Giang Phùng khi ở nhà họ Giang thì đã ăn rất ít rồi, mà khi ở trường thì cậu lại còn ăn ít hơn nữa.
Và cậu lại còn cực kỳ nhạy cảm đối với những đồ ăn được đưa vào trong miệng nữa.
Cậu sẽ không tự giác mà lại cứ tưởng tượng rằng đó chính là một thứ gì đó rất tệ. Rồi lại còn khó có thể nào mà tin tưởng được nữa. Chính điều đó cũng đã gây ra một thứ phản ứng loại trừ về mặt tinh thần rồi.
Quản gia cũng đã phát hiện ra rằng những đồ ăn mà đã qua tay của Ninh Tuyết rồi thì Giang Phùng ít nhiều gì cũng sẽ đều ăn cả.
Khi mà Giang Phùng đã coi Ninh Tuyết như là một điểm tựa ở trong cái thế giới nhỏ bé của chính mình rồi, thì cậu cũng đã tự nguyện giao trọn cả niềm tin cho cô rồi.
Khi đi khám sức khỏe định kỳ, bác sĩ cũng đã nhắc đi nhắc lại về tình trạng suy dinh dưỡng của Giang Phùng. Quản gia cũng chẳng còn cách nào khác cả, đành phải dựa cả vào Ninh Tuyết mà thôi.
Ninh Tuyết cũng đã nhận được một phong bao nhỏ từ tay của quản gia một cách vô cùng âm thầm. Cô tỏ ra vô cùng thắc mắc và không nhịn được liền lên tiếng hỏi: "Cũng đâu phải là Tết đâu cơ chứ. Sao bác lại cho cháu phong bao làm gì ạ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT