Nhìn dáng vẻ ngây người của Đoạn Tích, ánh mắt Tạ Thiên Vũ lộ vẻ trào phúng: "Không ngờ phải không, tông chủ thập toàn thập mỹ trong mắt các ngươi cũng chỉ là một tên bám váy thê tử, giẫm lên nữ nhân để trèo cao thôi."
Cụm từ “kẻ bám váy thê tử” cũng là do mình dạy nàng ấy... Nhưng mình không dạy nàng ấy hình dung ca ca nàng như vậy! Hơn nữa làm sao nàng ấy biết chuyện này? Ngày đó trên chính điện không phải chỉ có nàng và Tạ Đạo Khanh sao?
Đầu óc Đoạn Tích xoay chuyển vài vòng, cân nhắc một lát vẫn cẩn thận dò xét: "Làm sao người biết... Tông chủ giết nàng?"
"Ta thấy rồi." Sắc mặt Tạ Thiên Vũ ủ dột, cầm lấy bầu rượu uống một ngụm: "Khi nàng ấy chết, ta ở sau cây cột."
Đoạn Tích: "..." Chủ quan, lúc ấy nàng chỉ muốn về nhà, không chú ý tới còn có những người khác tồn tại.
Không ngờ mình mới là "tra nam" hại hai huynh muội trở mặt thành thù kia, Đoạn Tích tự cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề, lại nhìn Tạ Thiên Vũ còn đang uống rượu giải sầu, nghĩ nghĩ, nàng vẫn cảm thấy làm người thì không thể quá táng tận lương tâm, lừa tâm lừa thân Tạ Đạo Khanh thì thôi, không thể lại liên lụy huynh muội bọn họ trở mặt.
Là một người coi như có lương tâm, nàng cố gắng khuyên giải: "Có lẽ người kia không..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT