"Sư phụ quý chiếc Huyền vũ y này nhất, ngươi lại dám giặt hỏng, chút chuyện nhỏ này cũng không làm nổi, sống còn có tác dụng gì, chi bằng tự kết liễu đi, đỡ phải liên lụy đến chúng ta.”
"Sư tỷ ngàn vạn lần đừng nói như vậy, người ta là Thiên Linh căn đấy."
"Sinh ra vừa ngu ngốc vừa đần độn, có Thiên Linh căn thì đã sao, chẳng phải cũng chẳng bằng chúng ta sao…”
Lời nói ác độc tựa như gần như xa quanh quẩn bên tai, bởi vì những lời đó mà sinh ra phẫn nộ, hận ý, chán ghét bản thân, cơ hồ khiến người không thở nổi, Đoạn Tích mê man, rốt cục cũng không thể nhịn được mà mở miệng: "Câm miệng!"
Chỉ trong nháy mắt, lỗ tai triệt để thanh tịnh, toàn bộ cảm xúc tiêu cực tan thành mây khói, đầu ngón tay nàng khẽ động, hai mắt nhắm chặt rốt cục cũng chậm rãi mở ra.
Ánh mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, nương theo ánh trăng mông lung, cuối cùng nàng cũng thấy rõ hết thảy mọi thứ trước mắt ——
Là một gian nhà gỗ trống trải xập xệ, chỉ có một chiếc giường nhỏ và một ghế gỗ đã mọc mốc đen, ngay cả không khí cũng nồng nặc mùi gỗ mục, mà lúc này nàng đang nằm trên nền đất ẩm ướt lạnh lẽo, tứ chi nặng trĩu như đổ chì.
Đoạn Tích thử cử động tay chân không nghe sai sử, vừa định gượng dậy, chợt thấy y phục trên người lại là y phục đệ tử ngoại môn của Nguyên Thanh Tông——
Áo bào màu tựa ánh trăng, đai lưng màu đen có hoa văn phong vân, cùng áo khoác sa mỏng, tuy bộ trên người nàng có chút rách rưới nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dạng.
... Cho nên vì sao nàng lại mặc loại y phục của đệ tử cấp thấp này?
Đoạn Tích sinh ra một dự cảm không tốt, lúc này nàng gian nan nâng tay phải lên, thầm niệm khẩu quyết vẽ một đường trên không trung, trong hư không lập tức ngưng tụ thành một luồng khí, run rẩy chiếu ra dung mạo hiện tại của nàng rồi hóa thành hư vô.
Nàng lập tức mất bình tĩnh…
Lông mày như trăng khuyết, mắt như nai con, môi hồng răng trắng còn mang theo chút mập mạp trẻ con, dáng vẻ chừng mười sáu mười bảy tuổi, rõ ràng là một người xa lạ!
Cho nên... sau khi nàng bị Tạ Đạo Khanh giết chẳng những không trở về thế giới hiện thực, mà còn nhập vào thân xác của một tiểu đệ tử nghèo túng ở Nguyên Thanh tông ư?
Không thể nào! Khuy Thiên kính rõ ràng đã nói chỉ cần sau khi nàng hoàn thành nhiệm vụ "kích thích nam chính hắc hóa” rồi bị nam chính sau khi linh lực thức tỉnh đâm chết là có thể trở về thế giới thực.
... Nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, vì sao lại xuất hiện ở Nguyên Thanh tông, hơn nữa còn trùng sinh dưới một thân phận khác?
Đúng vậy, nàng là một người xuyên việt, mà thế giới nàng đang ở hiện tại là một quyển tiểu thuyết tu tiên tên là [Linh Căn Giác Tỉnh]. Còn Khuy Thiên Kính chính là pháp khí thượng cổ trong truyện, có năng lực “cho biết mọi đáp án”.
Thiết lập Khuy Thiên kính là không gì không biết, thậm chí ngay cả thân phận người xuyên việt của nàng cũng biết, cho nên đáp án hẳn là không sai.
Cho nên nhất định là trong quá trình làm nhiệm vụ nàng đã sơ suất chỗ nào đó, mới có thể hại nàng không về được thế giới hiện thực... Chẳng lẽ là bởi vì nhân vật gốc nàng nhập vào vốn phải dùng cách hành hạ thân thể để kích thích nam chính hắc hóa, còn nàng lại dùng hành hạ tâm trí ư?
Nhớ tới những chuyện thất đức mà mình đã làm với nam chính, Đoạn Tích có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến người mẹ ở thế giới hiện thực còn đang chờ mình trả phí phẫu thuật để được cứu sống, nhất thời nàng cũng không muốn bận tâm thêm nữa, chống tay trên đất gian nan đứng dậy, nàng liền muốn đi tìm Khuy Thiên Kính hỏi cho rõ ràng.
Nàng vừa tiến vào thân thể này, hồn phách còn chưa hoàn toàn thích nghi, đi trên đường hai chân bước đi như chân giả, vất vả lắm mới miễn cưỡng bước đến cạnh cửa, còn chưa kịp đứng vững thì thức hải đột nhiên đau nhức kịch liệt một hồi, nàng khẽ rên một tiếng rồi vịn cửa ngồi xuống. Trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh xa lạ, Đoạn Tích ngẩn người, rất nhanh đã ý thức được đây là ký ức của thân thể này.
Thì ra thân thể này tên là Đoàn Tiểu Ngư, cũng là người đáng thương, từ nhỏ không cha không mẹ, bởi vì linh căn rất tốt, vừa ra đời đã được giữ lại ở Nguyên Thanh tông.
Vốn dĩ với tư chất của nàng ấy là đủ để làm đệ tử thân truyền của một trưởng lão, đáng tiếc thuở nhỏ nàng ấy ngu ngốc, làm gì cũng chậm nửa nhịp, khiến các trưởng lão nội môn chướng mắt, lúc này mới bị đưa xuống ngoại môn.
Nàng ấy có linh căn mà không có tuệ căn, như trẻ thơ ôm ngọc giữa phố xá sầm uất, khó tránh khỏi bị ganh ghét chèn ép, đầu óc càng thêm mê muội. Bây giờ cũng vì nàng ấy giặt hỏng Huyền vũ y của sư phụ, vì sợ bị trách phạt lại thêm cuộc sống ở đây thật sự tối tăm ngột ngạt không có ánh sáng, quá thống khổ mà nghĩ tới cái chết, chính vì vậy mà nàng mới có thể chiếm được thân thể này.
Đoạn Tích hiểu rõ chân tướng, cơn đau đầu dần dần thuyên giảm, lúc này nàng mới chú ý tới Huyền vũ y xếp ở trên giường.
Chẳng qua chỉ là một pháp khí thấp kém, từ trước đến nay nàng còn không nhìn một cái, nhưng pháp khí dù thấp kém đến đâu thì cũng không phải thứ một tiểu cô nương không biết sử dụng linh lực có thể tùy tiện phá được.
Đoạn Tích thở dài một tiếng, đợi sau khi thể lực khôi phục đôi chút rồi nhắm mắt lại kiểm tra thức hải, chỉ thấy thức hải phủ một tầng sương đen, hiển nhiên là oán khí của Đoạn Tiểu Ngư vẫn không chịu tiêu tán, mà dưới sương mù đen lại là một linh căn mấp mô.
Một Thiên Linh căn vốn yên ổn, tại sao lại biến thành như vậy? Trong mắt Đoạn Tích hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh trong đầu liền hiện ra hình ảnh bị mấy đệ tử ngoại môn cưỡng đoạt linh căn.
Linh căn vốn đã ẩn chứa linh lực, tuy Đoạn Tiểu Ngư không biết dùng nhưng linh lực lại tồn tại, còn là Thiên Linh căn cực kỳ tinh khiết, những người đó ỷ nàng ấy không biết phản kháng mà cưỡng ép đoạt lấy linh lực trong linh căn, nếu không vì tu vi quá thấp, chỉ có thể như cá rỉa xác thối, từng chút từng chút một mà cắn xé, e rằng Đoạn Tiểu Ngư đã sớm “bất ngờ” chết yểu, chẳng thể sống đến hôm nay.
Bị đoạt linh căn là nỗi đau hồn xác đều nứt vỡ, đám người này thật đúng là vô sỉ đến cực điểm. Đoạn Tích tức giận nở nụ cười, nhớ kỹ mấy người này: "Ta đã chiếm thân thể của ngươi, thù này sẽ thay ngươi báo."
Oán khí rung động một cái, tựa hồ nghe hiểu lời nói của nàng.
Ký ức xa lạ dâng trào, Đoạn Tích dần dần tỉnh táo lại.
Khuy Thiên kính nằm trên đỉnh chủ phong, chỉ lên đó thôi đã hao tổn không ít linh lực. Mà nàng tuy còn có chút sức nhưng thân thể này linh căn không trọn vẹn, mười phần lực chỉ phát huy được một hai phần, e rằng chưa kịp tới đỉnh núi thì đã bị người khác phát hiện.
Việc cấp bách vẫn là phải bổ khuyết linh căn, khôi phục linh lực. Cũng may linh căn của tiểu nha đầu này giống như nàng, đều là Thiên Linh căn vạn người mới tìm được một, hoàn toàn phù hợp với linh lực của nàng, cho nên chỉ cần tìm về phần bị gặm nhấm là được rồi.
Đoạn Tích trầm tư một lát vẫn trở lại bên giường, tiện tay ném Huyền vũ y đã xếp xong xuống đất, sau đó nằm xuống, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Mặc dù ngủ thiếp đi nhưng đệm giường cứng như sắt, tứ chi cũng rất nặng nề, đêm này nàng rất khó an ổn, không phải mơ thấy chuyện trước khi mình trọng sinh thì cũng là mơ thấy hình ảnh Tiểu Ngư bị bắt nạt, cả đêm như đánh trận, cho đến hừng đông mới miễn cưỡng ngủ say.
Đáng tiếc chưa ngủ được bao lâu, nàng đã bị tiếng gõ cửa đánh thức ——
"Đoạn Tiểu Ngư, sư phụ bảo ngươi mang Huyền vũ y qua đó."
Trong lúc ngủ mơ, Đoạn Tích nhíu nhíu mày, không tình nguyện xoay người, nhưng mà tiếng đập cửa kéo dài không dứt, nàng chỉ có thể bị ép tỉnh lại: "Biết rồi, ta đi ngay đây."
Ngoài cửa lập tức thanh tịnh.
Đoạn Tích thở nhẹ một hơi, sau khi ngồi dậy mới phát hiện đã thích ứng tốt với thân thể này, giơ tay nhấc chân đều có thể dễ dàng làm được.
Tâm tình nàng hơi tốt lên một chút, nhặt Huyền vũ y trên mặt đất lên, khẽ niệm khẩu quyết, chỉ thấy lỗ thủng phía trên lập tức phục hồi như cũ, hoàn toàn nhìn không ra sơ hở.
Tuy rằng so với ngày hôm qua thì lực lượng đã khôi phục rất nhiều, nhưng vẫn còn quá yếu. Đoạn Tích lau mồ hôi trên mặt, lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì tối hôm qua mình không xúc động lên núi.
Kiểm tra lại Huyền vũ y một lần nữa, xác định không có vấn đề gì thì nàng đi ra ngoài.
Ước chừng là thời gian ăn sáng, trên đường đi nàng đều không gặp được người nào, Đoạn Tích dựa theo ký ức tìm đến một gian chính sảnh khá trang nghiêm, đối diện với ánh mắt với một lão đầu mặt đen.
"Sư phụ." Cô bé ngoan ngoãn hành lễ.
Lão già không vui: "Nghe nói ngươi làm hỏng Huyền vũ y của ta à?"
... Ai mà chịu khó vậy, sáng sớm đã chạy tới cáo trạng thế à? Đoạn Tích chớp mắt mấy cái, phảng phất như không hiểu lão đang nói gì.
Căn cứ theo trí nhớ của Đoàn Tiểu Ngư, lão nhân này không thèm muốn linh căn của “nàng”, đương nhiên cũng có thể là vốn chẳng để tâm, dù sao linh căn có thuần khiết đến đâu thì lượng linh lực ẩn chứa cũng hữu hạn, không đáng để rước lấy lời dị nghị.
Nhưng vô luận thế nào, cách ông ta đối xử với “nàng” cũng không thể nói là tốt, tựa hồ ông ta cảm thấy việc thu nhận một đồ đệ tâm trí không được đầy đủ như vậy là một loại sỉ nhục, cho nên xưa nay đều làm như không thấy mọi khổ sở của “nàng”.
Làm như không thấy, chính là thất trách.
"Ta hỏi ngươi đấy, không nghe thấy phải không?" Lão đầu bực bội không thôi.
Đoạn Tích chậm rãi chớp mắt, vẻ mặt ngây ngốc: “Đồ nhi không làm hỏng Huyền vũ y.”
"Sự thật trước mắt, ngươi còn dám nói dối à?" Lão đầu tức giận đoạt lấy Huyền vũ y từ trên tay nàng, "Có tin ta đem ngươi..."
Lời còn chưa dứt, liền thấy Huyền vũ y hoàn hảo không chút tổn hại, ông ta lập tức nghẹn họng.
"Lấy ta làm gì?" Đoạn Tích nhu thuận nghiêng đầu. ( truyện trên app T•Y•T )
Lão đầu: "... Phương Mẫn đâu? Dám lừa gạt ta à, cút đến Hình Đường nhận mười trượng!"
Thanh âm khí thế như sấm, hiển nhiên dùng linh lực chấn động đến mức tai Đoạn Tích đau nhói.
Xem ra Phương Mẫn chính là người cáo trạng hôm nay, Đoạn Tích đã đối chiếu tên tuổi với gương mặt trong trí nhớ của Đoạn Tiểu Ngư, lúc này mới chậm rãi che lỗ tai.
Lão đầu nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược sợ phiền phức của nàng thì càng thêm phiền, lập tức nghiêm mặt: "Ngươi cũng cút ra ngoài."
"Vâng." Lúc này Đoạn Tích đi rất dứt khoát.
"Đứng lại."
Phía sau truyền đến thanh âm lão đầu, Đoạn Tích nhếch khóe môi một cái, tiếp theo quay đầu lại, lại là vẻ mặt sững sờ: "Sư phụ?"
"Sao ta lại cảm thấy hôm nay ngươi có vẻ không đúng lắm nhỉ?" Lão đầu nghi ngờ nhìn nàng.
Đoạn Tích thầm chột dạ, trên mặt lập tức lộ vẻ khiếp sợ: "Đồ nhi nghe không hiểu..."
Lão đầu nheo mắt lại, từng bước một tới gần nàng, Đoạn Tích vừa giả vờ vô tội, vừa lui về phía sau, mãi đến khi lưng tựa vào cây cột, không còn đường lui, nàng mới yên lặng đưa mu bàn tay ra sau lưng, ngón tay kết ấn, nín thở, tùy thời chuẩn bị liều mạng thoát thân.
Lông mày lão đầu càng nhăn chặt, đang muốn nói gì đó thì từ xa xa đột nhiên truyền đến tiếng chuông xa xăm. Sắc mặt lão khẽ biến, khoác Huyền vũ y rồi xoay người rời đi.
... Đi rồi à? Đoạn Tích trừng mắt nhìn, yên lặng thở phào nhẹ nhõm đi ra ngoài.
Bất giác đã đến buổi trưa, tiếng chuông du dương kéo dài không dứt, nàng theo thanh âm nhìn lại liền trông thấy ngọn núi cao nhất trong các sơn mạch của Nguyên Thanh Tông, nơi ấy chính là nơi các đời tông chủ ở, đỉnh núi cất giấu Khuy Thiên Kính mà nàng muốn tìm.
Đệ tử vẩy nước quét nhà thấy nàng nhìn chằm chằm đỉnh núi xuất thần, không khỏi chê cười nàng: "Nha đầu ngốc, nhìn cái gì vậy?"
Đoạn Tích hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía đệ tử kia: “Tông chủ hiện giờ là ai thế?”
Đệ tử trố mắt: "Ngươi bị ngốc quá rồi à? Thậm chí ngay cả tông chủ là ai cũng không biết?"
Đoạn Tích cười gượng một tiếng: "Ta quên mất."
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng nàng lại nghĩ, quyển sách này viết đến đoạn nam chính giết tông chủ tiền nhiệm thì bị bỏ dở, sao biết nàng được hiện giờ tông chủ mới là ai.
"Ngươi thật sự không nhớ sao?" Đệ tử nghi hoặc.
Đoạn Tích một mặt chân thành gật đầu.
"Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là Tạ Đạo Khanh tông chủ rồi!” Đệ tử chỉ tiếc hận sắt không thành thép nói.
Đoạn Tích: "... Ai cơ.”
"Tạ Đạo Khanh."
Đoạn Tích: "..."
Ừm, lúc nàng xuyên tới lần đầu tiên, thân phận là chính là tông chủ cũ bị nam chính giết chết, mà Tạ Đạo Khanh, chính là nam chính của quyển tiểu thuyết này.
Đệ tử dường như rất kiêu ngạo vì vị tông chủ này, nhắc tới hắn liền có nhiều chuyện không nói hết: "Vị tông chủ này của chúng ta không chỉ là thiên tài tu tiên ngàn năm khó gặp, tuổi còn trẻ đã đột phá Đại Thừa, cách phi thăng chỉ kém một bước, còn là một người si tình vô cùng, cũng tình thâm nghĩa trọng đối với vị nguyên phối …”
"Ngươi chờ một chút, Tạ Đạo Khanh thành thân rồi à?" Đoạn Tích quá kinh ngạc, nhất thời quên phải giả ngốc.
Cũng may đệ tử vội vàng ca tụng công tích vĩ đại của hắn, cũng không chú ý tới chỗ không đúng: "Đúng vậy, đã sớm thành thân rồi."
Đoạn Tích há to miệng, hơn nửa ngày nghẹn ra một câu: "Hắn thành thân với ai?"
"Với Đoạn Vân đó, ngay cả cái này ngươi cũng không biết... cơ mà cũng đúng, ngay cả tông chủ là ai ngươi cũng không biết, làm sao biết phu nhân tông chủ là ai."
Đoạn Tích: "..." Quả là trùng hợp quá rồi, kiếp trước nàng tên là Đoạn Vân, nhưng… sao nàng lại chẳng nhớ mình từng thành thân với Tạ Đạo Khanh chứ?
--------------------
Đoạn Tích: Cuộc đời lúc nào mà chẳng có bất ngờ?