Dưới ánh đèn sáng rực, Thịnh Chỉ nhìn thấy đôi mắt quen thuộc và sống mũi cao thẳng ẩn dưới lớp tóc rối.
Đôi mắt đó khá giống với Trình Nghiên Nam, chỉ khác là hơi lim dim, trông như vừa ngủ dậy, vẻ mặt cũng hơi uể oải.
Chàng trai bước xuống xe, nghiêng người dựa vào xe mô tô. Cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo khoác gió mỏng, đưa tay tháo mũ bảo hiểm.
Ngay khi ánh mắt đối diện với Thịnh Chỉ, cậu ấy lập tức nở nụ cười tự nhiên và phóng khoáng, giơ tay vẫy cô: “Chị Chỉ!”
Nghe thấy tiếng gọi, Thịnh Chỉ hơi sững người, cuối cùng cũng nhận ra người trước mặt là ai.
Em trai cùng mẹ khác ba của Trình Nghiên Nam, Quý Tử Việt.
Nhà họ Thịnh làm nghề buôn bán, nên từ nhỏ Thịnh Chỉ đã sống trong nhung lụa, thậm chí muốn gì cũng có.
Ba mẹ cô và ba dượng của Trình Nghiên Nam, Quý Văn Duyên, luôn có mối quan hệ thân thiết.
Trong trí nhớ của cô, Quý Văn Duyên là người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa xuất sắc, nhưng vẫn luôn độc thân.
Cho đến năm 32 tuổi, Quý Văn Duyên bất chấp sự phản đối của gia đình, quyết định cưới Trình Quân Mạn, một người phụ nữ từng ly hôn.
Cũng từ đó, Trình Nghiên Nam khi ấy mới sáu tuổi đã chuyển đến nhà họ Quý. Một năm sau, Trình Quân Mạn mang thai và sinh ra Quý Tử Việt.
So với Trình Nghiên Nam trầm tính ít nói, Quý Tử Việt vì giả cảnh tốt hơn nên được chiều chuộng thành một cậu ấm.
Ngông cuồng, phóng túng, còn tự phụ, hồi nhỏ thường xuyên đánh nhau với Trình Nghiên Nam.
Nhưng cậu ấy và Trình Nghiên Nam chênh lệch tuổi tác khá nhiều nên hầu như lần nào cũng thua.
Nghĩ đến đây, Thịnh Chỉ không khỏi bật cười.
Trình Nghiên Nam ở phía sau đã giao xe cho nhân viên đỗ xe rồi bước đến đứng cạnh cô.
Thịnh Chỉ nhìn hai má bị gió táp đến đỏ bừng của Quý Tử Việt, nhướng mày hỏi Trình Nghiên Nam:
“Mấy năm không gặp, bây giờ thằng nhóc này làm màu thế à?”
Trình Nghiên Nam liếc mắt nhìn Quý Tử Việt, chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng.
Nghe vậy, Thịnh Chỉ vui vẻ cười tít mắt.
Quý Tử Việt ngớ người.
Trên đường gió lớn, cậu ấy không nghe rõ cũng không hiểu hai người đang cười gì, thế là lớn tiếng hỏi: “Cái gì cơ?”
“Không có gì.” Trình Nghiên Nam nói: “Khen cậu đẹp trai đấy.”
Vừa nghe thấy vậy, Quý Tử Việt lập tức vui vẻ, cười toe toét.
“Thật không? Tôi cũng thấy hôm nay mình ngầu chết đi được.”
Thịnh Chỉ không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.
“Cười cái gì thế?” Quý Tử Việt ngơ ngác hỏi.
Cậu ấy đưa chìa khóa xe cho nhân viên đỗ xe, sau đó tháo găng tay đi về phía hai người.
Sau khi Thịnh Chỉ lên đại học ở thành phố Ký, cô rất ít khi về Đàm Châu.
Mấy năm không gặp Quý Tử Việt, cậu ấy cao lên không ít, cao lên tận một mét tám.
Đứng cạnh Trình Nghiên Nam cũng không chênh lệch bao nhiêu, còn Thịnh Chỉ cao một mét sáu tám phải ngẩng đầu mới nhìn được cậu ấy.
Ánh mắt Quý Tử Việt dõi theo chiếc Tank 300 đã chạy đi rất lâu.
Đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, cậu ấy mới tò mò hỏi Trình Nghiên Nam:
“Sao hôm nay anh không lái chiếc Maybach ba tặng vậy?”
Nghe vậy, Thịnh Chỉ cũng tò mò nhìn Trình Nghiên Nam. ( app truyện T Y T )
Trình Nghiên Nam mặt không cảm xúc, chỉ mím môi, rõ ràng là không muốn để ý đến Quý Tử Việt.
Nhưng Quý Tử Việt thì chẳng để tâm, cậu ấy vòng qua Thịnh Chỉ, cười hí hửng.
“Anh, nếu anh không đi thì cho tôi lái thử đi.”
Thịnh Chỉ liếc cậu ấy: “Cậu là học sinh lớp 12 đó, lái Maybach làm gì? Chiếc Kawasaki H2 còn chưa đủ à?”
“Khác nhau mà.”
Quý Tử Việt bĩu môi, một tay cậu ta đút túi quần, dáng vẻ vô cùng lêu lổng.
“Mô tô là mô tô, đâu có giống cảm giác lái Maybach chứ?”
Thịnh Chỉ trừng mắt: “Sao cậu không lái máy bay luôn đi?”
Đôi mắt Quý Tử Việt sáng lên. Cậu ấy lại vòng về phía Thịnh Chị, đặt khuỷu tay lên đầu cô, giọng nói tràn đầy sự phấn khích: “Vẫn là chị Chỉ hiểu tôi, tôi thực sự định thi vào Đại học Hàng không vũ trụ đấy!”
Thịnh Chỉ hừ nhẹ, liếc nhìn cậu ấy: “Tốt nhất là cậu nên bỏ cái tay ra trước khi tôi nổi giận.”
Sợ Thịnh Chỉ nóng tính nổi điên lên thật, Quý Tử Việt lập tức đứng nghiêm chỉnh, rụt tay lại.
Thịnh Chỉ lườm cậu ấy, bước nhanh về phía cửa.
Thấy vậy, Quý Tử Việt vội vàng đuổi theo nhận lỗi, cậu ấy còn khoác tay lên vai Thịnh Chỉ.
“Chị Chỉ đợi em với, em sai rồi mà!”
Thịnh Chỉ: “Biến.”
Ánh mắt Trình Nghiên Nam nhìn chằm chằm vài giây vào cánh tay đang khoác lên vai Thịnh Chỉ của Quý Tử Việt, sau đó mới thu ánh mặt lại và lặng lẽ theo sau.
Lên lầu, phòng riêng của Hương Cư Sơn ấm áp dễ chịu, họ nhận ra ba mẹ hai bên vẫn chưa đến.
Thế là Quý Tử Việt thoải mái nằm dài trên ghế sofa, còn ngang nhiên gác chân lên bàn trà.
Trình Nghiên Nam chỉ liếc nhìn, không nói gì.
Thịnh Chỉ vừa cởi áo khoác, đang ngắm nghía căn phòng yên tĩnh thì nghe thấy Quý Tử Việt hỏi:
“Chị Chỉ, lát ăn cơm xong chị có rảnh không?”
“Có.” Thịnh Chỉ gật đầu, hỏi: “Làm sao?”
Quý Tử Việt nhướng mày, cậu ấy vỗ ngực, tự tin nói: “Lát nữa tôi dẫn chị đi dạo phố.”
“Được thôi.” Thịnh Chỉ hơi nghiêng người về phía trước, có vẻ rất hứng thú với chủ đề này.
Từ trước đến nay cô luôn thích mấy trò điên rồ. Hồi cấp ba từng làm không ít chuyện nổi loạn, chẳng qua sau này lớn lên mới kiềm chế lại đôi chút.
“Được, cứ để đó cho tôi.”
Quý Tử Việt bỏ chân xuống, trêu chọc:
“Chị Chỉ, chị có muốn yêu đương không? Tôi có thằng bạn rất đẹp trai, chạy mô tô thì phải gọi là đỉnh! Nếu tôi là con gái chắc cũng mê nó chết đi được!”
Thịnh Chỉ nhìn Quý Tử Việt đang phấn khích khoa trương, bất lực mỉm cười.
Bạn cậu ấy? Đã trưởng thành chưa, cô là trâu già gặm cỏ non chắc?
Nãy giờ Trình Nghiên Nam vẫn im lặng, không phản ứng gì với cuộc trò chuyện này.
Anh biết rõ tính cách của Thịnh Chỉ, biết cô luôn yêu thích cảm giác mạnh nên anh chẳng can thiệp.
Nhưng mà nói đến chuyện yêu đương thì…
Trình Nghiên Nam nâng mí mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Quý Tử Việt.
“Cậu trốn học à?”
Cậu ấy đang nói hăng sau thì bên cạnh bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng của Trình Nghiên Nam.
Cậu ấy khựng lại một chút, mặc dù lý lẽ không phù hợp nhưng khí thế vẫn rất mạnh mẽ: “Ừ thì… chỉ là một tiết tự học buổi tối thôi, có sao đâu?”
Trình Nghiên Nam nhìn cậu ấy: “Lấy trộm xe ở gara trong nhà.”
Đây không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định, Quý Tử Việt đang ngồi thẳng lưng phút chốc co lại, rõ ràng là hơi chột dạ.
Vài giây sau, cậu ấy lại ngẩng cao đầu, vẻ mặt tức giận, giả vờ uất ức:
“Tôi là loại người đó sao? Đừng có dùng ánh mắt chó mà nhìn người khác…”
Chưa nói hết câu, trong căn phòng đột nhiên phát ra tiếng của một người đàn ông trung niên.
Giọng Quý Văn Duyên trong điện thoại ôn hòa, nhưng không giấu được sự tức giận, ông ấy mắng: “Tiểu Nghiên, nếu thằng Tử Việt dám đến Hương Cư Sơn, con đừng nương tay, cứ đánh gãy chân nó cho ba! Cái thằng trời đánh này, trốn học thì thôi đi, còn dám trộm xe của ba đi nữa!”
Quý Tử Việt: “…”
Ồ, hóa ra cậu ấy đúng là loại người như vậy thật.