Tạ trưởng lão? Đoạn Tích nghi hoặc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lạnh lùng, sau đó nhất thời sửng sốt.

"Nơi trọng địa của môn phái, đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì." Người tới mặc trang phục đạo cô, tóc buộc cẩn thận tỉ mỉ, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra vẻ nghiêm nghị nhưng vẫn khó giấu được dung mạo xuất chúng: "Nếu không phải bản tọa nhìn thấy, các ngươi còn muốn lấy mạng ra đánh nhau hay sao?"

"Đệ tử không có sát tâm! Vừa rồi cũng không biết làm sao, đột nhiên, đột nhiên..." Phương Mẫn vội vàng quỳ xuống, vết thương trên mông lập tức đau đến hít thở không thông.

Đoạn Tích còn đứng tại chỗ, biểu lộ vi diệu nhìn người tới.

Người tới không vui quét mắt nhìn nàng một cái, rồi lại rơi vào trên đầu Phương Mẫn: "Chính vì biết ngươi chỉ nhất thời mất trí, bản tọa mới tha cho ngươi lần này, nếu có lần sau, nhất định phải trục xuất ngươi ra khỏi Nguyên Thanh tông."

"Đệ tử không dám!" Phương Mẫn vội dập đầu.

Người tới không nhìn nàng ta nữa, xoay người rời đi. Phương Mẫn dập đầu hồi lâu mới dám ngẩng đầu, xác định người đi rồi mới buông lỏng một hơi, lúc ngã ngồi xuống trên mặt đất, lại quên mất vừa mới bị chịu đòn, lập tức lại đau đến toát mồ hôi lạnh.

Đoạn Tích: "..." Thật sự là tự biết làm khổ mình.

Chịu đòn, lại bị giáo huấn, linh căn cướp được cũng bị lặng lẽ lấy đi, sư tỷ kiên cường rốt cục cũng không kiên cường được nữa, quẳng xuống một câu hung dữ rồi khập khiễng rời đi.

Nàng ta vừa đi, đệ tử đi lấy bánh ngọt đã trở lại, nhét vào trong ngực Đoạn Tích một cái hộp gỗ, lại cầm chổi của mình đi: "Lá gan của ngươi cũng đủ lớn đấy, thấy Tạ trưởng lão mà cũng không hành lễ, nhưng mà cũng phải, ngay cả Tạ tông chủ ngươi cũng không biết, làm sao biết Tạ trưởng lão."

"Tạ trưởng lão... Tạ Thiên Vũ." Đoạn Tích lẩm nhẩm tên của nàng ấy, không nhịn được mà vui vẻ.

Thật đúng là đã hai mươi năm sau, năm đó tiểu nha đầu chỉ sáu bảy tuổi, chảy nước mũi cùng mình ăn kẹo, vậy mà giờ đã lớn như vậy, còn làm trưởng lão của Nguyên Thanh tông. 

"Không ngờ ngươi lại biết tên Tạ trưởng lão." Đệ tử ngạc nhiên.

"Ngươi về khi nào thế?" Đoạn Tích nói sang chuyện khác.

Tên đệ tử cười hắc hắc: "Lúc Tạ trưởng lão tới, ta còn nhìn thấy Mẫn sư tỷ quỳ xuống nhận sai, nhưng nàng ta lại bắt nạt ngươi nữa à?"

Đoạn Tích khẽ cười một tiếng, mở hộp gỗ ra cầm lấy một khối bánh ngọt.

Đệ tử yên lặng nuốt nước miếng, thấy bánh ngọt còn thừa không nhiều liền nhịn không động đến. Đoạn Tích cũng không khách sáo với hắn, ăn một hơi hết toàn bộ, lúc này nàng mới trả hộp rỗng cho hắn: "Ngươi tên là gì?"

"A Sơn, Sơn trong từ ngọn núi.” Đệ tử trả lời.

Đoạn Tích lẩm nhẩm một lần: “Nhớ rồi, sau này ta ắt sẽ báo đáp.”

"Ngươi có thể báo đáp cái gì chứ," Đệ tử cười nói, "Thay vì khoác lác với ta, không bằng nhanh chóng đi tưới đất vườn rau xanh đi, nếu sư phụ từ triều hội về thấy ngươi chưa làm, ắt sẽ phạt ngươi.”

Đoạn Tích dừng một chút: "Triều hội?"

"Đúng vậy, chính là ngày mùng mười mỗi tháng, các quản sự các phong đến chủ phong họp, nói là cho có hình thức thôi nhưng kỳ thật không phải vậy, may mắn gặp được tông chủ, nói không chừng còn có thể được đề bạt, cho nên các quản sự đều vô cùng coi trọng." Đệ tử coi nàng như kẻ ngốc thật, giải thích với nàng vô cùng tỉ mỉ, "Sư phụ nằm mơ cũng muốn được tông chủ để ý, cho nên mỗi lần đều chuẩn bị tỉ mỉ."

Đoạn Tích không tập trung nghe, vốn chỉ là giết thời gian, dần dần càng nghe càng thấy không đúng: "... Ý của ngươi là, sư phụ vừa nãy mặc Huyền vũ y là để đến chủ phong?”

"Không phải mỗi lần lên triều sư phụ đều mặc sao? Có vấn đề gì?" Đệ tử nghi hoặc.

Vấn đề lớn đấy! Huyền vũ y là do nàng vá lại, lão đầu đạo hạnh thấp không nhìn ra, không có nghĩa là người bên ngoài cũng nhìn không ra. Pháp khí của một quản sự ngoại môn lại dùng linh lực Thiên Linh căn để vá, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ! Thân phận của nàng bây giờ là Đoàn Tiểu Ngư, tuy Đoàn Tiểu Ngư là Thiên Linh căn nhưng lại không biết vá pháp khí, chẳng phải bị người ta liếc mắt một cái đã nhìn ra là đoạt xá sao!

Tu tiên giới căm thù việc này đến tận xương tuỷ, nếu như nàng bị phát hiện, cũng đừng hòng còn sống nhìn thấy Khuy Thiên Kính!

Nàng đã chết một lần, may mắn lắm mới có thể sống lại, nếu như lại chết tiếp, nói không chừng sẽ không thể trở về được nữa. Lòng Đoạn Tích nóng như lửa đốt, hết lần này tới lần khác lại bất lực, chỉ có thể cầu nguyện mình đủ may mắn. ( app truyện T Y T )

Mặt trời càng lên càng cao, cuối cùng treo trên đỉnh chủ phong.

Các quản sự họp xong định ra chuyện cần làm trong một tháng tới liền bắt đầu lề mề đi ra ngoài.

Quản sự phụ trách việc vặt trên chủ phong nhìn thấy bọn họ ai cũng chậm như rùa, thỉnh thoảng còn liếc nhìn chính sảnh, lập tức cười khẽ một tiếng: "Chư vị vẫn nên trở về đi, tối hôm qua tông chủ đã đi ra ngoài, cũng không biết khi nào mới trở về, hơn nữa dù có trở về thì cũng sẽ không đến nơi dành cho đám hạ nhân này đâu.”

 

Cùng là chủ sự nhưng cũng có phân chia cao thấp, chủ phong quyền thế cao nhất, mọi người bị vạch mặt thẳng thừng cũng không dám nói gì, chẳng qua là cảm thấy hôm nay lại chờ mong vô ích.

Mọi người thở dài đi ra ngoài, lúc sắp đến cửa lớn, đột nhiên có người tinh mắt nhìn thấy phía bắc có làn mây tím kéo đến, lập tức kinh hô một tiếng: "Tông chủ trở về rồi!"

Trong lúc nhất thời, mọi người như nước nhỏ vào dầu sôi, sôi trào, chỉ là khi Tạ Đạo Khanh bước vào ngưỡng cửa lại yên tĩnh trong nháy mắt, cung kính quỳ xuống: "Tham kiến tông chủ."

Tu vi Đại Thừa cách phi thăng chỉ còn một bước ngắn, khí thế toàn thân chấn nhiếp khiến người ta không ngẩng đầu lên được. Lão đầu cũng giống như những người khác cúi xuống cực thấp, đang khẩn trương thì một bóng người đột nhiên dừng ở trước mặt ông ta.

Ông ta ngẩn ra, vô thức ngẩng đầu, chợt đối diện với một đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng.

Tu tiên giới đều nói Tạ Đạo Khanh, Tạ tông chủ là thiên tài tu tiên ngàn năm khó gặp một lần, nhưng vượt trên thiên phú là dung mạo khó phân biệt nam nữ của hắn. Nhưng hôm nay lão đầu nhìn thấy, liền cảm giác những người đó nói không chính xác…

Tạ tông chủ có mỹ mạo nhưng không phải vẻ đẹp khó phân biệt nam nữ, khuôn mặt tuấn tú cao quý, đẹp mắt nhất chính là đôi mắt đen như mực, đáng tiếc ánh mắt trầm trầm, lộ ra một cỗ uất khí nhàn nhạt.

Có lẽ là do tuổi trẻ mất thê.

Mặc dù có thể đối mặt với tông chủ như vậy là một chuyện cực kỳ vinh hạnh, nhưng đối mặt thời gian lâu, lão đầu cũng bắt đầu thầm lo lắng, sợ là mình làm không đúng chỗ nào mà đắc tội với hắn, cũng may không đợi ông ta mở miệng hỏi thăm, Tạ Đạo Khanh cũng đã rời đi.

Cảm giác áp bách của tu vi Đại Thừa theo Tạ Đạo Khanh rời đi mà biến mất, đám người không khỏi nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu náo nhiệt bắt chuyện với nhau.

"Lão bất tử, vì sao vừa rồi tông chủ cứ nhìn chằm chằm vào ngươi?" Có người cao giọng hỏi lão đầu: "Không phải là coi trọng ngươi, muốn chiêu mộ ngươi vào nội môn chứ?"

Lão già ho một tiếng, vuốt ve Huyền vũ y của mình, đứng thẳng người lên: "Tâm tư của Tông chủ, ta nào dám đoán mò.”

Mọi người thấy thế thầm mắng một tiếng giả tạo, trên mặt vẫn nhiệt tình chúc mừng như cũ, chỉ có quản sự chủ phong mất kiên nhẫn: "Các ngươi muốn ồn ào thì đi ra chỗ khác, cũng không xem nơi này là nơi nào, cẩn thận quấy nhiễu thanh tịnh của Tông chủ!"

Mọi người nghe vậy, sự hưng phấn khi gặp Tông chủ của mọi người lập tức vơi đi phân nửa, từng tốp ba năm người rời khỏi chủ phong.

"Cái thứ gì chứ! Cũng chỉ ỷ vào việc làm ở chủ phong mà suốt ngày quát tháo chúng ta.” Quản sự Ngũ Phong nhịn không được mà mắng ra.

Một người khác cũng phụ họa theo: "Còn không phải sao, vừa rồi cáu kỉnh như vậy, chắc là vì thấy Tông chủ để mắt đến lão bất tử, sợ bị cướp mất bát cơm chứ gì?”

"Đúng thế, còn nói Tông chủ chẳng bao giờ đến chỗ hạ nhân, vậy mà chẳng phải Tông chủ vẫn đến sao." Quản sự của ngũ phong nói xong, quay sang nhìn lão đầu được gọi là lão bất tử, "Nếu như tương lai ngươi tiến vào nội môn, chớ quên các huynh đệ đấy."

 

"Chuyện còn chưa chắc đâu." Lão đầu bị nâng đến lâng lâng, nhịn không được lại sờ lên Huyền vũ y trên người.

Phong chủ Ngũ Phong nhìn mà chua xót: "Nếu ta có thể có một pháp khí như vậy, nói không chừng tông chủ cũng sẽ nhìn ta với con mắt khác."

"Vậy ngươi cứ ra ngoài thí luyện đi, dù sao cũng có cơ hội lấy được." Lão đầu cười ha hả đang định rời đi nhưng lại đụng phải Tạ Thiên Vũ.

Hôm nay là ngày tốt lành gì đây, không chỉ được diện kiến Tạ Tông chủ thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi mà còn gặp được Tạ trưởng lão đã ba năm không trở về tông môn ư?

Mọi người vội vàng hành lễ, Tạ Thiên Vũ quét mắt nhìn bọn họ, lạnh mặt đang muốn rời đi thì lại đột nhiên chú ý tới Huyền vũ y trên người lão đầu, đáy mắt lập tức hiện vẻ hoảng hốt.

"Tạ trưởng lão?" Lão đầu cẩn thận mở miệng.

Tạ Thiên Vũ hoàn hồn: "Pháp khí này của ngươi, ai đã tu bổ?"

Lão đầu ngẩn người, lại vô thức sờ sờ xiêm y: "Chưa, chưa từng tu bổ.”

Tạ Thiên Vũ im lặng một lúc: "Ngươi thuộc phong nào?”

"Bẩm Tạ trưởng lão, Cửu Phong." Lão đầu vội nói.

"Gần đây có ra khỏi cửa không?" Tạ Thiên Vũ lại hỏi.

"Không, vẫn luôn ở Cửu Phong."

Lão đầu đáp xong, Tạ Thiên Vũ như có điều suy nghĩ rời đi.

Lão đầu nhìn theo hướng nàng rời đi với vẻ mặt khó hiểu, trong lúc đang suy nghĩ xem vừa rồi nàng có ý gì thì quản sự của Ngũ Phong lại tiến tới: "Hôm nay ngươi thật sự là gặp vận khí cứt chó rồi, trước được Tạ Tông chủ nhìn thêm vài lần, giờ lại được nói chuyện với Tạ trưởng lão, xem ra ngày vào nội môn không còn xa nữa!”

"Đúng vậy, ta nghe Tạ trưởng lão nói hình như có ý thu ngươi vào nội môn thì phải?”

Lão già nghe vậy ưỡn ngực, Huyền Vũ y trên người lấp lánh ánh sáng.

Bởi vì hôm nay có kỳ ngộ, mãi cho đến khi trở lại ngoại môn tâm tình lão đầu đều rất tốt, chỉ là vừa mới bước vào trong phong, ông ta liền gặp phải đồ đệ ngu ngốc mà ông ta coi là nỗi sỉ nhục. 

Đoạn Tích một mực chờ ông ta trở về, vừa nhìn thấy ông ta, nàng vội vàng ngơ ngác đứng vững: "Sư phụ."

"Tưới vườn rau chưa?” Lão đầu trầm mặt hỏi.

"Tưới rồi.” Đoạn Tích trợn mắt nói dối, lén đánh giá Huyền vũ y trên người ông ta.

"Tưới rồi thì có thể chạy lung tung được sao?” Lão đầu nhíu mày, "Còn không mau cút về, đừng ở đây làm mất mặt.”

Đoạn Tích sợ hãi lùi về phía sau một bước, lão đầu khinh miệt hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi. Đoạn Tích nhìn bóng lưng của ông ta, trong lòng có tính toán.

Chỗ tu bổ linh lực không có tổn hại, hẳn là chưa từng bị ai thăm dò, nhưng bây giờ linh lực nàng có hạn, tu giả Kim Đan trở lên không cần thử cũng có thể nhìn ra chỗ không đúng, chỉ dựa vào việc có hư hại hay không để phán đoán thì quá vội vàng. Mặc kệ có bị người khác nhìn ra manh mối hay không, thứ này giữ lại một ngày là thêm một ngày tai họa, phải mau chóng hủy đi mới được.

Nhưng lão đầu này quý vật này như bảo bối, làm sao nàng trộm ra ngoài để hủy đây? 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play