Trong chính sảnh, lão đầu đang ngồi nghiêm chỉnh, Đại Long đang quỳ gối dưới sảnh đường trông thấy Đoạn Tích thì cười lạnh một tiếng: "Ngươi còn dám tới à? Thật sự là ta đánh giá thấp ngươi rồi."
Đoạn Tích vừa nhìn thấy hắn ta liền run run rẩy rẩy, ngây ngốc nửa ngày mới hành lễ về phía lão đầu: "Sư phụ."
"Người trộm Huyền vũ y tối qua là ngươi sao?" Lão già lạnh lùng hỏi.
Đoạn Tích ra vẻ mờ mịt, tựa hồ không biết ông ta đang nói cái gì.
"Đừng giả ngu, ta đã thấy rồi, khi đó ngươi hoảng loạn, còn giấu thứ gì đó, nếu không phải nhất thời chưa nghĩ đến nội tặc, ta đã tóm ngươi ngay lúc ấy rồi." Lúc Đại Long nói chuyện, mặt nổi đầy mụn đỏ óng ánh, nương theo hành động mấp máy miệng của hắn ta mà run lên một cái.
Đoạn Tích nơm nớp lo sợ, sợ hắn ta nói chuyện biên độ lớn một chút thì mụn đỏ vỡ ra chảy máu, lúc này nàng tuyệt đối không thể ngất xỉu.
"Đoạn Tiểu Ngư, ngươi có gì muốn nói không?" Lão đầu trầm mặt hỏi.
Lúc này Đoạn Tích mới dời lực chú ý khỏi mụn đỏ, e dè đáp: “Đệ tử không hiểu.”
"Sư phụ, nhất định là ả giả vờ!” Hôm qua bị ong đốt ở vườn rau của nàng đến thê thảm, Đại Long càng nghĩ càng thấy không đúng, trong lòng vẫn nghẹn lửa, lúc này đương nhiên không chịu dễ dàng buông tha cho nàng.
Đoạn Tích rụt rụt bả vai, vành mắt đỏ hoe nhìn về phía lão đầu: "Sư phụ..."
"Ngươi thật sự không trộm à?" Lão đầu nheo mắt hỏi.
Đoạn Tích rụt rè lắc đầu.
"Nếu ngươi nói thật, bây giờ trả lại Huyền vũ y, ta còn có thể tha cho ngươi. Nếu ngươi có chết cũng không chịu thừa nhận, một khi lục soát nơi ở của ngươi mà tìm ra, chỉ có con đường chết." Lão già tiếp tục cưỡng ép.
Đoạn Tích hợp thời bày ra vẻ mặt sợ hãi, đang suy nghĩ có nên nói chút gì đó hay không thì bỗng một cỗ áp lực ập tới, nàng theo bản năng định kháng cự, nhưng đối diện với đôi mắt âm trầm của lão nhân, nàng lập tức thu lại toàn bộ lực lượng, bị ép quỳ rạp xuống đất… Lão già khốn nạn này, dám dùng uy áp bức nàng.
Hiện tại tu vi nàng thấp kém, nếu không cưỡng ép vượt giới thì chỉ khoảng sơ kỳ trúc cơ, còn lão nhân đã là trung kỳ trúc cơ, trong thế giới tu tiên chênh lệch cảnh giới vốn đã rõ ràng, huống chi Đoạn Tích vì tránh bại lộ còn không dám phản kháng, chẳng khác nào dùng thân thể phàm nhân chịu đựng áp lực của của ông ta.
Lúc này vành mắt Đoạn Tích thật đỏ, uy áp to lớn làm cho nàng không thở nổi, rất nhanh đã đỏ mặt lên té trên mặt đất, trong miệng còn tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.
Dù là như vậy, nàng cũng không thừa nhận trộm Huyền vũ y.
Lão đầu nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị tăng thêm lực, hai tiểu đệ tử đột nhiên chạy từ bên ngoài vào: "Sư phụ, tìm được Huyền vũ y rồi!"
Uy áp trong nháy mắt biến mất, Đoạn Tích cuộn tròn trên mặt đất đột nhiên ho khan.
Lão đầu không để ý tới nàng, xông lên phía trước hỏi: "Tìm được ở đâu?"
"Ở, ở trong phòng của Nhị Long sư huynh." Tiểu đệ tử rụt rè trả lời.
Đại Long ngẩn người, đột nhiên lấy lại tinh thần: "Không thể nào! Sư phụ, tuyệt đối không thể nào, Nhị Long đệ ấy trung thành tuyệt đối với sư phụ, tuyệt đối không có khả năng trộm đồ của ngài..."
Còn chưa dứt lời, tiểu đệ tử đã trình Huyền vũ y lên, chỉ thấy pháp khí hôm qua còn chiếu sáng rạng rỡ, hôm nay đã bị đốt chỉ còn một đoạn tay áo, lão đầu nhìn đến đỏ mắt, Đại Long cũng bị dọa sợ.
Đoạn Tích ho khan nửa ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại, ngước mắt quét qua ống tay áo còn thừa không nhiều lắm. Tay áo này đã được nàng tỉ mỉ xử lý qua, cho dù dùng linh hỏa đốt thì cũng sẽ không lưu lại nửa phần linh lực.
Đại Long nhìn chằm chằm vào Huyền vũ y một lúc lâu, cuối cùng run rẩy mở miệng: "Sư phụ..."
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, một chưởng phong đã quất hắn ta lên tường, bỗng dưng nôn ra một bãi máu. Đoạn Tích vừa nghe đến tiếng nôn mửa liền vội vàng cúi đầu, kiên quyết không nhìn về hướng máu.
Đại Long không để ý tới máu ở khóe miệng, giãy dụa bò về phía lão đầu: "Sư phụ, Nhị Long bị hãm hại, nhất định là bị hãm hại... Chính là Đoạn Tiểu Ngư, là ả..."
"Ả chẳng qua chỉ là một kẻ ngốc! Làm sao hãm hại được các ngươi! Hơn nữa Huyền vũ y là pháp khí, lửa bình thường không cháy được, ả chưa bao giờ tu luyện tiên thuật, làm sao biết dùng linh hỏa!" Lão đầu nổi giận, "Ta đã nói vì sao ngươi đột nhiên vu oan cho ả, hóa ra là hai huynh đệ các ngươi làm ác nhân cáo trạng trước!”
Hoá ra ông ta cũng biết nàng là kẻ ngốc, là người bình thường không biết tiên thuật, vậy mà vừa rồi còn hành hạ nàng, chẳng qua chỉ là tâm tình bực bội, tìm cớ phát tiết mà thôi.
Đoạn Tích rũ mắt, đáy mắt một mảnh đen tối.
Đại Long còn đang khóc ròng bày tỏ lòng trung thành, lão đầu nhấc chân mắng to, cảnh tượng càng lúc càng náo loạn, đột nhiên một người ngoài cửa chạy vào: "Sư phụ, quản sự chủ phong đến."
"Hắn tới làm gì?" Lão đầu cau mày hỏi xong, rồi chợt nghĩ ra điều gì, mừng rỡ: “Mau mời vào!”
"Vâng!" Đệ tử vội vàng lên tiếng.
Lão đầu liếc nhìn Đại Long còn đang khóc lóc, bực bội quát: “Cút về thu dọn đồ đạc, từ nay đừng gọi ta là sư phụ nữa!”
Đại Long còn muốn cầu tình nhưng khi đối diện với ánh mắt của lão đầu liền sợ hãi co rụt lại, tè ra quần chạy ra ngoài. Đoạn Tích cũng thức thời đứng dậy, tập tễnh đi ra ngoài, đi tới cửa nhìn thấy A Sơn, nàng liền vẫy tay với hắn: "Tới đây, đỡ ta về."
A Sơn vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, hai người đi ra một đoạn hắn mới nghi hoặc… ( app truyện T Y T )
Sao tiểu ngốc tử sai bảo người lại thuận buồm xuôi gió như vậy chứ?
"Ngươi không sao chứ?" Hắn không nhịn được mà hỏi.
Đoạn Tích bình thản nói: “Ta có thể có chuyện gì.” Người có chuyện, e rằng là kẻ khác kìa.
Nàng đã sớm đoán được Đại Long sẽ gây rối nên nửa đêm đã giấu mảnh Huyền vũ y đã cháy vào phòng Nhị Long, để bọn chúng cũng nếm thử mùi bị hãm hại.
Trong miệng lại là một trận mùi máu tươi, Đoạn Tích cưỡng ép nuốt xuống, ghi thêm một món nợ cho lão già khốn nạn. Nàng bị uy áp làm bị thương, về đến căn phòng nhỏ tồi tàn, nàng khóa trái cửa, bắt đầu ngồi xuống điều tức.
Trong lúc nàng chữa thương, Đại Long cũng kéo thân thể bị thương tụ hợp với Nhị Long, hai người cùng đi tìm Phương Mẫn cầu cứu.
Một ngày trước Phương Mẫn vừa chịu đòn, mặc dù dùng linh dược tốt nhưng cũng cần nằm trên giường nghỉ ngơi, thấy hai người một mực khóc sướt mướt, nàng ta vô cùng mất kiên nhẫn.
"Chúng ta thật sự bị oan uổng, nhất định là Đoạn Tiểu Ngư kia hãm hại chúng ta!"
"Sư tỷ, tỷ nhất định phải giúp chúng ta! Sư phụ thương tỷ nhất, chỉ cần tỷ giúp chúng ta nói chuyện, người nhất định sẽ nể mặt tỷ mà tin tưởng chúng ta."
Hai người ngươi một lời ta một câu, nói đến mức Phương Mẫn bực bội: "Không thấy ta cũng vừa bị phạt sao? Ta có thể giúp các ngươi thế nào?"
"Sao có thể giống nhau được, cho dù bị phạt, tỷ vẫn là đệ tử mà sư phụ thương nhất." Nhị Long vội nói.
"Nếu tỷ không giúp, chúng ta sẽ thật sự bị trục xuất khỏi sư môn mất!" Đại Long cũng tiếp lời: "Nếu như chúng ta đi, ngày sau còn có ai có thể giúp đỡ sư tỷ làm việc?"
Phương Mẫn nghe vậy lập tức nhíu mày. Bởi vì được sủng ái, ở Cửu Phong nàng ta có rất nhiều trợ thủ, nhưng đúng là không có ai dùng tốt hơn hai huynh đệ này, nếu bọn họ đi, rất nhiều chuyện sẽ không dễ làm, ví như lúc cướp đoạt linh lực của Đoạn Tiểu Ngư, chỉ dựa vào Lý Nguyên mập mạp kia thì e là không khống chế nổi nàng.
Thấy Phương Mẫn trầm mặc, Đại Long nói thêm một câu: "Sư tỷ, tỷ không cảm thấy mấy ngày nay chúng ta gặp xui xẻo quá kỳ lạ sao?”
"Sao lại nói như vậy?" Phương Mẫn ngước mắt.
"Dù là chuyện tỷ bị trách phạt hay chúng ta bị hãm hại, mọi chuyện đều có liên quan đến Đoàn Tiểu Ngư, ta hoài nghi nàng ta đã đạt được cơ duyên gì, đầu óc trở nên thông minh." Đại Long vội nói: "Chỉ cần tỷ thuyết phục sư phụ giữ chúng ta lại, chúng ta nhất định có thể tra rõ chân tướng, đến lúc đó bất kể ả có được thứ tốt gì, đều thuộc về sư tỷ.”
Phương Mẫn khẽ cười nhạt xùy một tiếng, chẳng thèm ngó tới cách nói Đoạn Tiểu Ngư có được cơ duyên gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui nàng ta vẫn phải giúp, bởi bọn chúng vẫn còn hữu dụng với nàng ta.
Nghĩ như vậy, nàng ta liền thiên tôn vạn quý đứng dậy, hai người vội vàng một trái một phải đỡ nàng ta, đi về phía chính đường.
Lúc gần đến chính đường, hai người thức thời lui ra, Phương Mẫn chịu đau đi về phía trước, vừa đi đến cửa chính đường nàng ta đã nghe một giọng nói quen thuộc, lắng nghe kỹ, dường như là quản sự chủ phong.
Quản sự chủ phong mắt cao hơn đầu, thường ngày tuyệt đối sẽ không đến các phong khác, sao hôm nay lại tới đây? Nhớ tới Tạ trưởng lão cũng ở tại chủ phong, cùng với hôm qua mình thiếu chút nữa giết chết Đoạn Tiểu Ngư, Phương Mẫn chột dạ dừng bước, cẩn thận nghe người bên trong nói chuyện.
"Có là tốt rồi, mai Tạ trưởng lão sẽ đích thân đến. Nếu thấy có duyên, sẽ trực tiếp thu nhận vào chủ phong.”
"Vâng vâng vâng, tiểu nhân biết rồi."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra cửa, Phương Mẫn tranh thủ thời gian trốn đi. Không bao lâu sau, quản sự chủ phong liền rời đi, chỉ còn lại lão đầu trầm mặt xuống nói: "Còn muốn trốn đến khi nào?"
Phương Mẫn ngượng ngùng đi ra: "Sư phụ."
Lão đầu liếc xéo nàng ta một cái, xoay người đi vào trong phòng, Phương Mẫn vội vàng đuổi theo: "Sao quản sự chủ phong lại tới đây vậy ạ?"
"Tạ trưởng lão nghe nói chỗ chúng ta có một Thiên Linh căn, liền phái nàng ta tới xác nhận một phen, đợi ngày mai sẽ tới xem, nếu thích hợp thì thu nhận vào nội môn." Lão đầu vốn tưởng rằng là tới vì mình, kết quả là bởi vì Đoàn Tiểu Ngư, tâm tình rất tệ.
Phương Mẫn ngẩn người, sợ hãi kêu lên: "Đoạn Tiểu Ngư ư? Nàng ta cũng xứng tiến vào chủ phong ư?"
"Xứng hay không xứng thì sao chứ, nàng ta là Thiên Linh căn!" Lão đầu hừ lạnh một tiếng.
Phương Mẫn nhếch khóe môi: "Thiên Linh căn thì sao chứ, đầu óc ngu ngốc thì không thể chữa khỏi, sợ là ngày mai Tạ trưởng lão sẽ phải thất vọng mà về."
"Vậy cũng chưa chắc, vừa rồi ta đã nói nàng ta là kẻ ngốc, nhưng sắc mặt của quản sự chủ phong lại như thường, hiển nhiên đã sớm điều tra qua." Sắc mặt lão đầu âm trầm, trong lời nói lộ ra chanh chua, "Dù vậy, ngày mai Tạ trưởng lão vẫn sẽ đến, xem ra việc này đã định rồi.”
Phương Mẫn nghe vậy lập tức luống cuống: "Như vậy sao được! Một kẻ ngốc như ả, dựa vào đâu mà vào chủ phong! Dựa vào đâu mà làm đệ tử của Tạ trưởng lão!”
Lời còn chưa dứt, ý thức được mình thất thố, nàng ta vội vàng dò xét thần sắc của lão đầu, cũng may lão đầu cũng không thoải mái, không để ý thái độ của nàng ta.
Phương Mẫn vừa nghĩ tới Đoàn Tiểu Ngư có cơ hội tiến vào nội môn, liền ghen tức đến mức mắt như muốn chảy máu, quyết không muốn nàng gặp Tạ trưởng lão. Nàng ta cắn răng suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: "Sư phụ, con cảm thấy Đoàn Tiểu Ngư có chút không thích hợp..."
Nàng ta nói rõ từng chữ một suy đoán của Đại Long và Nhị Long, lão đầu dần dần nhíu mày, trong lòng mặc dù cũng nghi hoặc nhưng thủy chung vẫn không muốn tin: “Ả cả ngày ở vườn rau, có thể có được cơ duyên gì chứ."
"Cho dù hết thảy là đệ tử nghĩ nhiều, hiện tại ả vẫn ngu dốt nhưng sư phụ, người dám chắc sau này ả không có cơ duyên sao?" Phương Mẫn nói xong, thấy lão nhân dao động, liền thấp giọng dẫn dụ, “Nếu lỡ ngày sau được Tạ trưởng lão trợ giúp, đầu óc trở nên thông minh, nhớ lại những ngày ở Cửu Phong… Sư phụ, người nói xem ả có trả thù chúng ta không?”
Nàng ta là ác nhân chèn ép Đoạn Tiểu Ngư, mà sư phụ lại là kẻ dung túng kẻ ác, nếu ngày nào đó Đoạn Tiểu Ngư thật sự tỉnh táo lại, chỉ sợ một người cũng sẽ không bỏ qua.
Lão đầu bị chọc trúng tử huyệt, biểu lộ dần dần ngưng trọng.
Phương Mẫn nín thở chờ đợi hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy ông ta chậm rãi mở miệng: "Nhưng ngày mai Tạ trưởng lão sẽ tới, ta cũng không thể ngăn cản."
Nghe thấy ông ta buông lỏng, Phương Mẫn lập tức nở nụ cười: "Tạ trưởng lão cứ việc đến, Đoạn Tiểu Ngư không đi gặp là được, dù sao..."
Nàng ta tạm dừng một thoáng, "Một kẻ ngốc, luôn dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Lão đầu liếc nhìn nàng ta một cái, không nói gì.