Bạn Đời Pháo Hôi Của Nguyên Soái

Chương 30: Mạnh mẽ lên


1 năm

trướctiếp

Không giống như Mạnh Cẩm Hoài đang thong thả suy nghĩ, Đoạn Hành Dạ luôn trong trạng thái căng thẳng, đề phòng. Suy cho cùng, tên này luôn bày ra dáng vẻ ôn nhu, dịu dàng nhưng chính kết cục của nguyên chủ đã thức tỉnh Đoạn Hành Dạ: cái tên Mạnh Cẩm Hoài này không nên khiêu khích hắn, tránh càng xa càng tốt.

Vị Nguyên soái chính tay giết chết nguyên chủ cũng là người đàn ông đang cười trước mặt mình khiến càng thêm sợ hãi.

Mạnh mẽ lên coi! Đừng có hèn nhát!

Đoạn Hành Dạ trấn an bản thân, chịu đựng cảm giác run rẩy ở đầu ngón tay rồi tỏ ra bình thường bước tới. May là giường khá rộng nên khi nằm xuống vẫn còn một khoảng trống.

Không biết có phải do ảo giác hay không nhưng cậu nhìn thấy Mạnh Cẩm Hoài từ nãy đến khi cậu lên giường đều mỉm cười nhẹ nhàng với mình sau đó tắt hết đèn phòng.

Dù tự nhủ rằng Mạnh Cẩm Hoài không ăn tươi nuốt sống cậu nhưng vẫn không thể ngăn được trái tim đập liên hoàn từ khi Đoạn Hành Dạ nằm xuống. Lúc thích nghi được với màn đêm, Đoạn Hành Dạ không ngừng nhìn chằm chằm lên trần nhà, cơ thể cứng ngắc, lo sợ.

Sau một lúc, Đoạn Hành Dạ cảm thấy bên kia giường hơi lún xuống. Cậu nhắm mắt phó mặc cho số phận nhưng Mạnh Cẩm Hoài chỉ duỗi tay đắp chăn rồi nằm ngủ. . . .

Ủa? Đắp chăn thôi hả?

Rõ ràng lúc nãy tinh thần cực kì căng thẳng nhưng hiện tại Đoạn Hành Dạ lại cảm thấy thoải mái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ba vệ tinh của tinh cầu Nam Chư chậm rãi khuất dạng, ánh sáng xuyên qua khe hở rơi vào căn phòng.

Lúc này, người đàn ông phía bên kia chậm rãi ngồi dậy.

Chiếc áo ngủ bằng lụa vì động tác này nên bị lộ ra vòm ngực màu bánh mật khỏe khoắn. Nếu bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ hò hét, phấn khích, đáng tiếc là cái người bên cạnh đã ngủ mất.

Gương mặt của Mạnh Cẩm Hoài vô cảm, ánh mắt lạnh lùng, bộ dáng dịu dàng, ôn nhu lúc nãy hoàn toàn biến mất. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đoạn Hành Dạ nằm quay lưng về phía hắn, vì dáng ngủ nghiêng đầu nên cổ hơi cúi xuống, một nốt ruồi son phía sau lộ ra. Mạnh Cẩm Hoài nhìn vào nốt ruồi son ấy rất lâu, sau đó vươn tay chạm nhẹ xoa xoa, động tác vô cùng dịu dàng.

Dù nơi bị chạm vào là vùng da nhạy cảm nhưng Đoạn Hành Dạ có lẽ vì quá mệt mỏi nên không hề tỉnh giác.

“Đoạn Hành Dạ..”. Mạnh Cẩm Hoài khẽ cau mày, trong giọng nói ẩn chứa chút đau lòng cùng nghi hoặc: “Em muốn tôi chết đến vậy sao?”.

Bàn tay thon dài bắt đầu có xu hướng di chuyển lên cổ Đoạn Hành Dạ, hắn có thể cảm nhận được từng chu kì nhịp đập của các động mạch. Làn da màu rám nắng rắn chắc tương phản cực lớn với màu da hơi tái nhợt của Đoạn Hành Dạ, chỉ cần hắn dùng một chút lực thôi, chắc chắn Đoạn Hành Dạ sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

Nhịp đập trên cổ trùng khớp với nhịp tim, chỉ cần hắn nhẫn tâm thêm chút nữa, dùng lực mạnh hơn chút nữa. . . .

Hồi lâu sau, Mạnh Cẩm Hoài cũng thu tay lại, hắn nhìn cậu một lúc rồi ngả người nằm xuống.

Mạnh Cẩm Hoài đương nhiên có thể giết cậu ngay bây giờ nhưng với tư cách là một Nguyên soái tài giỏi, hắn không làm như vậy.

Một nội gián còn sống vẫn có tác dụng hơn một kẻ đã chết.

Ba vệ tinh từ từ biến mất, rốt cuộc căn phòng cũng chìm vào màn đêm tĩnh mịch.

Kể từ khi cậu xuyên vào, đây là lần đầu tiên cậu ngủ ngon đến thế, lúc thức dậy đã hơn mười một giờ sáng. Nhìn ánh nắng chói chang ngoaoif cửa sổ, Đoạn Hành Dạ giật mình - sao hôm qua ngủ sâu dữ vậy nè? Quái lạ.

Nếu là đối với người khác, họ sẽ nghĩ do hôm qua quá mệt mỏi hoặc do mới khỏi bệnh nhưng Đoạn Hành Dạ lại không nghĩ vậy, cậu hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nhớ lại những gì xảy ra đêm qua. . . .


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp