"Đúng rồi, Đoạn Vân còn là tông chủ cũ của chúng ta, nhưng ngươi đến Tạ tông chủ ngươi còn chẳng biết, nói chi đến nàng ấy?” Đệ tử nói xong, mắt liền lộ vẻ thương hại: "Hay cho một Thiên Linh căn, đáng tiếc lại là một kẻ ngốc."

Đoạn Tích phối hợp lộ ra một nụ cười ngờ nghệch, đôi mắt tròn xoe khiến nàng chẳng hề mang vẻ ngốc nghếch, ngược lại còn toát lên nét ngây thơ không rành thế sự.

Từ miệng người xa lạ biết được tin tức mình "thành thân", bây giờ nàng cũng quả thật siêu bất ngờ, thầm cảm khái một câu [Linh Căn Giác Tỉnh] không hổ là tiểu thuyết huyền huyễn, cốt truyện đi theo hướng kỳ ảo vô cùng.

Mà sự kính ngưỡng của tiểu đệ tử đối với vị Tạ tông chủ này tựa như nước sông cuồn cuộn, vừa nói đến liền thao thao bất tuyệt: "Đáng tiếc si tình quá cũng chẳng phải chuyện tốt, sau khi phu nhân qua đời, mỗi ngày ngoài bế quan tu luyện ra thì ngài ấy xử lý chuyện trong tông môn, chưa bao giờ lơ là một khắc, tuy rằng tu vi đột nhiên tăng vọt nhưng ngày tháng trôi qua cũng như khổ tu, nhạt nhẽo vô vị, thật không biết ngài ấy gặp được phu nhân đến tột cùng là kiếp hay là duyên." 

Là kiếp hay là duyên... Đối với Tạ Đạo Khanh mà nói, đương nhiên là kiếp, lại còn là thiên kiếp khổ ải không thua gì độ kiếp phi thăng.

Đoạn Tích nhớ tới quá khứ, chột dạ sờ sờ mũi.

Trong nguyên tác [Linh Căn Giác Tỉnh], nam chính Tạ Đạo Khanh mười hai tuổi đã thành cô nhi, mang theo muội muội mới một tuổi tiến vào Nguyên Thanh tông, bởi vì linh căn chậm chạp mãi không thức tỉnh, liền bị kết luận là tư chất cực kém, địa vị trong tông môn thấp tới mức chỉ có thể làm những việc khổ cực nhất. Hai huynh muội sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống trôi qua rất gian nan.

Năm mười tám tuổi, sủng vật yêu quý Sư Hổ của tông chủ Đoạn Vân xông vào chỗ ở của hai huynh muội, Tạ Đạo Khanh vì bảo vệ muội muội, vô duyên vô cớ bộc phát một lực lượng phản sát lại linh thú. Đoạn Vân đau đớn vì mất sủng vật, liền trói Tạ Đạo Khanh lại hành hạ bảy bảy bốn mươi chín ngày, Tạ Đạo Khanh hoàn toàn thức tỉnh trong thống khổ cực hạn, đoạt lấy kiếm Quyển Vân của Đoạn Vân đâm ngược lại mười bảy kiếm, trực tiếp giết chết Đoạn Vân.

Câu chuyện viết đến đây thì dừng lại, sau khi Đoạn Tích thức đêm xem xong thì buồn bực không thôi, tiếp theo liền nhận được tin tức mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, mà trên đường nàng đến bệnh viện để nộp tiền viện phí thì bị xuyên vào cuốn tiểu thuyết, trở thành vị tông chủ kia trong quyển tiểu thuyết này.

Vì để trở lại thế giới hiện thực, nàng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ bức ép nam chính hắc hóa thức tỉnh căn nguyên mới có thể thành công về nhà, đáng tiếc... nàng lại sợ máu.

Nhớ lúc nàng xuyên vào, nam chính đã bị trói lại giày vò ba ngày, máu chảy đầm đìa không có một chỗ lành lặn, là một người cực kỳ sợ máu, trong nháy mắt nàng nhìn thấy đã té xỉu, sau khi thật vất vả mới tỉnh lại, nàng lại một lần nữa bất ngờ nhìn thấy hắn, sau đó lại tiếp tục ngất.

Tỉnh rồi ngất, ngất rồi tỉnh, lặp lại mấy lần, rốt cuộc nàng đã học được cách nhắm mắt bò ra ngoài, lúc này mới chấm dứt vòng lặp kỳ quái.

Trông cậy vào việc nàng dùng mười tám hình phạt như nguyên tác là điều bất khả thi, cũng may sau mấy lần thử nghiệm, xác định ngược tâm cũng có hiệu quả tương tự, vì vậy nàng liền bước lên con đường tra nữ không lối về ——

Nàng đã lừa thân tâm Tạ Đạo Khanh một phen, hành hạ đến chết đi sống lại, bởi vì làm quá tốt, Tạ Đạo Khanh thậm chí hận đến mức tận cùng vẫn không nỡ giết nàng, cuối cùng vẫn phải do chính nàng tự lao vào Kiếm Quyển Vân mới thành công chết đi.

Nghĩ tới đây, Đoạn Tích lại thở dài.

Tiểu đệ tử bật cười: “Ngốc tử, ngươi cũng biết đau lòng cho Tạ Tông chủ sao?”

Đoạn Tích chậm rãi nhìn hắn, thuần thục nở nụ cười ngây ngô.

Lúc này tiểu đệ tử nói đến miệng đắng lưỡi khô nhưng vẫn chưa thỏa mãn: "Trời đố kỵ người có tình, toàn bộ Tu Chân Giới vốn không ai không đau lòng cho Tạ tông chủ. Có lẽ ngươi không biết, hôm nay tông chủ còn hai mươi năm như một ngày, cứ mùng một và ngày rằm lại lau rửa thi thể cho phu nhân, tựa hồ như chờ phu nhân mượn xác hoàn hồn, thật đáng buồn, đáng tiếc…” 

Đoạn Tích giật giật khóe môi, nghĩ thầm năm xưa nàng tuyệt tình đến thế, khiến hắn hắc hóa, Tạ Đạo Khanh hôm nay chỉ sợ hận nàng còn không kịp, giữ lại thi thể đoán chừng cũng là vì tìm hồn nàng trở về mà tra tấn. Dù sao trước khi nàng tắt thở, hắn gằn từng câu từng chữ ở bên tai nàng, cho dù lên cửu trùng thiên hay xuống hoàng tuyền cũng phải tìm nàng về, đem những đau đớn mà hắn chịu trả lại nghìn lần vạn lần.

Còn nói đến việc lau rửa thi thể hai mươi năm như một, không phải hành vi điên rồ sao... Chờ chút, hai mươi năm?

"Hiện đã cách lúc ta… phu nhân qua đời đã hai mươi năm rồi sao?!” Vẻ mặt Đoạn Tích nhất thời như gặp quỷ, tông giọng cũng được nâng cao.

Tiểu đệ tử bị nàng dọa cho giật nảy mình, vừa định dạy nàng đừng nổi điên đã đối mặt với ánh mắt sắc bén của nàng, không hiểu sao lại co rúm lại: "Đúng vậy, đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

Đương nhiên có vấn đề! Khuy Thiên kính trên trời dưới đất chỉ có một cái, mà tổng cộng chỉ có thể dùng ba lần, lúc trước nàng xuyên tới đã dùng một lần, còn thừa lại hai lần, đã qua hai mươi năm, lỡ như có người dùng hết hai lần còn lại, nàng còn trở về thế nào nữa? 

Đoạn Tích không giữ được bình tĩnh, xoay người định đến chủ phong, đáng tiếc còn chưa đi được hai bước, trước mắt liền tối sầm lại ngã ngồi trên mặt đất.

Nàng: "?"

"Ngươi không sao chứ?" Đệ tử vội vàng chạy tới đỡ nàng.

Đoạn Tích nhíu mày: "Chẳng biết tại sao, ta đột nhiên thất thần."

"Thất thần?" Đệ tử vừa hỏi xong liền nghe thấy bụng nàng kêu ùng ục, ngẩn ra rồi không nhịn được mà cười to: "Đồ ngốc! Ngươi đói rồi!”

Đoạn Tích: "..." Hình như đúng là… từ tối hôm qua trọng sinh đến bây giờ, nàng chưa uống ngụm nước nào, mà thân thể này hiển nhiên cũng chưa đạt đến cảnh giới tích cốc.

"Vừa vặn trong phòng ta còn có một hộp bánh ngọt, là sáng nay vừa có được, lúc này thật sự là để ngươi được lợi." Đệ tử nói xong, nhét chổi vào trong tay nàng, xoay người rời đi.

Đoạn Tích còn nhớ Khuy Thiên Kính chỉ có thể dùng ba lần, cắn răng thử đi một đoạn, xác định lấy trạng thái bây giờ của mình, ngay cả xuống núi cũng khó khăn, cuối cùng nàng không thể không ngồi trên bậc thang chờ đồ ăn.

Đã là nửa buổi trưa, mặt trời treo ở hướng đông, ánh nắng chiếu lên mái nhà trên các đỉnh núi, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như mặt nước.

Nguyên Thanh tông có tổng cộng mười ngọn núi, lấy ngọn núi chính làm trung tâm, chín ngọn còn lại vây quanh theo từng tầng, càng ra ngoài địa vị càng thấp, tư chất đệ tử cũng càng kém, sáu ngọn núi bên trong còn có trưởng lão phong chủ tọa trấn, bốn ngọn phía ngoài lại chỉ có quản sự trông coi. 

Như chỗ nàng ở trước mắt, đó là một trong hai ngọn núi ngoài cùng. Mặc dù giống như mấy ngọn núi bên trong, có danh thầy trò nhưng trên thực tế chính là quản sự và tạp dịch, chẳng qua chỉ là nói dễ nghe một chút, nhưng cả đời chẳng có duyên với tiên đạo, đại đa số chỉ luyện được thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Mặc kệ là Tạ Đạo Khanh năm đó hay là Đoạn Tiểu Ngư hôm nay, đều không nên ở lại chỗ này.

Đoạn Tích dựa vào sư tử đá, an tĩnh nhìn chủ phong, tính toán phải mau chóng tìm được mấy người đoạt linh lực của nàng, sớm ngày bổ toàn linh căn. 

Đang lúc suy nghĩ nghiêm túc, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng xé gió, ánh mắt nàng sắc lạnh, theo bản năng muốn né tránh nhưng nghĩ đến thân phận bây giờ nên đành kìm lại, chỉ là dùng một chút ít linh lực ngăn cản.

Tảng đá bị ngăn cản một chút lập tức mất lực, chỉ khẽ sượt vào người nàng, không để lại chút đau đớn. Vẻ mặt Đoạn Tích trì độn nhìn lại, liền thấy một khuôn mặt chanh chua.

Là người mà Tiểu Ngư giao Huyền vũ y trong trí nhớ, cũng là một trong những tên khốn kiếp từng bước xâm chiếm linh căn của nàng, Phương Mẫn.

"Sư tỷ." Đoạn Tích không để ý đến oán khí trong thức hải, lấy linh căn của mình làm cảm ứng, quả nhiên đã tìm được linh khí bị cướp ở mi tâm của nàng ta.

Linh khí Thiên Linh căn nhẹ nhàng như mây, trộn lẫn trong linh khí hỗn độn như bùn đất, quá rõ ràng. Thật sự là có được không tốn công sức, Đoạn Tích híp híp mắt, như có điều suy nghĩ vân vê ngón tay.

Phương Mẫn còn chưa phát giác được, khập khiễng tới gần nàng: "Nói! Rốt cuộc ngươi đã làm gì, vì sao sư phụ lại trách phạt ta?"

Đoạn Tích dừng một chút, nhớ tới chuyện lão đầu phạt người vừa rồi, lại nhìn mồ hôi lạnh trên trán nàng ta, trong lòng không khỏi thầm bội phục… Bị đánh thành như vậy mà còn muốn chất vấn nàng, thật sự là một sư tỷ kiên cường.

"Ta không hiểu, sư tỷ." Đoạn Tích ngoan ngoãn nói.

Phương Mẫn mắng một tiếng: "Ngươi đừng giả ngốc, vừa nãy ngươi vào đại sảnh, sư phụ liền phạt ta, nhất định là ngươi nói bậy bạ gì đó, mau nói! Có phải vu hãm ta làm hỏng Huyền vũ y không?"

Đây gọi là ác nhân cáo trạng trước hay là lòng dạ tiểu nhân đây? Đoạn Tích rụt rè nhìn nàng ta, vẫn lặp lại: "Ta không biết sư tỷ đang nói cái gì."

"Ngươi còn dám..." ( app TYT - tytnovel )

Phương Mẫn nói xong liền muốn đưa tay bóp cổ nàng, vẻ mặt Đoạn Tích kinh hoảng lui về phía sau, thuận tay làm vướng chân nàng ta một cái, Phương Mẫn lập tức đứng không vững ngã nhào xuống. Cũng may nàng ta phản ứng kịp thời, dùng hai tay chống đất, lúc này mới tránh không làm đau thêm vết thương ở mông, nhưng dù vậy vẫn đau đến mức mặt vặn vẹo. 

"Sư tỷ, ngươi không sao chứ?" Đoạn Tích lo lắng.

Hôm nay, Đoạn Tiểu Ngư không khác gì thường ngày, nhưng có lẽ là do mình vừa bị phạt, Phương Mẫn càng nhìn nàng càng giận, ngay cả biểu tình nhu thuận của nàng cũng cực kỳ chướng mắt, vùng vẫy định đứng dậy dạy dỗ nàng. 

Ánh mắt Đoạn Tích sắc lạnh, trước khi nàng ta đứng dậy đã búng ngón tay thanh mảnh, nhanh chuẩn ngoan độc rút ‘đám mây sạch’ từ ‘đống bùn’, lật tay thu về thức hải. Tuy rằng sức mạnh của nàng bị hạn chế nhưng thuật pháp mà ngay cả đệ tử ngoại môn cũng biết, tạm thời nàng vẫn làm được, cho nên động tác như mây trôi nước chảy, rất nhanh đã lấp đầy chỗ khuyết trên linh căn. 

Sau khi Phương Mẫn đứng vững, chỉ cảm thấy trong thân thể trống rỗng, giống như thiếu mất thứ gì đó nhưng cụ thể không đúng ở chỗ nào thì lại không nói ra được. Nàng ta lại nhìn Đoạn Tiểu Ngư, cảm thấy khí sắc nàng chợt tốt hơn trước đó, loại tâm tình phiền loạn kia lập tức càng thêm rõ rệt hơn.

"Sư tỷ, nếu không thoải mái thì tỷ trở về nghỉ ngơi đi." Đoạn Tích cắt ngang sự dò xét của nàng ta.

Tâm tình Phương Mẫn đang bực bội, nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Hôm nay, dường như ngươi rất biết nói chuyện đấy."

Đoạn Tích nghe vậy, nhu thuận cười cười. 

Ở thế giới hiện thực nàng đã có một khuôn mặt vô hại nên quá hiểu cách dùng gương mặt này chọc tức chết người khác. Ví dụ như Phương Mẫn trước mắt, nàng ta nhất thời tức giận đến mất hết lý trí, gào lên rút bội kiếm chém về phía nàng.

Đoạn Tích không nghĩ tới nàng ta lại hung hãn như thế, lập tức giật nảy mình, bất quá ngẫm lại cũng đúng, đột nhiên mất đi một đám linh căn thượng hạng, giống như hạ đường huyết nặng ở thế giới hiện thực, đầu óc choáng váng dễ tức giận đều là biểu hiện bình thường.

Đoạn Tích bình tĩnh né tránh công kích, đang muốn thừa dịp thần trí nàng ta không rõ mà giáo huấn nàng ta thì đột nhiên trực giác có tu giả tới gần, nàng thu lại tất cả chiêu thức trong chớp mắt, chỉ giả vờ kinh hoảng né tránh.

Phương Mẫn chém liền hai nhát cũng không đụng được nàng, trong lúc nhất thời phẫn hận không thôi, đang muốn chém thêm nhát nữa thì một đạo linh lực đột nhiên đánh vào cổ tay nàng ta, nàng ta kêu đau một tiếng, trường kiếm trong tay lập tức rơi xuống, phát ra một tiếng giòn vang.

Phương Mẫn đang muốn tức giận mắng chửi, trông thấy người tới giống như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại: "Tham kiến Tạ trưởng lão."

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! (≧▽≦*)o 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play