không ai nói ra suy nghĩ của mình cả.

. . .

Sau khi kết thúc chuyến dạo quanh tinh cầu, Đoạn Hành Dạ bước lên chiến hạm quân sự, dù đây là hoạt động chính trị nhưng vẫn được sắp xếp vào lịch trình cá nhân của Đoạn Hành Dạ, vì thế nên trên chién hạm lần này không có các vị Thượng tướng của Mạnh Cẩm Hoài đi theo. Có lẽ đây là lần đầu tiên sử dụng chiến hạm không phải là để tham gia chiến đấu.

Lúc Đoạn Hành Dạ lên chiến hạm, trợ lý riêng cũng nhanh chóng đi tới.

“Ngài Đoạn, đây là quà của phía Hoàng gia.”. Người trợ lí lấy ra một chiếc hộp gỗ to bằng lòng bàn tay trước mặt Đoạn Hành Dạ. Theo truyền thống thì vào những ngày lễ lớn hoặc kỉ niệm nhất định thì Hoàng gia sẽ gửi quà đến giới thượng lưu hoặc những nhân vật cấp cao của Đế quốc, nguyên chủ cũng đã nhận được vài lần trước đây.

Trực giác mách bảo bên trong chắc chắn có thứ gì đó nhưng vẫn không kiềm chế được một chút cảm xúc khác thường từ Đoạn Hành Dạ.

“Cảm ơn.”. Đoạn Hành Dạ lịch sự nhận quà từ tay của trợ lý. Mạnh cẩm Hoài im lặng từ đầu chí cuối, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Lát nữa nhớ gửi thư cảm tạ đến Hoàng gia.”.

“Tuân lệnh, Nguyên soái.”.

“Ừ.”. Mạnh Cẩm Hoài có vẻ như không quan tâm trong chiếc hộp có gì mà quay lại nói với Đoạn Hành Dạ: “Hành nhỏ, em nghỉ ngơi một lát đi. Bên phía quân đội có chút việc chửa ổn thỏa, lát nữa anh sẽ quay lại.”. Nghe hắn nói, Đoạn Hành Dạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cậu gật đầu đồng ý với Mạnh Cẩm Hoài rồi mang hộp gỗ vào phòng khách trên chiến hạm.

. . .

Phòng vệ sinh rơi vào điểm mù nên camera khó mà giám sát, lúc này, ánh đèn lạnh lẽo rọi vào ngón tay cậu, khiến nó tái nhợt, trắng bệch. Nhìn lại phái sau xác định không có ai, Đoạn Hành Dạ mới mở hộp gỗ.

Vì không biết bên trong là thứ gì, Đoạn Hành Dạ có chút lo lắng nhưng điều đó không khiến cậu thả chậm tốc độ.

Một chiếc vòng cổ ngọc bích.

Đoạn Hành Dạ khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp sau đó lấy dây chuyền ra khỏi hộp. Khoảnh khắc nâng dây chuyền lên cậu liền nhận ra vấn đề - trọng lượng của nó không đúng!

Dù không biết chất liệu đúc kết của sợi dây nhưng nguyên chủ là một người có thói quen đeo ghim cài áo khi tham dự có buổi yến tiệc, có một vài trang sức được làm bằng đá quý nên khi sờ vào thứ này cậu liền nhận ra sự khác thường, nó thực sự quá nhẹ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đoạn Hành Dạ cẩn trọng cầm viên ngọc bích, quan sát tỉ mẩn thì thấy có một khe hở nhỏ trên đó. Không chút do dự, Đoạn Hành Dạ duỗi ngón tay thon dài vào bên trong khe hở đó, chắc chắn phải có thứ gì đó bên trong!

Sau khi mở ra, một viên con nhộng lặng lẽ lộ ra ngoài ánh sáng. Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ thì đây chính là thuốc khống chế của Hoàng gia.

Nhưng trước khi cậu có phản ứng, một ánh sáng có kích thước khoảng bằng lòng bàn tay lóe lên.

“Quà kỉ niệm của cậu, Giáo sư Đoạn.”.

Nhìn dòng chữ xa lạ này, đôi tay cầm sợi dây chuyền của Đoạn Hành Dạ khẽ run lên. Nếu cậu nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên mà Hoàng đế Diệp Thiên trực tiếp gửi lời nhắn đến cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp