Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 46: Đoạn Dạ Hành là tên lừa đảo


1 năm

trướctiếp

Đại khái là do thân thể rèn luyện võ thuật nhiều năm nên Đoạn Hành Dạ có giác quan cực kì nhạy bén. Dù là thân thể không phải của mình nhưng trong khoảng thời gian vừa rồi cũng xem như đã quen thuộc.

Cả khu rừng bạt ngàn rực rỡ sắc vàng như bức tranh sơn dầu, không chỉ trên ngọn cây mà cả dưới đất cũng tựa được trải thảm lá thu dày đặc nên khi có người đi thì sẽ phát ra tiếng “sột soạt”, nom rất vui tai.

Nhân viên của Đề Trạch tinh, nếu Đoạn Hành Dạ đếm không sai thì chính là khoảng 30 người, vì thế nên lúc đi dù là cùng lúc nhưng không tránh khỏi tiếng phát ra có chút bất đồng. Nhưng đối với một người học võ sành sỏi như Đoạn Hành Dạ thì ngay cả khi nhắm mắt cũng có thể phân biệt được. Dù hiện tại chưa thật sự thích nghi hoàn toàn với cơ thể nguyên chủ nhưng nhắm mắt vẫn xác định được vị trí bằng cách nghe âm thanh.

Từ lúc Mạnh Cẩm Hoài đi đến ngắm sau lưng cậu, Đề Trạch Tổng trưởng cũng bất giác im lặng. Lúc này ngoại trừ tiếng gió thổi nhẹ cùng tiếng bước chân trên lá xào xạc cũng không còn gì, thậm chí có chút yên tĩnh.

Đoạn Hành Dạ đang thưởng thức phong cảnh đột nhiên nghe thấy thanh âm bước chân từ xa đang tiến lại gần, hơn nữa số lượng còn rất đông. Đoạn Hành Dạ dừng chốc lát, không khỏi nghĩ ngợi, chẳng lẽ nơi này còn có người khác?

Hôm nay là lần đầu tiên cậu đến đây, tham dự những hoạt động như thế này nên không rõ có phải là nhân viên do phía Đề Trạch sắp xếp hay không, hay họ cũng là những du khách khác.

Có điều vào lúc Đoạn Hành Dạ đang suy tư thì Mạnh Cẩm Hoài vốn đang bước đi đột nhiên dừng lại.

. . . . .Xong luôn, chắc chắn là có vấn đề.

Đúng lúc này, một làn gió vô tình dạo ngang khiến tấm thảm vàng dưới đất bị tung lên khoảng không. Nhìn từ xa trông như bị bao trùm bởi sắc vàng lấp lánh, rực rỡ và thơ mộng. Khán giả theo dõi cũng như thả chậm nhịp thở để quan sát khung cảnh nhưng người bên trong khung cảnh xinh đẹp ấy, những nhân viên bảo an nhận ra Mạnh Cẩm Hoài chợt đứng lại thì trở nên căng thẳng ngay lập tức.

“Cẩn thận!”. Mạnh Cẩm Hoài rút một khẩu súng bạc lượng tử nhỏ, thậm chí chưa dứt lời, hắn đã không chút do dự mà ngắm thẳng nổ súng về phía trước, sau đó Đoạn Hành Dạ thấy một gã đàn ông đeo mặt nạ màu đen ngã xuống đất cách không xa. Súng lượng tử giữa thời đại tinh tế khoa học viễn tưởng không phát ra bất kì âm thanh nào nhưng cùng thời điểm Mạnh Cẩm Hoài nổ súng, Đoạn Hành Dạ thấy Tổng trưởng Đề Trạch ngồi bệt xuống đất, sợ hãi chết khiếp. . ..

Ngay sau đó, hàng chục người có trang phục tương tự đồng loạt xuất hiện. Bọn họ có dáng vẻ, tố chất như một sát thủ và không hề bị dao động khi thấy một tên đã chết.

Dù Mạnh Cẩm Hoài là Nguyên soái nhưng theo luật pháp Đế quốc, ngoại trừ khi chiến đấu thì còn lại hắn không thể đem theo cấp dưới khi đến một hành tinh không nằm trong quyền hành của mình. Cho nên các nhân viên bảo an hôm nay toàn bộ là của Đề Trạch và hiển nhiên, bọn họ không hề chuyên nghiệp.

“Đưa Hành Dạ sang một bên!” Mạnh Cẩm Hoài ra lệnh cho nhân viên trong khi bản thân vẫn luôn bóp cò không chớp mắt.

Dù Mạnh Cẩm Hoài biết thân phận thật của nguyên chủ nhưng hắn lại không biết rằng nguyên chủ vì tính chất công việc nên cũng đucojw đào tạo chuyên nghiệp, bao gồm cả việc sử dụng súng và chiến đấu. . ..

Buổi trực tiếp hôm nay khá đặc biệt, vì để đảm bảo chất lượng hình ảnh nên phía Tinh Võng không dùng máy quay điều khiển từ xa mà cử các nhân viên trực tiếp đi để kịp thời điều chỉnh các lỗi, góc quay kịp thời. Lúc này, tình hình vô cùng nguy cấp mà bọn họ không phải là mục tiêu của lũ ám sát nên đã nhanh chân chạy về phía xe di chuyển dưới sự yểm trợ của một số bảo an.

Và trong cơn hoảng loạn, một chiếc camera bị bỏ lại.

Đoạn Hành Dạ nhìn thấy máy quay nhỏ, đồng thời nghe mệnh lệnh của Mạnh Cẩm Hoài liền thức thời mà đi theo một nhân viên bên cạnh, trốn vào phía bên kia.

Đây chắc chắn là một nhóm sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, chúng rất đông và ra tay tàn nhẫn. Vì lực lượng bảo an quá tệ hại nên không lâu sau, Mạnh Cẩm Hoài bị rơi vào thế bí. Cùng lúc này, một chiếc máy quay bị bỏ lại nên vẫn không tắt tín hiệu, toàn bộ hiện trường đều được phát sóng trực tiếp trên Tinh Võng!

Trái tim của mọi người như đang bị bóp nghẹt vì khoảnh khắc này, bọn họ nhìn thấy Mạnh Cẩm Hoài khuỵu xuống. . ..giống như là tình thế “không thể chịu nổi một đòn”.

Bảo an Đề Trạch bị cái quái gì thế?

Bên cạnh việc lo lắng cho an nguy của Nguyên soái, khán giả càng lo lắng hơn cho tình cảnh của Đoạn Hành Dạ. Vì cậu đang trốn ở phía bên kia, rơi vào điểm mù nên camera không thể ghi hình cậu và không hề kì lạ khi mọi người e ngại về cậu hơn vì sức khỏe Giáo sư Đoạn ai ai cũng biết là không hề tốt nên hiển nhiên sẽ thiên về phần cậu hơn.

Không chỉ có người theo dõi mà bọn sát thủ cũng bắt đầu tìm kiếm Đoạn Hành Dạ.

Thấy Mạnh Cẩm Hoài đang trong tình thế bất lợi, bọn chúng nhân cơ hội lục tung khắp nơi tìm Đoạn Hành Dạ. Không giống với những thân tín của Mạnh Cẩm Hoài biết thân phân thật sự của cậu, trong mắt người khác, Giáo sư Đoạn chính là người bạn đời mà Nguyên soái yêu thương nhất, trân quý nhất, là điểm yếu duy nhất của hắn.

Đoạn hành Dạ ngay lập tức nghĩ đến điều này sau khi thấy chúng tìm kiếm mình.

--Tiếp tục giả đò chịu chết hay trực tiếp giải quyết đống phiền phức? Câu trả lời vô cùng rõ ràng.

Đoạn Hành Dạ nói với nhân viên bảo an bên cạnh, người rất sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Đưa súng cho tôi.”.

“Vâng?” Nhân viên có chút không tiếp thu được ý tứ trong lời nói của Đoạn Hành Dạ, người đó còn có chút ngơ ngác hơi chớp mắt.

. . ..Đoạn Hành Dạ có chút không biết phải nói gì.

Trong bối cảnh chiến tranh cơ giáp hiện tại thì việc cận chiến hiển nhiên không quá phổ biến. Động não một chút liền có thể suy ra thanh niên trước mặt chắc chắn không hề có một chút kinh nghiệm thực chiến - được chọn vào đây có lẽ do gương mặt có chút điển trai. Đoạn Hành Dạ không nhịn được chửi thầm quan chức bảo an Đề Trạch, thấy đối phương sợ đến không dám động liền trực tiếp rút súng lượng tử bên hông ra. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc này bọn chúng đã thấy Đoạn Hành Dạ, hai kẻ khống chế Mạnh Cẩm Hoài, còn lại hướng đến Đoạn Hành dạ mà nổ súng.

Vì khung cảnh quá hỗn loạn nên trong lúc vô tình, camera quay được hình ảnh của Đoạn Hành Dạ.

Tốt quá! Giáo sư Đoạn vẫn bình an vô sự, khán giả trên Tinh Võng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm

Nhưng không được bao lâu, họ đã thấy một toán ám sát chĩa súng vào Đoạn Hành Dạ. Hiển nhiên cả Nguyên soái Mạnh cũng chứng kiến trực tiếp điều này, tay cầm súng của hắn bất giác run lên.

Mạnh Cẩm Hoài vốn nên chán ghét người đàn ông muốn giết mình nhưng vào lúc này, hắn lại có xúc động trong tiềm thức muốn giết chết kẻ dám đưa nòng súng vào người đối phương, muốn giải vây cho Đoạn Hành Dạ phần nào.

Có điều, trong vài giây kế tiếp, tất cả mọi người bao gồm cả Mạnh

Cẩm Hoài đều tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khó tin. . .

“Nấp sau gốc cây.”. Thấy bọn chúng xông về phái mình, Đoạn Hành Dạ ra lệnh cho nhân viên bảo an lui về sau rồi đột ngột đứng dậy. Cùng lúc đó, Đoạn Hành Dạ ngắm thẳng vào tên sát thủ rồi cướp cò liên tục mà không có phút giây do dự nào.

Ba lần bắn đều trúng tay và chân của đối phương, tên đó bắt đầu ngã xuống.

Dù là con nhà võ, nghe có vẻ hơi hung tợn nhưng thật chất cậu vẫn chưa từng giết một động vật nào nên lúc này, trong tiềm thức cậu vẫn chừa cho đối phương con đường sống.

Thấy đồng bọn bị hạ gục bởi Đoạn Hành Dạ, những tên còn lại trong giây lát khá bất ngờ nhưng sau đó liền lấy lại tinh thần rồi cầm vũ khí hướng về cậu.

“Đậu má. . .”. Trước khi bị Đoạn Hành Dạ đánh gục, một tên trong số chúng trừng mắt mà chửi.

Ai nói kẻ này bị bệnh vậy? Yếu đuối đâu? Mong manh đâu? Mẹ nói, cái tên Đoạn Hành Dạ là một kẻ lừa đảo mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp