Nghe vậy, người đàn ông lạ mặt vẫn đứng yên tại chỗ, anh ta không cam tâm nhìn chằm chằm Thịnh Chỉ đang ngẩn người.

Nhận ra ánh mắt của người đàn ông xa lạ đang nhìn Thịnh Chỉ, Trình Nghiên Nam hơi cau mày, nghiêng đầu gọi: “Chỉ Chỉ.”

“Hả?”

Nghe thấy Trình Nghiên Nam gọi mình, Thịnh Chỉ vô thức đáp lại. Sau khi nhận ra, cô lập tức khoác tay Trình Nghiên Nam, mỉm cười rạng rỡ.

“Đúng vậy, chúng tôi đang vội.”

“…”

Người đàn ông xa lạ liếc nhìn hai người, cuối cùng cũng biết điều rút lui.

Bên cạnh xe, Thịnh Chỉ nhìn Trình Nghiên Nam nhấc một chiếc vali đặt vào cốp sau.

Động tác của anh thong thả chậm rãi, kết hợp với vóc dáng hoàn hảo, đúng là một cảnh tượng mãn nhãn.

Ánh mắt Thịnh Chỉ tập trung vào đôi bàn tay xương khớp rõ ràng, đẹp như tranh vẽ của Trình Nghiên Nam, không thể rời mắt.

Đến khi nghe thấy tiếng cốp xe đóng lại, Thịnh Chỉ mới nhấc chân bước về phía chiếc xe địa hình Tank 300 màu đen.

Cô còn đang do dự không biết nên ngồi ghế phụ hay ghế sau, thì Trình Nghiên Nam đã mở sẵn cửa ghế phụ.

Thịnh Chỉ liếc nhìn Trình Nghiên Nam, không từ chối, ngoan ngoãn lên xe.

Giống như vẻ ngoài mạnh mẽ của chiếc Tank 300, bên trong xe cũng rất gọn gàng và sạch sẽ, đệm ngồi màu đen tuyền, không có bất kỳ một món đồ trang trí thừa thãi nào.

Chỉ là khó tránh khỏi cảm giác lạnh lẽo, thiếu đi một chút hơi ấm con người.

Nhưng lại rất hợp với Trình Nghiên Nam.

Thịnh Chỉ cúi mắt, cô thu lại ánh nhìn, tự giác cài dây an toàn.

Không gian trong xe chìm vào tĩnh lặng, không ai lên tiếng.

Thịnh Chỉ nghiêng đầu nhìn Trình Nghiên Nam trầm mặc ít nói, hơi mím môi.

Đã mấy năm không ở cùng Trình Nghiên Nam, bây giờ lại khiến cô cảm thấy không được tự nhiên…

Thịnh Chỉ suy nghĩ, cuối cùng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đan Sơ Lam.

[Cậu đoán xem ai là người đến đón tớ.]

Vài giây sau, Đan Sơ Lam trả lời: [Trình Nghiên Nam?]

Là Thịnh Chỉ không phải thánh chỉ: [? Sao cậu đoán được?]

[Cần gì phải đoán? Với cái đức hành của ba mẹ cậu, vừa hay Trình Nghiên Nam tốt nghiệp cũng về Đàm Châu làm việc, còn phải đoán nữa à?]

Ánh mắt Thịnh Chỉ trầm xuống, cô mím môi, bỗng dưng không biết nên trả lời thế nào.

[Mà này.]

Đan Sơ Lam chủ động gửi tin nhắn đến, cô ấy đình kèm một bức ảnh, nhưng mạng của Thịnh Chỉ hơi chậm, ảnh vẫn đang tải.

[(Hình ảnh)]

[Dạo này cậu to gan vậy, dùng hẳn tài khoản Weibo chính của cậu để bình luận, không sợ Trình Nghiên Nam đọc được hả?]

Thịnh Chỉ ngơ ngẩn mấy giây, không hiểu gì.

Cô dùng tài khoản Weibo chính để bình luận, liên quan gì đến Trình Nghiên Nam chứ?

Đúng lúc đó, bức ảnh cũng đã tải xong.

Thịnh Chỉ vừa định nhấn vào bức ảnh xem thử, ai ngờ tin nhắn của Đan Sơ Lan đã gửi đến trước.

[Đàn ông đẹp trai đến mấy thì hồi nhỏ cũng mặc quần thủng đũng.]

[Cậu giỏi thật đấy. (con bò.jpg)]

Nhìn thấy câu này, Thịnh Chỉ chết lặng.

[Tớ chưa chuyển sang tài khoản phụ à?!]

Sơn Phong ca: [Đúng rồi đó.]

Thịnh Chỉ không cam lòng, muốn xác nhận lại bức ảnh. Trên đó ghi rõ:

@Thích tôi thì bạn cứ lên tiếng: Đàn ông đẹp trai đến mấy thì hồi nhỏ cũng mặc quần thủng đũng (ăn dưa.jpg)

Mẹ kiếp.

Da đầu Thịnh Chỉ tê dại.

Tính năng thông báo tương tác của tài khoản Weibo chính của cô đã bị tắt từ lâu, thế nên những tin nhắn tag @ hay bình luận của người khác, cô không nhận được bất kỳ tin nào.

Thật ra tài khoản Weibo chính của Thịnh Chỉ bình thường chỉ chia sẻ cuộc sống và những bức vẽ thường ngày.

Rất ít người biết mặt mũi cô ra sao. Nhưng thật không may, trong số vài người ít ỏi đó lại bao gồm cả Trình Nghiên Nam.

Nghĩ đến chính chủ “quần thủng đũng” đang ngồi bên cạnh, Thịnh Chỉ vội càng vào Weibo xóa bình luận.

Nhìn thấy một đống bình luận “hahahahahaha, Chỉ lão đại đúng là đúng là nguồn vui của tôi”, cô chột dạ liếc nhìn Trình Nghiên Nam bên cạnh.

Tự an ủi bản thân: Không sao, bình thường Trình Nghiên Nam không dùng Weibo, chắc là chưa thấy đâu.

Nhưng mà…

Thịnh Chỉ nhíu mày, nếu có đứa bạn “xấu xa” nào đó gửi ảnh cho Trình Nghiên Nam thì sao?

“Có chuyện gì muốn hỏi à?” Giọng Trình Nghiên Nam đột ngột vang lên trong xe.

“Không có.” Thịnh Chỉ theo phản xạ chối ngay.

Nhưng rất nhanh cô lại hối hận vì đã phản bác quá nhanh, sau một lúc do dự, cuối cùng cô quyết định thăm dò phản ứng của Trình Nghiên Nam. ( app TYT - tytnovel )

“Ờm…” Thịnh Chỉ liếm môi: “Hôm nay anh vào Weibo có thấy gì không?”

Trình Nghiên Nam lắc đầu: “Không.”

Thịnh Chỉ lập tức thở phào, vừa định nói “Vậy thì tốt rồi”, ai ngờ Trình Nghiên Nam lại lên tiếng.

“Nhưng mà–” Giọng anh kéo dài, rồi ngừng lại không nói tiếp.

Cô nín thở, ánh mắt lập tức chuyển sang Trình Nghiên Nam.

Đúng lúc xe dừng đèn đỏ, Thịnh Chỉ thấy anh cúi đầu đỗ xe.

Sau đó quay sang nhìn cô, giọng anh trầm ổn không cảm xúc, kèm theo tiếng gạt mưa, từng câu từng chữ lọt vào tai cô:

“Chuyện cái quần thủng đũng đó, anh có nghe qua rồi.”

“…”

Đối diện với ánh mắt của Trình Nghiên Nam, Thịnh Chỉ há miệng định biện minh cho bản thân.

“Đó là sự cố ngoài ý muốn thôi.”

Trình Nghiên Nam “ừ” một tiếng, biểu cảm giống như đang nói: Không sao đâu, anh tha thứ cho em rồi.

“…”

Thịnh Chỉ nghẹn họng, bị Trình Nghiên Nam nhìn chằm chằm thế này, cô chẳng thốt ra mấy lời ngụy biện.

Không tin thì thôi.

Thịnh Chỉ từ bỏ ngụy biện, giận dỗi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ban đầu còn có chút tội lỗi, nhưng bị Trình Nghiên Nam nói vậy, cô lại cảm thấy đã đâm lao phải theo lao thôi.

Càng nghĩ, Thịnh Chỉ càng thấy mình không sai.

Vốn dĩ đó là sự thật, trong album của cô vẫn còn ảnh Trình Nghiên Nam hai tuổi mặc quần thủng đũng mà.

Chẳng qua là vô ý dùng tài khoản chính để bình luận một chút thôi mà, đồ keo kiệt.

Ngã tư đèn đỏ, xe cộ tấp nập, những ánh đèn neon và đèn đường xa xa nối dài thành một đường thẳng.

Màn đêm và mưa phùn lất phất ngoài cửa sổ hòa quyện vào nhau, ánh sáng bên ngoài hắt vào trong xe.

Trình Nghiên Nam liếc sang nhìn Thịnh Chỉ đang quay mặt đi không thèm để ý đến anh.

Đôi mắt cô rất đẹp, là mắt phượng, lúc này vì giận dỗi mà đôi lông mày lá liễu thon dài nhíu lại.

Đôi môi đỏ mím chặt, gương mặt trắng trẻo có phần khó chịu.

Nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt Thịnh Chỉ càng thêm rạng rỡ và quyến rũ.

Trình Nghiên Nam khẽ cong môi, thu lại ánh mắt, nhìn về phía đèn giao thông ở ngã tư.

Khoảng một phút rưỡi sau, đèn đỏ chuyển xanh, xe lại tiếp tục lăn bánh.

Đi qua đường Đông Giang, xe chạy đến Hương Cư Sơn - câu lạc bộ tư nhân kín tiếng bậc nhất ở thành phố Đàm Châu.

Cơn mưa mùa đông đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mặt đường xi măng lồi lõm, phản chiếu ánh đèn rực rỡ.

Xe vừa dừng hẳn, Thịnh Chỉ liền vội vàng xuống xe như thể đang chạy trốn.

Ai ngờ vừa bước đi được hai bước, một cơn gió lạnh thấu xương đã lùa thẳng vào trong áo, lạnh đến mức khiến cô rùng mình.

Đúng lúc đó, một chiếc mô tô phân khối lớn Kawasaki H2 màu đen lướt qua trước mặt Thịnh Chỉ, dừng lại ngay cách cô chưa tới hai mét.

Người ngồi trên xe đội mũ bảo hiểm, Thịnh Chỉ khoác chặt áo khoác ngoài, vừa nhíu mày thì người đó đã mở tấm chắn mũ bảo hiểm ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play