Ninh Tuyết lại lạnh nhạt đáp lại: "Tôi không cần tiền của cậu đâu."
"Thế nhưng chẳng phải là vì cậu đã lấy tiền từ chỗ của quản gia cho nên mới chịu xem tôi ăn cơm hay sao? Tôi cũng đã nghe lời của cậu rồi. Tại sao cậu vẫn còn... vẫn còn đi tìm những người khác nữa vậy." Giang Phùng nói: "Tiền mà tôi cho cậu còn nhiều hơn cả của quản gia nữa đấy."
Ngay lập tức, Ninh Tuyết lại nhớ đến cái ánh mắt đầy thất vọng của Lư Huệ Linh đối với cô. Những cảm xúc vừa khó chịu lại vừa xấu hổ cứ thế mà tràn cả lên trên mặt của cô. Cô cũng không thể nào kìm nén được nữa mà phải nâng cao cả giọng của mình lên, rồi nói: "Từ đầu cho đến cuối, cậu đều nghĩ rằng tôi làm bạn với cậu cũng chỉ là vì tiền thôi hay sao?"
"Chẳng lẽ lại không phải như vậy hay sao?" Giang Phùng lại càng ngày càng cảm thấy rằng, nếu như không phải là vì nhà họ Giang có tiền, thì làm gì có ai muốn đến gần một người bị mù như cậu ta cơ chứ.
"Nếu cậu đã nghĩ như vậy rồi thì cứ việc nghĩ vậy đi!"
Lúc này hai mắt của Ninh Tuyết đã đỏ hoe hết lên rồi, sau khi nói xong câu đó cô lập tức quay người bỏ đi.
Giang Phùng chỉ mới vừa bước về phía của cô được hai bước thì sau đó lại nhanh chóng bị lạc đường. Cậu chỉ còn biết dừng lại ở ngay tại chỗ đó thôi, sau đó lại hòa mình cùng với những ánh đèn đường vàng vọt vào trong cái màn đêm đầy tiêu điều đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play