Đảo mắt một cái đã tới đêm khuya tĩnh lặng.

Đoạn Tích còn đang ngồi điều tức, đột nhiên cửa phòng bị đá văng ra, nàng bỗng nhiên mở to mắt, xoay người trốn vào trong giường, trong nháy mắt một cây roi liền quất vào nơi nàng vừa ngồi, quất đến đệm giường cứng rắn tróc bong.

Nàng nhíu mày ngẩng đầu, liền nhìn thấy Phương Mẫn mang theo Đại Long và Nhị Long đầy mặt mụn đỏ, cùng với Lý Nguyên bị thương.

... Sao lại chỉnh tề như vậy, đến để xây đội sao? Đoạn Tích thuần thục bày ra vẻ mặt hoảng sợ.

Phương Mẫn không ngờ nàng có thể né tránh, kinh ngạc rồi cười lạnh: "Đoạn Tiểu Ngư, ngày chết của ngươi đến rồi!"

Dứt lời, nàng ta liền dẫn theo ba tiểu lâu la tới gần.

Đoạn Tích nhìn bốn người gióng trống khua chiêng, lúc này chạy đến cửa sổ hô to: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Phương Mẫn xùy cười một tiếng: "Đồ ngốc, lúc ta tới đây đã bố trí Cách Âm Phù ở xung quanh, cho dù ngươi có kêu rách cổ họng cũng sẽ không có ai tới cứu ngươi."

Lời kịch nhân vật phản diện tiêu chuẩn biết bao, trước kia khi Đoạn Tích còn là Đoạn Vân, nàng thích nói với Tạ Đạo Khanh câu này nhất. Nàng hoài niệm trong một thoáng, sau đó chậm rãi nói: "Sư phụ! Sư phụ!"

"Sư phụ không tự tay giết ngươi đã là nhân từ lắm rồi, ngươi còn trông cậy vào sư phụ tới cứu ngươi sao?" Đại Long vừa mở miệng, Nhị Long và Lý Nguyên đều nở nụ cười.

Đoạn Tích kinh hoàng nhìn về phía bốn người: "Lời này là có ý gì?"

"Ý là mặc kệ hôm nay phát sinh chuyện gì, sư phụ cũng tuyệt đối không tới, nghe hiểu chưa?" Vẻ mặt Lý Nguyên mất kiên nhẫn.

Đoạn Tích thất kinh: "Bố trí Cách Âm phù, sư phụ cũng sẽ không tới..."

Trên đời lại còn có loại chuyện tốt này ư?

Đoạn Tích nhìn bốn người trước mắt, phảng phất như đang nhìn bốn món ăn ngu ngốc đang tự dâng mình.

Đoạn Tích vừa kinh hoảng vừa lùi đến bên giường, bốn người càng ép càng gần, cuối cùng Lý Nguyên trở tay khóa cửa lại, hai huynh đệ Đại Long và Nhị Long bảo vệ hai cánh cửa sổ, hoàn toàn chặn đứng đường chạy trốn của nàng.

Đoạn Tích một mặt ai oán, nhìn cái này lại nhìn cái kia, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt Phương Mẫn: "Sư tỷ, vì sao muốn giết ta?"

"Ngươi nên hỏi chính ngươi, vì sao rõ ràng là đồ ngu mà lại cứ phải là Thiên Linh căn, còn được Tạ trưởng lão coi trọng, đoạt danh tiếng của sư phụ." Phương Mẫn nhắc tới việc này liền ghen tỵ đến nhăn mặt.

Thiên Vũ? Đoạn Tích ngẩn người, trong lúc nhất thời quên diễn kịch: "Có ý gì?"

"Ngươi còn không biết sao, Tạ trưởng lão coi trọng ngươi rồi, muốn thu ngươi vào chủ phong, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai người sẽ đến.” Phương Mẫn cười lạnh.

Thiên Vũ muốn dẫn nàng tiến vào chủ phong ư? Đây diễn biến thần kỳ gì vậy? Lẽ nào người đó đã phát hiện ra thân phận của nàng? 

Đoạn Tích vô thức phủ định, hai ngày trước các nàng đã gặp qua, nếu nàng ấy nhận ra mình thì đã sớm tới tìm, tuyệt sẽ không đợi lâu như vậy mới đến, càng sẽ không nói những lời ngu xuẩn như coi trọng nàng.

Nhưng nếu không nhận ra nàng, vì sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với một đệ tử ngoại môn ngay cả tu luyện cũng không có? Đoạn Tích nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhớ tới Huyền vũ y, dù sao ngày ấy lão đầu đi chủ phong tham gia triều hội, đúng lúc Tạ Thiên Vũ vừa vặn trở về.

"Sao không nói lời nào, cao hứng đến ngây người rồi à?" Phương Mẫn nheo mắt lại: "Đáng tiếc, trước khi Tạ trưởng lão đến, ta sẽ đoạt linh căn của ngươi, hủy thi thể của ngươi, khiến đời này của ngươi đều không thể như ý."

Đoạn Tích quét mắt nhìn nàng ta một cái, đầu óc vẫn đang nhanh chóng xoay chuyển.

Linh căn khác nhau có linh lực khác nhau, đoán chừng là Tạ Thiên Vũ nhìn ra Huyền vũ y đã tu bổ qua, tra xét một chút liền phát hiện linh lực Thiên Linh căn, lúc này mới sinh ra vài phần hứng thú đối với nàng. 

... Lần này phiền toái rồi, không nhìn thấy Khuy Thiên kính, biết rõ vì sao mình không trở về được thế giới hiện thực, nàng cũng không muốn bại lộ thân phận. Nhưng nàng nên giải thích như thế nào, chuyện Đoạn Tiểu Ngư, một kẻ phàm nhân sẽ dùng linh lực tu bổ pháp khí ư? Nàng cũng không thể chết không thừa nhận chứ, Tạ Thiên Vũ đã từng thấy Huyền vũ y rồi, đương nhiên có thể nhận ra linh lực của nàng, nàng có  phủ nhận cũng vô dụng.

Nàng chuyên chú suy nghĩ ngày mai phải ứng đối với Tạ Thiên Vũ như thế nào, trong lúc nhất thời không để ý đến bốn người trong phòng. Lần đầu tiên Phương Mẫn bị nàng coi thường như vậy, lúc này mặt đen lại, lại quất một roi tới.

Trong nháy mắt Đoạn Tích tránh ra, roi lại quất lên đệm giường tạo ra một lỗ hổng.

Đây là lần thứ hai nàng né tránh thành công, lần đầu tiên còn có thể nói là trùng hợp, lần thứ hai thì không thể.

Đại Long phản ứng nhanh nhất: "Ngươi quả nhiên là đạt được cơ duyên, khó trách hôm qua ong mật sẽ tấn công chúng ta, chắc chắn là ngươi giở trò quỷ!”

Nhị Long và Lý Nguyên nghe vậy, sắc mặt lập tức âm trầm.

Phương Mẫn sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần thì ánh mắt lộ vẻ tham lam: “Ta đã nói rồi, Huyền vũ y rõ ràng đã hỏng rồi, sao đột nhiên được phục hồi, nhất định là ngươi đã làm gì đó, nói mau! Rốt cuộc là ngươi đã có được thứ tốt gì!"

"Sư tỷ, ta nghe không hiểu." Đoạn Tích vẫn là kiểu người như cũ.

Phương Mẫn lại không tin, cầm roi muốn quất nàng, lại bị Lý Nguyên ngăn cản.

Tên béo này đổi tính rồi à? Đoạn Tích vừa nảy ra ý nghĩ này liền nghe hắn ta âm trầm nói: "Sư tỷ, ngươi giao nàng cho ta, một canh giờ sau, ta đảm bảo nàng sẽ ngoan ngoãn khai hết tất cả.”

Quả nhiên, chó không đổi được tính ăn phân. Đoạn Tích tiếc nuối lắc đầu.

Nam nhân hiểu nam nhân nhất, vừa nghe Lý Nguyên nói như vậy, Đại Long và Nhị Long nhất thời lộ vẻ mặt bỉ ổi, Đại Long càng trực tiếp cười nhạo: "Lý Nguyên, vật kia của ngươi hôm qua mới dùng linh dược chữa khỏi, có chắc là còn dùng được không?"

"Dùng được hay không thì cứ thử là biết, sư tỷ ngươi giao tên ngốc này cho hắn đi, cũng làm để hắn khôi phục khí phách nam nhân." Nhị Long xoa xoa tay, cò kè mặc cả với Lý Nguyên, "Nhưng ta phải nói trước, nếu ngươi muốn thân thể của nàng ta, lát nữa chia linh lực thì phải chia ít đi một chút.”

"Không thành vấn đề." Lý Nguyên mở miệng đồng ý.

Phương Mẫn chán ghét liếc nhìn bọn họ, lại nhìn về phía Đoạn Tích đang rụt rè, vẻ chán ghét trong đáy mắt dần dần hóa thành ác ý: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, thành thật giao đồ ra đây, nếu không... cũng đừng trách sư tỷ lòng dạ độc ác.”

Đoạn Tích vốn nghĩ đêm dài đằng đẵng, trêu đùa đám người trẻ tuổi cũng rất thú vị, nhưng nhìn sắc mặt vặn vẹo của bốn người, cảm thấy đến cùng vẫn là đánh giá cao sức nhẫn nại của mình đối với đám ngu ngốc này. 

Nàng than nhẹ một tiếng, chậm rãi ngồi thẳng người, sợ hãi trên mặt giống như thủy triều rút đi, rõ ràng vẫn là khuôn mặt ngây thơ kia nhưng khí tràng quanh thân lại hoàn toàn khác biệt.

"Ta vốn còn muốn chơi với các ngươi một lát, đáng tiếc…" Đoạn Tích tiếc nuối nhìn mấy người, "Các ngươi thật buồn nôn."

Mọi người thấy khí tràng của nàng đại biến, trong lúc nhất thời sinh lòng cảnh giác, chỉ có Lý Nguyên liều mạng, hét lớn một tiếng lao đến.

Trong chớp mắt tiếp theo, hắn ta liền hung hăng ngã ra ngoài.

Đoạn Tích tương đối hài lòng: "Không rách da không chảy máu, thủ pháp của ta thật sự là càng ngày càng thuần thục."

Ba người còn lại nhìn nhau, cuối cùng cùng nhau vọt lên. 

Ánh mắt Đoạn Tích sắc lạnh, khí thế bỗng chốc bùng phát, hôm nay tuy nàng chỉ là trúc cơ, nhưng ở trước mặt mấy kẻ Luyện Khí này thì vẫn đủ để ra oai.

Một khắc đồng hồ sau, bốn người mặt mũi bầm dập bị trói ở góc tường, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Tích đầy sợ hãi.

"Đừng tới đây, ngươi đừng tới đây..." Lý Nguyên thấy nàng tới gần, sợ tới mức mồ hôi túa ra, không còn dám bỉ ổi như lúc trước.

Đoạn Tích đi về phía trước hai bước, đi vòng qua trước bàn ngồi xuống: "Người người đều có lòng ghen tỵ, nhưng người hóa ghen tỵ thành hành động như các ngươi thì thật hiếm thấy trên đời, xem ra Tạ Đạo Khanh làm tông chủ cũng không được tốt lắm, lại dung túng đám người như các ngươi ở Nguyên Thanh Tông lâu như vậy.”

"Ngươi, ngươi không phải Đoạn Tiểu Ngư..." Phương Mẫn nói đến nửa chừng thì bị tát một cái.

"Rốt cuộc ngươi là ai?!" Nàng ta tiếp tục hỏi, sau đó lại bị tát thêm một cái, trong nháy mắt không dám nói thêm.

"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là nếu các ngươi không thành thật một chút, ta sẽ thật sự giết người.” Đoạn Tích chậm rãi đe dọa.

Bốn người lập tức không dám lên tiếng, co rúm lại như chuột.

"Ta hỏi ngươi, ngày mai khi nào Thiên Vũ mới tới?" Đoạn Tích nhìn về phía Phương Mẫn.

Phương Mẫn run rẩy: "Nghe nói… là giờ thìn."

Đoạn Tích khẽ vuốt cằm, bắt đầu suy tư ngày mai phải ứng phó như thế nào.

Phương Mẫn thấy nàng rơi vào trầm tư, cẩn thận từng li từng tí nhích ra ngoài, kết quả vừa dịch hai bước, một chưởng phong đã đánh tới. Chưởng phong không nặng, không đến mức thương gân động cốt nhưng như bị đập vào như thế khiến nàng ta đau đến mức mặt nhăn nhúm lại. ( app TYT - tytnovel )

"Vừa nãy không phải ta đã nói thành thật một chút sao?" Đoạn Tích liếc xéo nàng ta một cái.

Nàng ta hoàn toàn an phận.

Cả một buổi tối, bốn người đều nơm nớp lo sợ, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào Đoạn Tích. Đoạn Tích uống nước hay ăn chút gì đó đều có thể khiến cho bọn họ trông gà hóa cuốc. Theo sự sợ hãi của bọn họ càng ngày càng lớn, oán khí trong thức hải của Đoạn Tích cũng càng ngày càng nhẹ, đợi đến khi trời sáng đã chỉ còn một lớp mỏng manh.

"Chưa làm gì mấy mà đã dỗ dành được rồi à." Đoạn Tích dở khóc dở cười.

Trời đã sáng, nàng còn chưa nghĩ ra một lời giải thích hợp lý, chỉ có thể đứng dậy duỗi duỗi lưng, hoạt động tay chân một chút trước.

Bốn người đang buồn ngủ thấy nàng đột nhiên nhúc nhích, lập tức lại sợ tới mức chít chít méo mó, Đoạn Tích ghét bỏ nhìn bọn họ một cái, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

"Các ngươi..." Đoạn Tích như có điều suy nghĩ mở miệng: "Có phải rất muốn linh lực của ta hay không?"

Bốn người hoảng sợ lắc đầu.

"Đừng căng thẳng, cho các ngươi một ít cũng không sao." Mặt mày Đoạn Tích hiền từ, thân thiết như phụ mẫu.

Bốn người càng hoảng sợ, khi thấy nàng càng ngày càng gần, lập tức run rẩy nhắm mắt lại. Chớp mắt tiếp theo, một luồng lực thanh mát đột nhiên tràn vào mi tâm, chảy khắp tứ chi bách hải, mỏi mệt một đêm trong nháy mắt quét sạch.

Bốn người khiếp sợ mở mắt, liền nhìn thấy sắc mặt Đoạn Tích tái nhợt đi nhiều.

"Tự mình rút linh lực cũng đau như vậy, lúc các ngươi rút, nàng ấy sẽ đau đến mức nào?" Đoạn Tích thở dài, đưa tay giải trừ hạn chế trên thân bốn người.

Sau khi phát hiện mình có thể động, phản ứng đầu tiên của bốn người không phải chạy trốn mà là cảnh giác hỏi nàng: "Rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì?"

"Không có gì, chỉ là hứng thú nổi lên thôi.” Đoạn Tích nói xong, bấm đốt ngón tay tính toán một chút thời gian, sau đó làm rối loạn tóc và xiêm y, kêu đau một tiếng chạy ra ngoài ngay trước mặt bốn người.

Vẻ mặt bốn người mờ mịt, sau khi kịp phản ứng thì chợt cảm thấy không ổn: "Nàng ta muốn đi tìm Tạ trưởng lão!"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play