Gió bấc gào thét, thổi tung mái tóc.

Thịnh Chỉ đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán ra sau tai, sau đó chống khuỷu tay dựa vào lan can..

Cô cúi đầu, nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới lầu.

Trong phòng riêng, Trình Nghiên Nam thấy Thịnh Chỉ đi ra ngoài, vừa định đứng dậy thì bị Thương Nhã Vân gọi lại:

“Tiểu Nghiên, công việc của cháu ở bệnh viện Hoa Sơn dạo này thế nào? Có vất vả không?”

“Cũng ổn ạ, không vất vả.” Trình Nghiên Nam trả lời một cách khuôn mẫu.

Thương Nhã Vân mỉm cười: “Vậy ở bệnh viện cháu có bác sĩ nào gia cảnh tốt không? Giới thiệu cho Chỉ Chỉ làm quen, con bé cũng lớn rồi, cũng nên tính đến chuyện kết hôn rồi.”

Ánh mắt Trình Nghiên Nam hơi khựng lại, anh nhìn sang chỗ khác, không trả lời ngay.

Trình Quân Mạn liếc nhìn anh, mỉm cười trả lời thay anh: “Chỉ Chỉ còn nhỏ mà, chưa vội. Hơn nữa, Tiêu Nghiên nhà chúng ta chưa đủ tốt sao? Sao phải để nó giới thiệu bác sĩ khác cho Chỉ Chỉ chứ?”

Nghe vậy, Trình Nghiên Nam mím môi, khẽ ngồi thẳng người.

“Vậy không ổn lắm nhỉ?” Thương Nhã Vân khẽ cười: “Hai đứa chúng nó thân như vậy, dễ ngại ngùng lắm.”

“Sao mà ngại được…”

Thấy hai người họ bắt đầu trò chuyện rôm rả, Trình Nghiên Nam biết mình không thể thoát thân ngay, đành chạm vào Quý Tử Việt bên cạnh.

“Gì vậy?” Quý Tử Việt ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút bực bội.

Cậu ấy đang mải nhắn tin than thở với bạn thân về Quý Văn Duyên, đột nhiên bị làm phiền nên có chút không vui.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Trình Nghiên Nam, Quý Tử Việt lập tức thu lại dáng vẻ hùng hổ.

Cậu ấy bĩu môi, thái độ tốt hơn hẳn: “Tìm tôi có việc gì không?”

Trình Nghiên Nam “ừ” một tiếng, hơi nghiêng đầu liếc nhìn về phía ban công.

Quý Tử Việt nhìn theo ánh mắt anh, thấy Thịnh Chỉ chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh đứng trong gió lạnh.

Cậu ấy ngẩn người, ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng, lập tức hiểu ý, đứng dậy đi ra ngoài.

Đúng là anh cậu ấy tỉ mỉ, biết rõ chị Chỉ ghét mùi thuốc là.

Cửa ban công mở ra, một cơn gió lạnh buốt lùa thẳng vào ống quần.

Quý Tử Việt lẩm bẩm vài câu, chạy nhanh đến trước mặt Thịnh Chỉ:

“Chị Chỉ, chị đứng đây không thấy lạnh à?”

Thịnh Chỉ thành thật gật đầu: “Lạnh.”

Quý Tử Việt mím môi, vừa định nói gì thì nghe Thịnh Chỉ nói tiếp:

“Nhưng tôi thà chết cóng còn hơn bị nghẹt thở bởi khói thuốc.”

Được rồi.

Quý Tử Việt đành thỏa hiệp, cậu ấy đút tay vào túi áo, tự giác đứng bên cạnh Thịnh Chỉ.

“Chị Chỉ, đang yên đang lành sao chị lại quay về Đàm Châu làm việc vậy?”

Thật ra không phải là đang yên đang lành.

Hai tháng trước, Thịnh Chỉ đã đồng ý với Thương Nhã Vân sẽ về Đàm Châu trước cuối năm.

Cũng vì chi phí sinh hoạt ở thành phố Ký quá cao, chỉ dựa vào một mình cô, đến lúc 30 tuổi cũng chưa chắc đã mua được nhà, ổn định cuộc sống ở thành phố Ký.

“Nếu là tôi thì tôi sẽ bỏ chạy, có chết tôi cũng không quay về.”

Nghe thấy giọng Quý Tử Việt, Thịnh Chỉ bất lực mỉm cười.

“Cậu chưa từng bị xã hội vùi dập bao giờ nên mới nổi loạn như thế.” ( app truyện T Y T )

“Vậy thì tôi thà bị xã hội vùi dập còn hơn.”

Quý Tử Việt nhíu mày, biểu cảm đầy chán nản.

“Tôi không hiểu, sao mỗi lần anh trai tôi muốn làm gì thì họ đều ủng hộ hết mình, còn đến lượt tôi thì lại không được chứ.”

Thịnh Chỉ quay đầu nhìn cậu ấy, hỏi: “Vậy cầu muốn làm gì?”

“Làm phi công chứ còn gì nữa.” Quý Tử Việt nói: “Tôi muốn thi vào Đại học Hàng không vũ trụ, mà ba tôi nhất quyết không cho. Hồi đó anh tôi đạt điểm cao như vậy mà lại thi vào ngành Răng Hàm Mặt, tôi cũng chưa từng thấy ba mẹ phản đối…”

Thịnh Chỉ mím môi: “Cậu cứ đổi tên thành Quý Ngây Thơ đi.”

Quý Tử Việt ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao? Tuy tên tôi hơi khó nghe, nhưng dù sao cũng đỡ hơn cái tên Quý Ngây Thơ đó mà.”

“…”

Nói cậu ấy ngây thơ còn thấy oan cho cái từ đó.

Thịnh Chỉ khẽ mím môi, không muốn để ý đến tên ngốc Quý Tử Việt nữa.

Lý do thật ra rất đơn giản.

Chẳng qua là vì Trình Nghiên Nam không mang họ Quý thôi, anh không bị ràng buộc bởi cái họ này, chắc chắn sẽ tự do hơn Quý Tử Việt rất nhiều.

“Chị Chỉ, tôi thấy anh tôi đúng là đồ ngốc.” Quý Tử Việt nghiêm túc nói: “Thành tích chuyên ngành của anh ấy tốt như vậy, vốn dĩ mấy bệnh viện lớn ở thành phố Ký đều tranh nhau muốn có anh ấy, vậy mà anh ấy lại quay về Đàm Châu. Mà hình như lúc mới tốt nghiệp anh ấy vốn không muốn, không biết tại sao hai tháng trước đột nhiên lại đổi ý.”

Thịnh Chỉ khựng lại, hai tháng trước?

Trùng hợp thật đấy…

Nghĩ vậy, cô liền quay đầu nhìn vào trong phòng.

Qua tấm kính trong suốt hai bên cửa, cô có thể thấy rõ bóng dáng Trình Nghiên Nam.

Anh ngồi thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, đường nét gương mặt sắc sảo, biểu cảm vẫn lạnh như băng.

“Sao anh ấy lại thay đổi quyết định đột ngột vậy?” Thịnh Chỉ tò mò hỏi.

“Tôi cũng không biết.” Quý Tử Việt nghĩ nghĩ: “Chắc là mẹ tôi đã nói gì đó với anh ấy.”

Thịnh Chỉ không tiếp tục đào sâu vào chủ đề này nữa, cô nhìn chằm chằm Trình Nghiên Nam vài giây rồi lại quay người đi.

Quý Tử Việt cố gắng nhớ lại, hình như lúc đó cậu ấy mơ hồ nghe được hai người họ gọi điện nói gì đó.

Chỉ Chỉ cũng sẽ gì đó.

Quý Tử Việt nhíu mày, hình như đúng là có nhắc đến, nhưng cậu ấy không nhớ rõ.

Đúng lúc Quý Tử Việt đang nghi ngờ trí nhớ mình có vấn đề, điện thoại trong túi áo bỗng rung lên.

Cậu ấy lấy ra xem, là tin nhắn WeChat của Trình Nghiên Nam:

[Vào trong, mang áo khoác ra cho Chỉ Chỉ.]

Ngón tay Quý Tử Việt dừng lại, cậu ấy mím môi cười:

[Được thôi, không thành vấn đề.]

[Nhưng mà, nếu anh đồng ý cho tôi mượn chiếc Maybach để lái, đừng nói là vào lấy một cái áo, hôm nay có bảo tôi ôm chị Chỉ để chị ấy sưởi ấm tôi cũng làm luôn.]

Gửi xong tin nhắn này, phía bên kia Trình Nghiên Nam lại im lặng không trả lời.

Quý Tử Việt ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, vừa hay nhìn thấy Trình Nghiên Nam đang đi tới.

Trên tay anh là chiếc áo khoác sẫm màu, khi đi ngang qua Quý Tử Việt thì lạnh lùng liếc cậu ấy một cái.

Quý Tử Việt: “?”

Đang yên đang lành, anh bị làm sao vậy?

Nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, Thịnh Chỉ mới quay người lại.

Cô ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải ánh mặt của Trình Nghiên Nam.

Anh cầm chiếc áo khoác ngoài trên tay, động tác khựng lại, sau đó khoác áo lên vai cô.

Mùi hương thanh mát trên người Trình Nghiên Nam thong thoảng trong không khí.

Thỉnh Chỉ mím môi, thơm thật đấy.

Sau đó, cô thấy Trình Nghiên Nam khẽ hé môi, nhẹ giọng giải thích: “Mẹ anh sợ em lạnh.”

Thịnh Chỉ không nghĩ nhiều, nói lời cảm ơn, rồi cúi đầu nghiêm túc mặc áo khoác ngoài.

Cây cối xanh tốt trên ban công lay động trong gió lạnh, ánh mắt Trình Nghiên Nam dừng lại trên khuôn mặt trắng nón của Thịnh Chỉ, không rời đi.

Mà anh còn đưa tay giúp Thịnh Chỉ chỉnh lại ống tay áo, giúp cô dễ mặc hơn.

Quý Tử Việt ở bên cạnh nhìn Trình Nghiên Nam cúi đầu giúp Thịnh Chỉ mặc áo, cậu ấy lập tức trợn tròn mắt.

Phân biệt đối xử dữ vậy luôn???

Mẹ nó đúng là quá vô lý mà.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play