Tháng Mười Hai ở thành phố Ký, nhiệt độ đã giảm xuống dưới 0 độ, gió lạnh thấu xương.
Trời âm u, xám xịt, mây đen che kín cả bầu trời.
Mất đi sự mát mẻ của mùa thu, những hàng cây khô héo run rẩy, trông tiêu điều và xơ xác.
Ở một góc sân bay, một người phụ nữ mặc áo khoác dài sẫm màu đang ngồi.
Cô khẽ mím đôi môi đỏ, mái tóc đen uốn lọn buông xõa trên vai, đuôi mắt hơi nhướng lên, khí chất sắc sảo và phóng khoáng.
Cả người toát lên vẻ đẹp cổ điển lạnh lùng, rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Lúc này, người phụ nữ ấy đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ cụp, vẻ mặt bình thản, không biết đang nghĩ gì.
“Cậu thật sự muốn nghe lời mẹ, từ bỏ công việc mấy năm nay để quay về Đàm Châu à?”
Giọng của Đan Sơ Lam vang lên trong tai nghe bluetooth, Thịnh Chỉ thu ánh mắt lại, đáp: “Ừ.”
“Nhưng mà khó khăn lắm cậu mới đứng vững được ở thành phố Ký mà.”
Đan Sơ Lam thở dài, giọng đầy tiếc nuối: “Giờ mà nghỉ việc quay về thì chẳng phải quá đáng tiếc sao…”
“Không còn cách nào khác.” Giọng Thịnh Chỉ bình tĩnh, không chút dao động: “Bọn họ làm phiền tớ suốt hai năm rồi.”
Đan Sơ Lam im lặng vài giây.
“Nhưng mà… thôi vậy, đúng là một vấn đề đau đầu mà. Bây giờ cậu đã từ chức rồi thì đành chịu thôi. Nhưng tớ nhắc trước nhé, năm sau là cậu 26 tuổi rồi, về đến nhà là ba mẹ cậu chắc chắn sẽ thúc giục kết hôn, bắt cậu đi xem mắt, cậu cứ chuẩn bị tinh thần trước đi.”
Nghe vậy, Thịnh Chỉ bật cười: “Xem ra Sơn Phong ca* cậu có nhiều kinh nghiệm quá nhỉ?”
*Sơn Phong ca (山风哥) là biệt danh của Đan Sơ Lam. Chữ 岚(Lam) bên trên là chữ 山 (Sơn), bên dưới là chữ 风 (Phong).
Đan Sơ Lam hừ lạnh một tiếng: “Chứ sao! Tớ bị gia định thúc giục kết hôn từ năm 23 tuổi, đến giờ đã 3 năm rồi. Ba năm rồi đấy! Cậu có biết ba năm qua tớ sống thế nào không!”
“Tớ không hiểu nổi, người lớn bây giờ rốt cuộc bị sao vậy. cứ sợ tụi mình không gả đi được. Tớ cứ nghĩ, không có đàn ông thì tớ không sống được à? Độc thân vui biết bao, tớ nguyện sống độc thân cả đời. Mấy thằng đàn ông thì có gì tốt tớ kết hôn để tự chuốc lấy khổ à?”
Sau một tràng xả giận, Đan Sơ Lam dường như cuối cùng cũng nhận ra biệt danh “Sơn Phong ca.”
Thế là giọng cô nàng lại cao vút lên: “Cậu mới là Sơn Phong ca, cả nhà cậu đều là Sơn Phong ca!”
“Đừng mà, tớ không dám nhận không dám nhận.”
Thịnh Chỉ vui vẻ đến mức khóe mắt cong cong, cô từ từ bóc vỏ kẹo bạc hà rồi cho kẹo vào miệng.
“Cái tên đó nghe ngầu mà. Cậu có từng nghe bài “Cơn gió mùa hạ” do Châu Kiệt Luân phối nhạc, Ôn Lam hát chưa?”
Vừa nói, Thịnh Chỉ vừa khẽ ngân nga một đoạn điệu nhạc đơn giản.
“…” Đan Sơ Lam cười lạnh: “Được lắm Thịnh Chỉ! Lát nữa cậu đến Đàm Châu, lúc xuống máy bay đừng có gọi tớ đến đón, cũng đừng mơ ở nhà nhờ nhà tớ!!!”
Chưa đợi Thịnh Chỉ kịp phản ứng, Đan Sơ Lam đã thẳng tay cúp điện thoại.
Thịnh Chỉ nhìn màn hình hiển thị giao diện trò chuyện WeChat sau khi cuộc gọi kết thúc, khẽ tặc lưỡi “chậc”.
Mới có mấy tiếng không liên lạc, Sơn Phong ca của cô nàng lại bùng nổ rồi.
Không động vào được, không động vào được.
Viên kẹo bạc hà trong miệng kích thích vị giác, Thịnh Chỉ dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo sang bên phải.
Rồi cúi xuống gửi cho Đan Sơ Lam mấy cái sticker dễ thương. Quả nhiên, Đan Sơ Lam chẳng thèm để ý đến cô.
Nhưng theo như hiểu biết của Thịnh Chỉ về Đan Sơ Lam, đợi khi cô xuống máy bay ở Đàm Châu, chắc chắn Đan Sơ Lam sẽ đứng đợi cô ở cửa sân bay.
Vì vậy cô chẳng để tâm, chỉ ngẩng đầu xác nhận thông tin chuyến bay, rồi mở ứng dụng nghe nhạc.
Trùng hợp làm sao, bài hát trong danh sách phạt lại chính là “Cơn gió mùa hạ”.
Thịnh Chỉ nhướng mày, ấn nút phát.
Tiếng nhạc dạo du dương quen thuộc vang lên, khiên tâm trí cô hơi thả lỏng.
Mấy ngày trước, cô vẫn còn là một họa sĩ minh họa cho một công ty hoạt hình nổi tiếng trong nước.
Vậy mà chớp mắt, hôm nay cô lại xách hai chiếc vali, ngồi ở sân bay, chuẩn bị quay về Đàm Châu.
Thịnh Chỉ cúi đầu, cô khẽ mím môi, tâm trạng hơi buồn bã.
Thật ra cô vẫn rất lưu luyến công việc này.
Những năm tháng ở Thành phố Ký, tuy cuộc sống không quá dư dả, nhưng lại rất đầy đủ.
Ngoại trừ việc không có người quen bên cạnh, khi bị ốm thì hơi yếu đuối một chút, còn những lúc khác, Thịnh Chỉ vẫn sống tự do vui vẻ một mình.
Nghĩ đến chuyện Đan Sơ Lam nói về việc bị thúc giục kết hôn, Thỉnh Chỉ không khỏi cau mày.
Hai năm trước, ba mẹ cô đã bắt đầu thúc giục cô đi xem mắt. Giờ mà về Đàm Châu chẳng phải toi đời sao.
Thả bây giờ giết cô đi còn hơn là về kết hôn.
Đang nghĩ vậy thì Đan Sơ Lam cũng trả lời tin nhắn.
Thịnh Chỉ tự tin mở WeChat, trong lòng còn đang hí hửng, nhưng giây tiếp theo, nụ cười lập tức đông cứng trên gương mặt.
Sơn Phong ca: [Tuyệt giao đi.]
“…?” Vội vàng quá rồi.
Là Thịnh Chỉ không phải thánh chỉ*: [Không được, tình ba con mười năm của chúng ta không thể nói cắt là cắt được.]
*Thánh chỉ và Thịnh Chỉ đều có cùng phát âm là /shèngzhǐ/.
Vừa nhắn xong, Thịnh Chỉ tiện tay gửi kèm một sticker:
[Ba không thể theo ý con được đâu.jpg]
Chưa đến vài giây sau, tin nhắn của Đan Sơ Lam đã tới: [Cút.]
Thịnh Chỉ cong môi, gõ chữ trả lời: [Cậu là học sinh tiểu học à? Ấu trĩ thế.]
Sơn Phong ca: [Có đứa học sinh tiểu học nào đẹp trai như tớ không? Cậu tìm một người cho tớ xem thử.]
Sơn Phong ca: [(Khinh bỉ.jpg)]
Nhìn thấy câu này, Thịnh Chỉ bất lực bật mỉm cười.
Cô cất điện thoại, không tiếp tục nói chuyện vớ vẩn với Đan Sơ Lam nữa mà chuyển sang lướt Weibo.
Hôm nay giới giải trí không có “drama” lớn, hot search đứng đầu lại là:
#Là người xuất sắc thế nào khiến bạn cảm thấy bản thân chỉ là kẻ thừa trong thế giới này#
Thịnh Chỉ chớp mắt, vì tò mò nên cuối cùng vẫn nhấn vào xem.
Dòng đầu tiên hiện ra trước mắt là:
@Thế giới này có quá nhiều người: Ở đây nhất định phải để cử đàn anh của tôi!!! Anh ấy là người ưu tú nhất mà tôi từng gặp! Tôi chỉ nói một điều thôi, học ngành Y ở Đại học B, học liền 8 năm từ cử nhân đến tiến sĩ, chuyên ngành Nha khoa, lần nào cũng đứng nhất. Quan trọng nhất là cực kỳ đẹp trai. Đính kèm ảnh bên dưới. ( app TYT - tytnovel )
Ánh mắt Thịnh Chỉ thoáng dừng lại, vô thức nghĩ đến một người.
Thanh mai trúc mã của cô - Trình Nghiên Nam.
Cũng là người xuất sắc từ nhỏ, cũng đậu vào Đại học B, trùng hợp thay cũng học chuyên ngành Răng Hàm Mặt.
Nhưng sau khi lên đại học, cô và Trình Nghiên Nam rất ít khi liên lạc.
Thịnh Chỉ nhớ lần đầu tiên cô gặp Trình Nghiên Nam là năm 5 tuổi.
Lúc đó Trình Nghiên Nam 6 tuổi, làn da trắng lạnh, hàng mi dài cong vút, ngay cả đôi môi cũng hồng hào mềm mại.
Ngũ quan tinh xảo như búp bê sứ, là cậu bé đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Chỉ có một nhược điểm duy nhất là không thích nói chuyện, luôn thờ ơ với người khác.
Nhưng điều đó chẳng sao cả, vì lúc đó cô còn nhỏ, ưu điểm duy nhất là mặt dày.
Thế nên cô cứ thế bám riết theo sau Trình Nghiên Nam, mặc kệ anh có để ý đến mình hay không, miệng thì suốt ngày “anh A Nghiên.”
Hôm nay “anh A Nghiên giỏi quá”, ngày mai “em thích a A Nghiên nhất.”
Nếu không nhầm thì Thịnh Chỉ nhớ, hình như hồi tiểu học cô còn từng lén hôn Trình Nghiên Nam…
Có lẽ vì hồi tưởng lại cảm thấy quá mất mặt, vành tai Thịnh Chỉ bắt đầu đỏ bừng.
Cô khẽ mím môi, sau đó đưa mắt nhìn xuống hai bức ảnh đính kèm trong bài đăng.