Quý Tử Việt lập tức đứng dậy định chuồn đi.
Cậu ấy cầm lấy balo, quay sang nói với Thịnh Chỉ: “Chị Chỉ, tôi đi bảo toàn tính mạng đây, lần sau sẽ dẫn chị đi dạo.”
Mất cơ hội được đi dạo, Thịnh Chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Trình Nghiên Nam ngẩng đầu nhìn Thịnh Chỉ, rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
Quý Tử Việt đi được mấy bước lại quay lại, nghiêm túc vỗ vai Trình Nghiên Nam.
“Anh, ơn cứu mạng này không biết lấy gì báo đáp, lần sau tôi sẽ giới thiệu bạn gái cho anh.”
“…” Trình Nghiên Nam im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Quý Tử Việt: “Cậu là bà mối chuyển thế à?”
“Ý gì thế?” Quý Tử Việt nhíu mày không hiểu.
Tính cách của người anh này quái lạ thật, giúp anh sớm thoát ế mà còn không vui?
Trình Nghiên Nam rời mắt, không muốn để ý đến Quý Tử Việt nữa.
Thịnh Chỉ ở bên cạnh cười khẽ, tốt bụng nhắc nhở: “Cậu còn không đi, đợi ba cậu đến đánh gãy chân cậu à?”
“Đi liền đi liền.”
Quý Tử Việt vừa đi ra cửa vừa nói: “Chị Chỉ, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Ai ngờ chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa đã bị ai đó đẩy mạnh từ bên ngoài.
Quý Văn Duyên đứng ngay trước cửa, ánh mắt vừa chạm đến gương mặt đang cười toe toét của Quý Tử Việt thì nhíu chặt mày.
“Chạy đi đâu đấy?”
“Ba.”
Quý Tử Việt cười gượng, sau đó khoác vai lấy lòng Quý Văn Duyên.
“Mới không gặp có một buổi chiều mà ba đã đẹp trai hơn rồi.”
Quý Văn Duyên hừ lạnh, rõ ràng chiêu này không ăn thua: “Quý Tử Việt, trốn học lại còn trộm xe, con muốn bay lên trời à?”
Quý Tử Việt không đồng tình với câu nói này: “Ba, con chỉ mượn thôi mà, chúng ta đều là người một nhà, đừng nói khó nghe thế chứ.”
“Mượn?” Quý Văn Duyên liếc xéo cậu ấy: “Ba đồng ý cho con mượn chưa?”
“Không phải con đã nói trước với ba rồi sao.”
Vừa nghe đến đó, Quý Văn Duyên càng tức hơn.
Ông ấy chỉ tay về phía Quý Tử Việt, vừa định nổi giận thì Trình Quân Mạn phía sau đã ngắt lời ông ấy.
Giọng Trình Quân Mạn dịu dàng: “A Duyên, chuyện này về nhà rồi nói, Chỉ Chỉ vẫn còn ở đây mà.”
Nghe vậy, Quý Văn Duyên vô thức nhìn Thịnh Chỉ, rồi quay đầu lườm Quý Tử Việt.
“Tối về nhà xem ba có đánh gãy chân con không.”
Quý Tử Việt bĩu môi, vừa định cãi lại thì bị Trình Quân Mạn dùng ánh mắt ngăn lại.
“Chỉ Chỉ!” Quý Văn Duyên bỏ lại Quý Tử Việt ở phía sau, sải bước đến chỗ Thịnh Chỉ.
Thấy vậy, Thịnh Chỉ vội đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: “Cháu chào chú Quý ạ.”
“Mấy năm không gặp, Chỉ Chỉ của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp!”
“Chú Quý cũng càng ngày càng phong độ đấy ạ.”
“Ha ha ha ha ha…”
Thấy Quý Văn Duyên đang hàn huyên với Thịnh Chỉ, Trình Quân Mạn rời mắt, nhìn Quý Tử Việt bên cạnh.
Bà ấy thở dài, chân thành nói: “Tiểu Việt à, lần này con thật sự hơi quá đáng rồi.”
Nhận được ánh mắt thất vọng của Trình Quân Mạn, Quý Tử Việt bỗng thấy có chút buồn bực trong lòng.
Cậu ấy mím môi, lặng lẽ quay lại ngồi xuống bên cạnh Trình Nghiên Nam.
Thịnh Chỉ và Quý Văn Duyên vẫn đang nói chuyện rất hăng say, không có thời gian để ý đến tâm trạng của Quý Tử Việt.
Mãi đến khi Thịnh Đằng và Thương Nhã Vân nắm tay nhau cùng xuất hiện ở cửa phòng riêng, Thịnh Chỉ mới có thời gian rảnh rỗi.
Ánh mắt cô dừng lại một lúc trên bàn tay mười ngón đan chặt vào nhau của Thịnh Đằng và Thương Nhã Vân, sau đó lặng lẽ thu về.
Quý Văn Duyên cười vỗ vai Thịnh Đằng, trêu chọc:
“Lão Thịnh à, hôm nay là tiệc chiêu đãi Chỉ Chỉ, hai người làm ba mẹ mà còn đến trễ thế này, thật là vô trách nhiệm.”
Thịnh Đằng cười gượng: “Đi đường hơi kẹt xe, là lỗi của chúng tôi.”
“…”
Mấy vị phụ huynh bắt đầu trò chuyện rôm rả với nhau, Thịnh Chỉ im lặng nhấp ngụm trà trên bàn.
Lúc này cô mới để ý đến vẻ mặt khó chịu của Quý Tử Việt bên cạnh Trình Nghiên Nam, cô ghé sát lại gần Trình Nghiên Nam, nhỏ giọng hỏi:
“Quý Tử Việt đang ở độ tuổi nổi loạn nghiêm trọng như vậy sao?”
Trình Nghiên Nam quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn lại.
Gần đến mức anh có thể thấy rõ những sợi lông tơ nhỏ trên mặt Thịnh Chỉ, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng trên người cô.
Ánh mắt anh dịch xuống dưới, lướt qua đôi môi hồng hào của Thịnh Chỉ. Trình Nghiên Nam mím môi, bối rối quay mặt đi.
“Ừ.” ( truyện trên app t.y.t )
Thịnh Chỉ nhìn Trình Nghiên Nam quay mặt đi, có vẻ không muốn nói chuyện với cô, cô thoáng ngẩn người.
Cô tưởng Trình Nghiên Nam vẫn còn giận chuyện cái quần thủng đũng kia, thế là bĩu môi, lặng lẽ ngồi lại chỗ cũ.
Có cần làm quá như vậy không.
Cô đã xóa bình luận rồi, cùng lắm thì lần sau không dùng tài khoản Weibo chính để nói nữa là được chứ gì...
Thịnh Chỉ nhìn xương quai hàm của Trình Nghiên Nam, bĩu môi.
Trình Nghiên Nam đúng là đồ nhỏ mọn.
Chưa kịp để Quý Văn Duyên và mọi người trò chuyện lâu hơn, nhân viên phục vụ đã bắt đầu lên món, họ đành tạm dừng cuộc trò chuyện.
Phòng riêng nhỏ mà Thịnh Đằng đặt có hai cửa đều thông ra ngoài ban công.
Đứng trên ban công tầng thượng, có thể ngắm nhìn toàn cảnh đêm của thành phố Đàm Châu, cảm nhận những con phố phồn hoa tấp nập.
Nhưng thời tiết quá lạnh, không ai có hứng ra ngoài đó ngắm cảnh.
Nửa tiếng sau, bốn vị phụ huynh dùng bữa xong lại tiếp tục trò chuyện.
Thịnh Chỉ uống cốc sữa chua, bắt chước Quý Tử Việt lặng lẽ lướt điện thoại.
Ban đầu cô định mặc kệ mọi chuyện, nào ngờ Quý Văn Duyên lại bất ngờ chuyển chủ đề về phía mình.
“Chỉ Chỉ, cháu về Đàm Châu định làm công việc gì? Vẫn làm họa sĩ minh họa, đi làm ở công ty à?”
Nghe vậy, Thịnh Chỉ đặt cốc sữa chua xuống, suy nghĩ nghiêm túc một chút rồi đáp: “Cũng chưa chắc ạ, bây giờ cháu vẫn chưa nghĩ ra.”
Trình Quân Mạn cười nói: “Chỉ Chỉ nhà chúng ta có thể làm họa sĩ minh họa tự do, hoặc mở hẳn một cái xưởng vẽ cũng được mà.”
“Thôi ạ.” Thịnh Chỉ cười khẽ: “Cháu đâu có nhiều tiền như vậy.”
Đó thật sự là sự thật, số tiền cô kiếm được mấy năm trước ở thành phố Ký, phần lớn đều dùng để trả tiền thuê nhà và chi tiêu sinh hoạt nên chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.
Đến giờ Thịnh Chỉ vẫn không hiểu cô đã sống sót ở thành phố Ký bằng cách nào.
Tại sao lại có thể kiên cường như vậy, không xin Thịnh Đằng hay những người khác một đồng nào.
Cô cũng chẳng rõ tại sao mình cứ phải tự gây khó dễ cho bản thân vì tiền bạc.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Thịnh Chỉ dần dịu xuống.
Cô khẽ mím môi, trong lòng thầm mắng:
Chắc là ngốc quá thôi.
“Cháu không có tiền, nhưng ba mẹ cháu có tiền mà.”
Nói rồi, Quý Văn Duyên quay sang nhìn Thịnh Đằng và Thương Nhã Vân.
“Chỉ Chỉ vừa thông minh lại xinh đẹp, chỉ là một cái xưởng vẽ thôi, tốn bao nhiêu tiền chứ, đúng không lão Thịnh?”
“Đúng vậy.”
Thịnh Đằng gật đầu, nở nụ cười dịu dàng, nói: “Cứ để Chỉ Chỉ muốn làm gì thì làm đi.”
“Cũng đúng, mà Chỉ Chỉ cũng có chính kiến, không cần chúng ta phải lo lắng nhiều.”
“…”
Câu chuyện đến đây thì kết thúc, Quý Văn Duyên và Thịnh Đằng lại bắt đầu chuyển sang nói chuyện làm ăn.
Thịnh Chỉ cũng không để bụng chuyện này.
Cô nhìn điếu thuốc lập lòe giữa kẽ tay Thịnh Đằng, lại liếc nhìn làn khói lượn lờ trên không trung trong căn phòng, hơi nhíu mày rồi đi ra ngoài ban công.
Trời về đêm càng lúc càng lạnh, không khí sau cơn mưa trong lành hơn hẳn.
Thịnh Chỉ đóng cửa phòng riêng lại, cảm nhận từng cơn gió lạnh, khịt khịt mũi.
Cô quay đầu nhìn chiếc áo khoác dài đặt trên ghế, rồi lại nhìn điếu thuốc trên tay Thịnh Đằng, bỗng nhiên quyết định không vào trong nữa.