Buổi chiều bệnh viện vẫn náo nhiệt như thường lệ, cả khu vực cấp cứu người ra người vào tấp nập, Diệp Táp bận rộn gần như không có thời gian ngơi tay. Trong kỳ thực tập, họ phải luân phiên qua các khoa phòng khác nhau.

Hiện tại cô vừa hay được luân chuyển đến khoa Cấp cứu.

Buổi tối hôm đó là ca trực của Diệp Táp và Ứng Giai Giai. Khi sắp xếp lịch trực, chẳng ai quan tâm đến chuyện ai thân với ai, ai đến lượt thì phải trực, không tránh được.

Một cô gái khác trong nhóm thực tập tên là Từ Văn trước khi rời khỏi còn ôm lấy Ứng Giai Giai đầy tình cảm:
“Bé yêu, tối nay vất vả rồi.”

Ứng Giai Giai đứng đó r*n rỉ một lúc nhưng khi quay đầu lại, Diệp Táp – người vừa rót nước trong văn phòng – đã biến mất tăm.

Màn kịch “tình chị em thắm thiết” này xem ra diễn công cốc rồi.

Trong nhóm thực tập chỉ có ba nữ sinh, cô ta và Từ Văn sớm đã kết bè kết cánh cố tình hoặc vô tình lạnh nhạt với Diệp Táp.

Nhưng Diệp Táp thì hoàn toàn chẳng bận tâm, đến liếc mắt nhìn họ cũng chẳng thèm.

Buổi tối Ứng Giai Giai không muốn ăn gì nên đặt một phần salad nhẹ nhàng qua app. Khi đồ ăn được giao đến trạm y tá phía trước, cô ta bước tới lấy hộp.

Vừa lúc ấy cô ta nghe thấy mấy y tá đang bàn tán:

“Thật đấy, tôi với Tiểu Vương tận mắt thấy bác sĩ Diệp và người đó ở trong văn phòng.”

“Người đó chắc là một sĩ quan, tôi liếc thấy hình như là thiếu tá. Trẻ lắm.”

“Mới nhìn một cái mà biết được nhiều thế sao?” Y tá bên cạnh cười khẽ.

Người kia lập tức phản bác:
“Bệnh viện chúng ta là bệnh viện quân y đấy, chẳng lẽ tôi còn không nhận ra cấp bậc quân hàm à?”

Cũng đúng thật.

Sau đó có người cảm thán:
“Quả là lợi hại, sao bác sĩ Diệp lại tìm được bạn trai thế này chứ, ghen tị quá đi mất.”

Ứng Giai Giai ban đầu chỉ định tới lấy đồ ăn không ngờ lại nghe thấy nhóm y tá bàn tán chuyện Diệp Táp và một người lính. Vừa nghe là cô ta lập tức hiểu ngay – chắc chắn là người đàn ông cô ta gặp trưa nay.

Mặc dù trong lòng cô ta rất ghét Diệp Táp nhưng lúc này dường như vẫn còn nhớ rõ ấn tượng kinh diễm khi lần đầu nhìn thấy người đàn ông đó.

“Bác sĩ Ứng, cái này là đồ ăn của cô đúng không?” Một y tá thấy cô ta tới, lập tức đưa đồ ăn cho cô ta.

Cô ta liếc mắt qua một cái liền nhìn thấy hộp cơm nổi bật của Diệp Táp.

Diệp Táp chưa bao giờ ăn ở căng tin bệnh viện, mỗi ngày đều có một người đàn ông mang cơm đến cho cô. Ban đầu Ứng Giai Giai còn cười nhạo, lớn từng này tuổi rồi mà vẫn như “em bé của mẹ”, đến ăn cơm cũng cần người nhà mang đến.

Sau đó mới biết người đó là quản gia của nhà Diệp Táp.

Quản gia!!!

Một danh xưng chỉ có trong phim truyền hình trong chớp mắt đã kéo tất cả bác sĩ y tá trong bệnh viện từ bầu không khí căng thẳng của một bộ phim y khoa hiện đại sang khung cảnh xa hoa của một bộ phim gia tộc hào môn.

Khi chuyện này bị khui ra, Ứng Giai Giai tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta chợt cười khẽ dịu giọng nói:
“Thật ra ấy mà, quân nhân không tốt như mấy người nói đâu. Tôi có bà chị họ cũng lấy một sĩ quan, kết quả là chưa đến nửa năm đã đòi ly hôn.”

“Sao thế?”

“Lương thấp, suốt ngày không ở nhà. Hơn nữa…” – Ứng Giai Giai hạ giọng thần bí nói – “Mấy người đừng chỉ nhìn thấy trên mạng tuyên truyền tốt đẹp, thật ra có mấy ông lính các cô biết rồi đấy, đầy mấy tật xấu của đàn ông.”

Câu nói này lập tức gợi lên chủ đề, có y tá tiếp lời:
“Đúng đúng, quê tôi cũng có một ông y chang vậy.”

Tin đồn về Diệp Táp thì xưa nay chẳng thiếu. Không phải vì cô cư xử tệ mà là luôn có người mong cô có chút vết nhơ nào đó.

Tựa như chỉ có vậy họ mới có thể nhìn cô bằng ánh mắt ngang hàng.

Ứng Giai Giai thao thao bất tuyệt cuối cùng cũng xả được bực bội lúc trưa:
“Mà đàn ông đẹp trai thì để làm gì chứ…”

Cô ta còn chưa nói xong thì nghẹn lời bởi vì Diệp Táp đang đứng yên ở góc hành lang đối diện, hai tay đút túi lặng lẽ nhìn về phía này.

Ánh đèn lạnh lẽo của bệnh viện chiếu lên người cô khiến bóng dáng cô mang theo một tầng lạnh nhạt, xa cách với tất cả.

Những người vừa mới rì rầm bàn tán đều bất giác lạnh sống lưng. Dù sao cũng là mấy cô y tá trẻ tuổi, chưa ai “tu luyện thành tinh”, bị người ta nghe thấy mình nói xấu sau lưng, ai cũng cảm thấy lúng túng.

Diệp Táp chậm rãi bước đến, cô cũng đến lấy đồ.

Ứng Giai Giai ngược lại khi thấy cô đến gần thì ưỡn thẳng lưng, dù sao thì cô ta cũng chỉ nói sự thật.

Kết quả Diệp Táp đi thẳng tới quầy tư vấn, gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái.

“Làm phiền, đưa tôi hộp cơm.”

Y tá nhỏ vội vàng từ trong đưa hộp cơm ra đặt lên bàn, sợ dính vận xui.

Diệp Táp không cầm lên ngay ngược lại còn cầm lấy cây bút bi trên bàn – loại để khách đăng ký thông tin – cô cầm lên nghịch một chút rồi nhìn Ứng Giai Giai cười nhạt:
“Đẹp trai không có tác dụng à? Thế lúc trưa cô cười với anh ấy như nở hoa để làm gì?”

Giọng cô rất bình thản, thực sự không có ý châm chọc.

Nhưng đối phương lại tức đến mức đỏ mặt.

“Ai cười chứ?” – Cô ta lớn tiếng phản bác.

Khóe môi Diệp Táp cong lên, đột nhiên cô vung tay giơ cao cây bút bi trong tay. Ứng Giai Giai tưởng cô định đánh mình, sợ đến mức giơ tay che mặt.

Nhưng chỉ nghe thấy một tiếng “bụp” rất nhẹ.

Khi cô ta mở mắt ra mới phát hiện Diệp Táp đã cắm thẳng cây bút vào phần salad của cô ta.

Diệp Táp lạnh lùng nhìn cô ta:
“Bộ quân phục trên người anh ấy cô không xứng để sỉ nhục.”

Người đối diện như bị sét đánh ngang tai.

….

Diệp Táp ăn tối trong văn phòng, Ứng Giai Giai cả buổi cũng không dám ló mặt ra.

Tám giờ, điện thoại cô reo lên.

Người gọi là Tư Duy – bạn cùng phòng với cô từ thời đại học. Khác với Nguyễn Đông Chí – người bỏ ngang giữa chừng – Tư Duy hiện tại cũng đang thực tập ở Bệnh viện số 9.

Chỉ là dạo gần đây cô ấy làm ở khoa sản.

“Cậu đánh Ứng Giai Giai thật hả?” – Câu đầu tiên Tư Duy hỏi là như thế.

Diệp Táp bật cười, chắc lại do tin đồn lan trong nhóm WeChat bệnh viện, mấy lời đồn kiểu này lúc nào chẳng có.

“Không có.”

Tư Duy vươn vai nói:
“Con trà xanh đó nếu thật sự bị cậu đánh tớ cũng không thấy lạ. Tớ cũng muốn đánh nó, chỉ tiếc là tớ không có ông cậu nào đủ giàu để hiến tặng bệnh viện cả tòa nhà.”

Việc Diệp Táp quay lại làm ở bệnh viện cả Nguyễn Đông Chí và Tư Duy đều biết.

Hồi đó cả hai đều nghĩ cô điên rồi – có tiền như thế không dùng để sống sung sướng lại quay về đi làm làm gì?

“Tối cuối tuần này cậu nghỉ đúng không? Nguyễn Đông Chí nói sẽ tổ chức một buổi gặp gỡ làm quen giới thiệu mấy anh chàng tinh anh làm trong tài chính, đi chung đi.” – Tư Duy rất nghiêm túc với chuyện kiếm bạn trai.

Theo lời cô ấy nói:
“Ít nhất cũng phải yêu một lần đàng hoàng trước khi tốt nghiệp tiến sĩ chứ.”

Không thì… lúng túng chết đi được.

Vẫn còn là xử nữ.

“Không rảnh.” – Diệp Táp dựa lên lan can ban công, trong tay cầm một điếu thuốc.

Thỉnh thoảng cô cũng hút một điếu.

Cuối cùng cô buông một câu:
“Có một người đàn ông… đang đợi tớ dỗ dành đây.”

….

Diệp Táp thật sự không đùa với Tư Duy, trước bữa tối cô đã đến khu nội trú một chuyến ghé thăm tình hình của Ngô Mẫn. Tâm trạng của Ngô Mẫn đã khá hơn rất nhiều, khi thấy cô còn tỏ ra vô cùng ngại ngùng.

Câu nói đầu tiên là: “Bác sĩ, xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.”

Đây là một cô gái khá tự ti và nhút nhát.

Diệp Táp nhìn cô ấy thỉnh thoảng lại cúi đầu gẩy gẩy ngón tay mình lại nhớ đến dáng vẻ dứt khoát của cô ấy khi nói chuyện trên sân thượng. Có lẽ chỉ trong khoảnh khắc đó cô ấy mới dám bùng nổ.

Và mới có người chịu nghe cô ấy nói.

Ngô Mẫn nhìn Diệp Táp đột nhiên hỏi: “Bác sĩ, cô có thể giúp tôi hỏi thủ trưởng được không, tôi có thể đi viếng Tùy Văn không? Tôi nghe nói chủ nhật này là lễ tang của anh ấy rồi.”

Điều cô ấy muốn chẳng qua chỉ là được nhìn Tùy Văn lần cuối cùng.

Diệp Táp hơi nhíu mày, cô dĩ nhiên muốn lập tức đồng ý nhưng chuyện này không thể do cô quyết định. Nhưng Ôn Mục Hàn đã nói rằng anh sẽ xử lý việc này. Vì vậy cô nói: “Cô đừng lo, Ôn Mục Hàn sẽ thuyết phục gia đình Tùy Văn.”

Ngô Mẫn gật đầu.

Nhưng nhắc đến Ôn Mục Hàn, Ngô Mẫn bỗng nói: “Tôi từng nghe Tùy Văn nói về doanh trưởng của họ. Anh ấy nói tuy Doanh trưởng Ôn trước đây thuộc Hạm đội Nam Hải, mới điều về không lâu nhưng anh ấy rất giỏi, còn từng nhận được huân chương hạng hai nữa.”

Những lời Tùy Văn kể với Ngô Mẫn cô ấy đều nhớ rõ.

Nhưng Diệp Táp thì chưa từng nghe qua. Từ khi Ôn Mục Hàn rời đi vào năm cô mười sáu tuổi, cô chưa từng tìm hiểu thêm bất kỳ tin tức nào về người đàn ông này.

Lúc này khi nghe về chuyện của anh, Diệp Táp bỗng có một cảm giác xa lạ mà khó chịu tựa như trong lòng trào lên một cảm xúc không tên.

Cô dường như muốn nghe được nhiều hơn từ miệng Ngô Mẫn.

“Anh ấy lợi hại đến vậy sao?” Diệp Táp cố tình tỏ vẻ nghi hoặc.

Ngô Mẫn lập tức gật đầu như thể rất bất ngờ khi cô lại nghi ngờ lời của Tùy Văn. Cô ấy nói: “Tùy Văn kể rằng khi Doanh trưởng Ôn vừa đến đã khiến tất cả bọn họ tâm phục khẩu phục. Anh ấy không chỉ giỏi quản lý mà thể lực cũng xuất sắc, trong đơn vị không ai không phục. Hơn nữa anh ấy còn từng tham gia các cuộc thi quốc tế, rất lợi hại.”

Ngô Mẫn nhớ rất rõ vì đây là những điều Tùy Văn từng nói với cô ấy còn Diệp Táp thì trong đầu lại hiện ra hình ảnh người đàn ông ấy đang nghiêm khắc chỉnh quân.

Cô bất giác liếm nhẹ môi dưới, chỉ nghĩ đến thôi... cũng đã cảm thấy chắc chắn rất quyến rũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play