Đoạn Tích vừa buồn rầu vừa đi tới vườn rau mình phụ trách, còn chưa vào cửa liền nghe được một trận cười đùa ——

"Con ngốc đó sao còn chưa tới, không định làm việc nữa à?”

"Gấp cái gì, sớm muộn gì nó cũng sẽ đến, chỉ cần tới, chúng ta liền bắt đầu."

"Đúng là Thiên Linh căn, linh lực thuần khiết, rút ra một lần bằng ta tu luyện mười ngày, quả thực khiến người ta phát nghiện “

“Nhưng lần này chúng ta không dẫn Mẫn sư tỷ, nàng biết có tức giận không?"

"Mẫn sư tỷ vừa chịu đòn, nào có thời gian rảnh đi cùng chúng ta, lại nói, chỉ cần chúng ta giữ bí mật, làm sao Mẫn sư tỷ biết được, chẳng lẽ tên ngốc kia cáo trạng với tỷ ấy sao?"

Tiếp theo là tiếng cười ngạo mạn đầy ác ý.

Đoạn Tích chỉ cảm thấy trong thức hải cuồn cuộn oán khí, có một thoáng suýt không kiềm chế được cơn giận dữ và sợ hãi bất chợt khiến đầu óc đau nhói như bị kim châm. Nàng hít sâu một hơi, thấp giọng trấn an: "Đừng vội, ta sẽ thu dọn từng người một."

 

Oán khí hơi ngừng, Đoạn Tích xoa xoa mồ hôi trên thái dương, nhắm mắt lại dò xét trong vườn.

Là ba nam đệ tử, hai nam đệ tử gầy nhẳng mặt nhọn như khỉ, một tên béo như heo, dáng vẻ điển hình của nhân vật phụ chuyên vai ác. Trong trí nhớ của Đoạn Tiểu Ngư, những kẻ đoạt linh căn của nàng, hại nàng chịu khổ chỉ có bốn người, hai tên gầy là Đại Long, Nhị Long, là hai huynh đệ sinh đôi, tên béo là Lý Nguyên, cộng thêm Phương Mẫn còn đang nằm nghỉ ngơi trong phòng, coi như trong một ngày nàng đã gặp đủ bọn chúng.

Đáng tiếc nàng vừa trọng sinh, chưa hoàn toàn dung hợp với thân thể này, linh lực có thể sử dụng được cũng có hạn, giết bọn chúng không khó nhưng rất khó xử lý thi thể mà không để lại dấu vết, chỉ cần sơ suất, e rằng sẽ bị phát hiện.

Trong vườn, vài tên vừa phá hoại rau xanh mà Đoạn Tiểu Ngư vất vả gieo trồng, vừa bàn về vị ngon của linh căn nàng, rồi câu chuyện dần chuyển sang hướng bẩn thỉu.

"Các ngươi có phát hiện không, thật ra Đoàn Tiểu Ngư trông cũng không tệ lắm, non nớt, chỉ cần bóp một cái là có thể bóp ra nước." Tên mập mạp bỉ ổi chùi miệng.

"Thế nào, ngươi muốn nếm thử à?"

"Cũng không phải không được, sau này khoe ra ngoài, ta cũng là kẻ từng ngủ với Thiên Linh căn..."

Mấy người lại cười to một trận, Đoạn Tích mặt không biểu tình, xoay người trèo lên cây lớn ngoài vườn, mượn cành lá rậm rạp che chắn, quan sát một vòng, sau khi nhìn thấy ở góc tường có tổ ong mật, nàng lập tức nảy ra ý, niệm một câu khẩu quyết, đàn ong lập tức vo ve lao về phía bọn chúng.

Ba người giật nảy mình, hoảng loạn chạy tứ phía, Đoạn Tích cong khóe môi, ngay khi tên béo mập mạp sắp thoát khỏi vòng vây ong, nàng phóng một đạo linh lực trúng vào chân hắn ta, hắn ta kêu đau một tiếng, lập tức ngã nhào xuống đất, Đoạn Tích tay mắt lanh lẹ, trước khi hắn chạm đất, đã “thiện tâm” dịch một khối đá nhọn chĩa lên.

Trong nháy mắt thân thể cồng kềnh ngã trên mặt đất, đàn ong mật vo ve lại trở về góc tường, tiếp tục vất vả cần cù hút mật.

Tên béo ngã xuống, mặt đã xanh lét, mắt trợn trừng như cá chết. Hai tên gầy thấy hắn ta mãi không đứng dậy thì vội chạy tới đỡ, nhưng chưa kịp nâng người lên, đã thấy hạ thân hắn ta đẫm máu, còn khối đá trên mặt đất, góc nhọn đã nhuốm đỏ.

"Ngươi, hình như ngươi va phải đá rồi.” Nhị Long run run nói.

Tên mập cứng ngắc cúi đầu, sau khi thấy rõ ràng nhất thời gào thét như heo bị chọc tiết.

Đoạn Tích vốn còn đang xem náo nhiệt nhưng khi thấy máu tươi chảy ra, nàng thầm nghĩ một tiếng không xong rồi, tiếp theo là một trận trời đất quay cuồng.

Trước khi mất đi ý thức, nàng cố gắng chống đỡ một hơi cố định bản thân, tránh ngã từ trên cây xuống rồi chìm vào bóng tối.

Khi nàng tỉnh lại lần nữa thì sắc trời đã tối sầm lại, những người kia sớm đã không thấy tung tích đâu nữa. Đoạn Tích đã sớm quen với việc ngất xỉu bình tĩnh ngồi thẳng người dậy.

Hôn mê trên cây lâu như vậy, toàn thân nàng bị cành cây đè đau nhức, tay chân cũng tê dại, tin tức tốt duy nhất là oán khí trong thức hải đã giảm bớt, nàng cũng dung hợp với thân thể tốt hơn một chút, chắc là nhờ Đoạn Tiểu Ngư chủ động chấp nhận nàng.

"Coi như ngươi có lương tâm." Đoạn Tích lầm bầm một câu, nhảy từ trên cây xuống, thừa dịp trời tối đi về chỗ ở, chỉ là lúc đi ngang qua chính đường nơi lão đầu ở, nàng không nhịn được mà dừng bước.

Đã ngất hơn nửa ngày rồi, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng nhân lúc này làm việc chính.

Đoạn Tích tính toán, lách mình tiến vào chính đường.

Đúng như nàng dự đoán, món "bảo bối" như Huyền vũ y, lão đầu không nỡ mặc đi ngủ mà gấp gọn gàng, đặt cùng các pháp khí khác ở gian ngoài.

Đoạn Tích thu liễm khí tức cầm Huyền vũ y lên, rón rén đi ra ngoài.

Khi sắp đi tới cửa, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hét to: "Là ai!"

Đoạn Tích giật mình, ôm Huyền vũ y chạy, lão đầu chỉ mặc áo trong phát hiện bảo bối của mình bị trộm, lập tức gầm lên đuổi theo, đem hết số thuật pháp ít ỏi ném về phía tiểu tặc.

Đoạn Tích vừa né tránh vừa chạy, nhiều lần suýt bị đánh trúng. Với thân thể hiện tại của nàng, cho dù chỉ bị đánh trúng một lần, sợ rằng không chết cũng tàn phế, nàng chạy trốn kinh tâm động phách, không dám khinh thường chút nào.

Hai người gây ra động tĩnh quá lớn, rất nhanh đã đánh thức toàn bộ người trên đỉnh núi, đều cùng nhau đi ra xem xét tình huống. Đoạn Tích mừng thầm, lập tức giấu Huyền vũ y, trà trộn vào đám đông.

Vừa hòa vào đám người, nàng đã cảm giác có ánh mắt nhìn mình, Đoạn Tích theo bản năng ngoảnh lại, thấy một khuôn mặt đầy nốt đỏ.

Nàng: "..."

"Đoạn Tiểu Ngư? Sao ngươi lại thở hổn hển như vậy?" Đại Long nghi ngờ hỏi.

Hô hấp Đoạn Tích còn chưa vững vàng, nghe vậy liền bày ra vẻ mặt sợ hãi.

Đại Long nheo mắt, tinh mắt nhìn thấy bên hông nàng căng phồng, đang muốn hỏi là cái gì thì thanh âm lão đầu qua truyền âm vang khắp núi: “Chư đệ tử nghe lệnh! Canh gác nghiêm ngặt, bắt giặc!”

"Vâng!"

Tất cả mọi người ngay lập tức quay người trở về cầm binh khí, Đại Long cũng không đoái hoài tới Đoạn Tích nữa, vội vàng lấy binh khí đi thủ sơn môn. Cả đám bận rộn, Đoạn Tích lại mờ mịt đứng tại chỗ, lạc lõng giữa xung quanh.

"Tiểu ngốc tử! Ngươi mau về phòng đi, đừng đứng chỗ này thêm phiền nữa!" Đột nhiên có người nói.

Đoạn Tích nhìn về phía hắn, nhận ra hắn là người sáng nay cùng nói chuyện phiếm, mê mẩn Tạ Đạo Thanh, hình như tên là… A Sơn à?

Nàng đang không biết làm sao chuồn đi, được hắn kêu lên một tiếng như vậy, lập tức ngang nhiên rời đi trước mặt mọi người.

Đoạn Tích vừa về đến chỗ ở, liền thúc giục linh lực đốt Huyền vũ y. Hôm nay nàng dùng quá nhiều linh lực, lúc này đã vượt qua cực hạn mà thân thể này có thể chịu đựng, Huyền vũ y chỉ đốt một nửa liền thoát lực hôn mê.

Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng vẫn ầm ĩ bắt trộm, trong tiếng ồn ào, Đoạn Tích lại một lần nữa nằm mơ.

Lần này, nàng mơ thấy cảnh tượng trước khi chết của mình.

Tạ Đạo Khanh tóc đen rối bời, áo bào tung bay, linh lực tán loạn khắp người, mắt thấy sắp tẩu hỏa nhập ma. Hắn không để ý tới nhiều, chỉ đỏ mắt cầm kiếm chỉ vào ngực nàng.

"Đoạn Vân, ta hỏi lại nàng lần cuối cùng, nàng thật sự chưa từng yêu ta ư?" Hắn chất vấn từng câu từng chữ, tay cầm kiếm nổi gân xanh.

Nàng bình tĩnh nhìn hắn, rất lâu sau mới cong môi lên: "Phải."

"Sao nàng có thể... Đoạn Vân, sao nàng có thể… nhẫn tâm làm tổn thương ta như vậy."

Đoạn Tích giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra là căn phòng nhỏ tối đen. Nàng ngồi dậy, nhìn Huyền vũ y bị đốt một nửa, rốt cuộc cũng không còn tâm trạng ngủ nữa. ( app truyện T Y T )

Bởi vì mơ thấy Tạ Đạo Khanh, cả đêm đầu óc Đoạn Tích đều rối bời, sau khi trời sáng nghe được tiếng đập cửa, trong lúc nhất thời nàng còn không kịp phản ứng.

 

"Tiểu ngốc tử!" Ngoài cửa lại truyền đến âm thanh quen thuộc.

Đoạn Tích hoàn hồn, đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy người tới thì dừng một chút: "A Sơn."

"Ngươi còn nhớ ta à?" Tâm tình A Sơn rất phức tạp: "Đi thôi, sư phụ gọi ngươi."

Đoạn Tích trầm mặc, ngoan ngoãn đi theo hắn ra ngoài.

Hai người im lặng đi một đoạn đường, cuối cùng A Sơn cũng không nhịn được mà mở miệng: "Huyền vũ y là ngươi trộm sao?"

Đoạn Tích không hiểu cho lắm nhìn về phía hắn.

Đối diện với đôi mắt trong suốt đơn thuần của nàng, A Sơn có chút tức giận: "Ngươi là một kẻ ngốc, sao có thể trộm Huyền vũ y, Đại Long bình thường theo Mẫn sư tỷ bắt nạt ngươi đã đành, giờ còn vu oan ngươi trong chuyện này, thật sự là đáng chém!"

"Chuyện gì xảy ra thế?" Đoạn Tích hỏi dò.

A Sơn thở dài: "Sư phụ vốn tưởng rằng quản sự các đỉnh núi khác thèm thuồng Huyền vũ y nên mới đêm khuya lẻn vào trộm, nhưng tối hôm qua bắt trộm cả đêm lại không bắt được gì cả, sư phụ càng nghĩ càng thấy không đúng, cảm thấy lần này hẳn là nội tặc nên ra lệnh lục soát toàn núi để điều tra, sau khi Đại Long nghe nói là nội tặc, liền đến cáo trạng với sư phụ, bảo rằng tối qua ngươi hành sự khả nghi, bên hông còn giấu vật gì đó, sư phụ mới cho gọi ngươi tới đó." 

Đoạn Tích nghe vậy liếc mắt nhìn bốn phía, quả nhiên khắp nơi đều là đệ tử điều tra.

A Sơn nói liên miên cả đoạn đường, khi sắp đến chính sảnh thì mặt lộ vẻ lo lắng: "Tiểu ngốc tử, đợi chút nữa ngươi tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc, ngàn vạn lần phải nhớ tự giải thích cho mình.”

"Được." Đoạn Tích ngoan ngoãn đồng ý.

A Sơn vừa nhìn thấy bộ dạng này của nàng liền đau đầu, nhưng cũng biết dẫu mình có nói nhiều hơn nữa thì cũng chưa chắc nàng có thể hiểu được tình thế trước mắt nghiêm trọng bao nhiêu, nghẹn nửa ngày hắn mới nghẹn ra một câu: "Được rồi, nghiêm trọng đến đâu chứ, cùng lắm là bị trục xuất khỏi tông môn, ngươi rời khỏi Nguyên Thanh, nói không chừng lại sống tốt hơn.” 

Đoạn Tích cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, đi thẳng vào nhà.

A Sơn ngẩn người tại chỗ, nửa ngày mới bất giác ý thức được, vừa rồi dường như mình bị một kẻ ngốc an ủi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play