Bức đầu tiên là ảnh chụp nghiêng, hơi mờ, chắc là chụp lén.
Người đàn ông trong ảnh mặc áo khoác chống gió màu đen, bên dưới là quần dài cùng màu.
Thân hình cao ráo, vai rộng eo thon, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, phong cách tối giản đến cùng cực, khí chất cũng lạnh lùng đến tận xương.
Thịnh Chỉ ngẩn người, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mờ ảo ấy, không hiểu sao lại cảm thấy hơi quen mắt.
Nghĩ vậy, cô liền vuốt tiếp sang bức thứ hai.
Bức ảnh thứ hai rõ nét hơn nhiều so với bức đầu tiên, là ảnh thẻ trên bảng thông báo.
Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, ngũ quan sắc nét, đuôi mắt dài và hơi cụp xuống, đúng chuẩn đôi mắt đào hoa.
Thế nhưng đôi mắt đa tình ấy lại không có chút ý cười nào.
Khi không cười, thần thái của người đàn ông trở nên mờ nhạt hơn, lạnh lùng, xa cách, toát ra khí chất lãnh đạm, thờ ơ.
Thịnh Chỉ khẽ tặc lưỡi, đúng là Trình Nghiên Nam rồi.
Thoát khỏi chế độ xem ảnh, cô tiếp tục đọc bình luận bên dưới—
@Đừng uống Yakult nữa: !!! Trời ơi đẹp trai quá! Chị em nào có thông tin liên lạc của anh ấy không?
@Mang Chủng: Muốn thông tin liên lạc +1.
@Ồ hố: Mọi người tỉnh táo đi, thường thì những loại cực phẩm thế này chắc chắn có bạn gái rồi.
Trả lời @Ồ hố: Có bạn gái hay không thì tôi không biết, nhưng đúng là tôi không có thông tin liên lạc của đàn anh (khóc.gif). Hơn nữa tôi nghe nói sau khi anh ấy tốt nghiệp thì về quê rồi, không ở lại thành phố Ký nữa.
@Để tôi xem nào: Không phải chứ, trái đất này nhiều trai đẹp như vậy, chia cho tui một người thì có gì quá đáng đâu? (buồn.jpg)
@Nuôi tui đi: Thêm tui nữa thì có quá đáng không?
...
Đa số bình luận bên dưới đều là tiếng thở dài. Thịnh Chỉ nhìn những bình luận này, nhướng mày.
Đẹp trai thì đẹp trai đấy, nhưng trong ấn tượng của cô, Trình Nghiên Nam hồi xưa mặc đồng phục lúc nào cũng kéo khóa lên tận cổ, nét chữ trong sách vở thanh thoát và ngay ngắn.
Học giỏi, không đánh nhau, không hút thuốc, không gây chuyện, lúc nào cũng là học sinh gương mẫu trong miệng thầy cô.
Hồi học cấp hai, cấp ba, Thỉnh Chỉ thường xuyên thấy rất nhiều cô gái theo đuổi Trình Nghiên Nam.
Nhưng Trình Nghiên Nam lại quá cổ hủ và nhàm chán, cô không hiểu tại sao lại có nhiều người thích anh đến thế.
Thịnh Chỉ bĩu môi, đẹp trai có mài ra ăn được đâu.
Thoát khỏi phần bình luận, Thịnh Chỉ lại lướt xuống.
Mấy bài chia sẻ sau đó cũng khá thú vị, nhưng càng về sau càng nhạt nhẽo.
Có lẽ là do bài viết về Trình Nghiên Nam quá nổi bật, mấy người sau đó trông không còn nổi bật nữa.
Đang lúc Thịnh Chỉ định thoát khỏi chủ đề vì thấy chán.
Ánh mắt cô khẽ khựng lại, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, thế là cô lại lướt lên đầu trang.
Ngón tay lướt trên màn hình, để lại một bình luận dưới bài đăng về Trình Nghiên Nam. Sau đó cô hài lòng thoát ra, chuyển sang xem các hot search khác.
Mười lăm phút sau, Thịnh Chỉ chán nản thoát khỏi Weibo.
Viên kẹo bạc hà trong miệng đã tan hết, Thịnh Chỉ cảm nhận được cơn đau âm ỉ ở phía sau hàm.
Cô dùng lưỡi chạm vào chiếc răng khôn bên phải, thở dài.
—
5 giờ chiều, Thịnh Chỉ xuống máy bay ở Đàm Châu.
Trời đã bắt đầu sẩm tối, có gió lẫn mưa phùn, cách tấm kính cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Thịnh Chỉ cúi đầu nhìn hai chiếc vali bên cạnh, cuối cùng từ bỏ ý định đi thẳng ra cửa, lấy điện thoại gọi cho Đan Sơ Lam.
Vừa mới lấy điện thoại ra, một bóng người đột nhiên đổ xuống trước mặt.
Thịnh Chỉ tưởng là Đan Sơ Lam, vì vậy vội vàng ngẩng đầu nhìn.
Nhưng khi thấy một gương mặt xa lạ, nụ cười trên môi cô lập tức nhạt đi.
“Chào cô, vừa nãy tôi ngồi cùng chuyến bay với cô, ngồi ở hàng ghế trước.”
Người đàn ông lạ mặt hơi cúi đầu chào Thịnh Chỉ, anh ta mỉm cười với cô.
“Có cần tôi giúp gì không?”
Thịnh Chỉ thấy người đàn ông lạ mặt này cố ý giơ cổ tay, giả vờ vô tình để lộ chiếc đồ hồ Rolex trên cổ tay.
Cô khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt qua ngũ quan tạm được của người đàn ông, hơi mỉm cười rồi lịch sự từ chối.
“Cảm ơn, không cần đâu.”
Nói xong, cô định kéo vali đi vòng qua anh ta.
Không ngờ người đàn ông lạ mặt chẳng hề biết điều chút, vẫn chắn trước mặt Thịnh Chỉ. ( app truyện TᎽT )
Anh ta nheo mắt cười, bắt đầu công khai đánh giá người phụ nữ xinh đẹp đến ngỡ ngàng trước mặt.
Trên người cô không có bất kỳ bộ quần áo hàng hiệu nào, thứ duy nhất đáng tiền chắc là đôi khuyên tai Chanel đang đeo trên tai.
Người đàn ông thu lại ánh mắt, ánh mắt tràn đầy vẻ tự tin nắm chắc phần thắng, thế là tự tin đưa tay ra, định cầm lấy vali của cô.
“Không sao đâu, cô đi đâu, để tôi đưa cô đi.”
Lúc này, Thịnh Chỉ đã hoàn toàn mất kiên nhẫn để nói chuyện với tên đàn ông tự tin thái quá này.
Cô mỉm cười: “Cảm ơn, thật sự không cần, tôi có bạn đến đón rồi.”
Nói rồi, Thịnh Chỉ liền mở WeChat tìm hình đại diện của Đan Sơ Lam.
Kết quả vừa vào đã thấy tin nhắn Đan Sơ Lam gửi cho cô:
Sơn Phong ca: [Mẹ cậu gọi cho tớ rồi, bà ấy nói sẽ đi đón cậu, bằng chứng đây.]
Phía dưới là có đính kèm một ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện của hai người.
Thịnh Chỉ mím môi, cảm thấy không vui.
[? Cậu bỏ rơi tớ thật đấy à?]
Điện thoại rung lên, tin nhắn của Đan Sơ Lam nhanh chóng trả lời:
Sơn Phong ca: [Dù cậu không muốn, nhưng đã về Đàm Châu thì sớm muộn gì cũng phải gặp thôi.]
Ánh mắt rơi vào câu nói của Đan Sơ Lam, Thịnh Chỉ bỗng cảm thấy hơi bực bội.
Mà người đàn ông xa lạ trước mặt rõ ràng đã cảm nhận được điều đó, nhưng vẫn đứng yên không chịu rời đi.
Trên mặt anh ta đầy vẻ đắc ý, bám dai như đỉa: “Bạn cô không đến được sao? Tôi đưa cô đi nhé.”
Ý đồ rõ ràng đến mức kẻ ngốc cũng nhìn ra.
Thịnh Chỉ khẽ cười lạnh, chữ “cút” đã gần bật ra khỏi miệng.
Nhưng đột nhiên cô nhìn thấy một bàn tay trắng trẻo thon dài, gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay.
Nhìn theo ánh mắt, Thịnh Chỉ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Người đàn ông mặc vest công sở, một tay đút túi quần.
Môi anh mím chặt, ánh mắt vô cảm, tựa như làn gió lạnh lẽo của mùa đông, lạnh lùng xa cách.
Y hệt như trong tấm ảnh trên Weibo.
Sân bay ồn ào náo nhiệt, sàn lát gạch đầy những dấu chân bẩn.
Chỉ trong chớp mắt, bên ngoài đột nhiên mưa như trút nước, tiếng mưa rơi lộp độp vang lên.
Không gian lặng đi vài giây.
Thịnh Chỉ thấy Trình Nghiên Nam cúi mắt liếc nhìn cô, sau đó đặt tay lên chiếc vali màu hồng của cô.
Trong khung cảnh ồn ào đó, cô nghe thấy giọng nói của Trình Nghiên Nam, bình thản mà lạnh nhạt: “Tránh ra, chúng tôi đang vội.”