Biển cả mênh mông dần dần tràn qua đỉnh đầu, mặt biển xanh thẳm ban đầu cũng dần chuyển sang màu sẫm, cơ thể như đang chậm rãi chìm xuống, cảm giác bị nhấn chìm bao trùm từ bốn phương tám hướng, cho đến khi...
Diệp Táp đột ngột mở choàng mắt thoát khỏi cảm giác ngạt thở trong giấc mơ.
Toàn thân vẫn đẫm mồ hôi lạnh.
Lại là mặt biển ấy, vô biên vô tận.
Bởi vì chỉ cần cô nhắm mắt lại, cảm giác nghẹt thở kia vẫn mơ hồ không tan biến.
Thế nên cô cứ lặng lẽ nằm trên giường chờ trời sáng.
Sau khi thức dậy, Diệp Táp đi thẳng vào bếp định pha cho mình một tách cà phê – một buổi sáng thư thái như vậy dạo gần đây không còn nhiều. Khi cà phê đang pha được một nửa, chuông cửa vang lên từng hồi thúc giục.
Với kiểu chuông dồn dập như thúc mạng thế này, cô đoán chắc không phải là người giúp việc trong nhà.
Diệp Táp ra mở cửa, thấy Tạ Thời Diễn đứng đó, tay kéo một chiếc vali. Gương mặt vốn anh tuấn giờ lại lộ rõ vẻ tiều tụy sau nhiều ngày mệt mỏi.
Đến cả những tia máu trong mắt anh cũng thấy rõ mồn một.
“Muốn uống cà phê không?”
Nói xong Diệp Táp quay người đi về phía bếp nhưng khi vừa tới phòng khách thì cô dừng lại, xoay người nhìn người đàn ông đã đi theo vào nhà hỏi: “Bao giờ cháu có thể đi làm lại?”
Nếu cô không hỏi thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này Tạ Thời Diễn chỉ cảm thấy máu dồn hết lên đầu, cảm giác như chỉ cần thêm một giây nữa là anh ta phải vào viện cấp cứu.
“Lẽ ra cậu phải ở Mỹ hai tuần, vì chuyện của cháu mà phải về sớm năm ngày, cháu có biết là cậu đã—”
“Vậy khi nào cháu được đi làm lại?” Diệp Táp bất ngờ nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút vô tội khó hiểu.
Rõ ràng cô chỉ quan tâm đến chuyện đó mà thôi.
Tạ Thời Diễn bị giọng điệu của cô chọc cười, hỏi ngược lại: “Cháu dám gây ra chuyện như vậy mà còn hỏi cậu à?”
Ba ngày trước.
Khi đang thực tập tại khoa cấp cứu, Diệp Táp đang khâu vết thương cho một bệnh nhân bị chấn thương vùng đầu, mọi chuyện vốn đã xử lý xong xuôi. Khi cô đang thu dọn dụng cụ để kê đơn thuốc cho bệnh nhân thì người đàn ông ấy bất ngờ vỗ vỗ vào phần gần mông cô, mặt mày cười cợt: “Cảm ơn bác sĩ nha.”
Ngay khoảnh khắc ấy, tay người đàn ông trung niên thậm chí còn nhân cơ hội lướt lên eo cô. Dù có lớp áo blouse trắng cách trở không chạm được vào da thịt, dường như chỉ thế cũng đủ khiến ông ta thấy “thỏa mãn”.
Diệp Táp không biểu cảm cúi xuống nhìn bàn tay vẫn chưa rút lại đang đặt nơi eo mình.
Khi cô ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta, người đàn ông trung niên chỉ tỏ vẻ đắc ý từ từ rút tay lại.
Như thể đang cười nhạo cô chẳng làm được gì mình.
Nhưng ngay giây tiếp theo, khay y tế đặt bên cạnh đột nhiên bị cô giật lên, “Bang!” – một tiếng động lớn vang lên, khay kim loại nện thẳng vào đầu người đàn ông trung niên.
Vết thương vốn đã được khâu kín dưới “sự quan tâm đặc biệt” của Diệp Táp lại lần nữa vỡ toạc ra.
Máu chảy ròng ròng từ đầu ông ta xuống.
Chuyện này không chỉ kinh động đến cảnh sát mà còn khiến ban lãnh đạo bệnh viện phải lập tức can thiệp. Dù sao thì từ khi Bệnh viện Quân y số 9 thành lập đến nay chưa từng xảy ra vụ việc nào có ảnh hưởng nghiêm trọng đến mức này!
Đúng vậy, bác sĩ đã trực tiếp “bổ đầu” bệnh nhân ra rồi.
Sau đó kết quả xử lý cũng rất rõ ràng — bệnh nhân bị tạm giam năm ngày.
Còn Diệp Táp thì bị bệnh viện đình chỉ thực tập, buộc về nhà.
——
Sau khi nghe Diệp Táp kể sơ qua diễn biến sự việc, Tạ Thời Diễn tức đến mức bật ra một tiếng cười lạnh: “Tên khốn đó bị tống vào đồn nào? Cậu cho người chờ sẵn trước cửa đợi ông ta vừa ra là tóm ngay.”
Tạ Thời Diễn cũng giống như nhiều bậc phụ huynh khác — rất bênh người nhà.
Huống hồ người nhà này lại là Diệp Táp nên anh càng không để ai bắt nạt cô.
“Táp Táp, hay là đừng làm bác sĩ nữa,” Tạ Thời Diễn vốn dĩ đã cảm thấy ngành y quá vất vả, giờ lại còn gặp phải mấy loại cặn bã như thế kia, không tức mới lạ.
Giờ con gái người ta ai chẳng mê cuộc sống tiêu tiền mua sắm, sống làm một tiểu thư an nhàn chẳng tốt hơn sao?
Lối sống như vậy chẳng phải quá lý tưởng à?
Diệp Táp nhìn anh, điềm tĩnh đáp: “Vì loại người như thế à?”
Cô học y đã bước sang năm thứ bảy, gần như dành một phần ba cuộc đời nơi giảng đường y học.
Bảo cô vì một kẻ như thế mà từ bỏ?
Tạ Thời Diễn nhìn biểu cảm của cô, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cuối cùng anh thở dài một hơi, gật đầu: “Được rồi, nếu cháu vẫn muốn quay lại thực tập thì đi đi.”
“Còn có cậu ở đây mà.”
Con cháu trong nhà không phải là để cưng chiều cho bằng chết à?
Tạ Thời Diễn là cậu ruột của Diệp Táp nhưng hai người chỉ cách nhau bảy tuổi, quan hệ giữa họ so với cậu cháu thì...
Thật ra lại giống anh em hơn.
Bình thường anh chẳng có tư cách gì ra vẻ làm cậu cả nhưng lần này hiếm khi được dịp ra dáng người lớn một chút.
Lúc này Diệp Táp nhìn anh, bất ngờ cúi người lấy một quả táo từ đĩa trái cây trên bàn trà rồi cầm lấy con dao mổ đặt bên cạnh. Cô thuần thục dùng dao mổ gọt vỏ táo.
Vừa gọt táo cô vừa liếc nhìn anh: “Làm sao cháu mới được quay lại?”
“Nếu có người quyên góp cho họ một tòa nhà, cháu nghĩ bệnh viện còn để ý đến một ‘lỗi nhỏ’ của thực tập sinh nữa không?”
Ban đầu Diệp Táp gọt táo xong định đưa lên miệng ăn nhưng lại bất ngờ đưa quả táo về phía Tạ Thời Diễn, sắc mặt dịu dàng đến lạ thường: “Nào, cậu, ăn táo đi.”
Nắng sớm rọi qua khung cửa kính lớn của phòng khách phủ lên bóng dáng mảnh khảnh của cô.
Cùng với nụ cười vừa mới hiện lên nơi khóe môi.
Tạ Thời Diễn nhìn quả táo trong tay cô, bỗng rùng mình một cái.
Anh ta vẫn cảm thấy cô đừng đối xử khách sáo như vậy thì hơn.
…..
Tám giờ tối, điện thoại của Nguyễn Đông Chí gọi tới. Nguyễn Đông Chí là bạn đại học của cô, một “con chó luật” đã bỏ dở sự nghiệp trong ngành y giữa chừng để rẽ hướng sang pháp luật. Hiện tại đang làm việc tại một hãng luật thuộc "vòng đỏ" nổi tiếng trong nước, chuyên phụ trách các vụ sáp nhập doanh nghiệp, dựa vào tài ăn nói như rót mật vào tai mà kiếm tiền như nước.
Cuộc sống xa hoa phù phiếm, thường xuyên sống kiểu "phản nhân loại" — ban đêm tiệc tùng đến rạng sáng, hôm sau vẫn tỉnh táo đến văn phòng đi làm như không có chuyện gì.
Vừa bắt máy Nguyễn Đông Chí đã nói ngay:
“Nghe nói cậu bị bệnh viện đình chỉ rồi hả, tớ gọi để quan tâm đặc biệt tới cậu đây.”
“Cảm ơn.”
Diệp Táp đáp lại một cách hờ hững. Nếu như trong giọng điệu của Nguyễn Đông Chí không mang quá nhiều vẻ hả hê thì có lẽ câu “cảm ơn” ấy sẽ chân thành hơn một chút.
“Tối nay đi chơi đi, tớ phải thay mặt cho những bạn học đáng thương đã vật lộn suốt bảy năm trời ăn mừng một phen — cuối cùng cũng tiễn được người chiếm giữ vị trí nhất lớp suốt bảy năm trời rồi.”
Bạn bè của Diệp Táp đặc biệt là bạn nữ thật sự chẳng có mấy ai. Nguyễn Đông Chí xem như là một trong số hiếm hoi nên mới dám đùa cợt kiểu đó với cô.
Cho đến khi cúp máy Diệp Táp cũng chẳng nói rõ là có đi hay không.
Lúc cô tiếp tục quay lại viết luận văn mới phát hiện ra bản thân đã ngồi ngây ra suốt nửa tiếng đồng hồ.
Cô cúi đầu mở ngăn kéo ra, trong góc có một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa.
Cô nhìn chằm chằm vào nó, đến lúc định đưa tay lấy điếu thuốc thì bất chợt đứng bật dậy.
Diệp Táp gửi một tin nhắn thoại cho Nguyễn Đông Chí:
“Gửi địa chỉ qua đây.”
Vài giây sau tin nhắn trả lời đã hiện ra.
Khi Diệp Táp lái chiếc xe Mercedes G-Class của mình đến nơi, cô phát hiện nơi này không phải kiểu quán bar ồn ào mà Nguyễn Đông Chí thường lui tới mà là một quán bar yên tĩnh có chút phong cách và lãng mạn, cả con phố đều là những quán bar nhỏ kiểu này.
“Sao lại chọn chỗ này?” Diệp Táp vừa thấy Nguyễn Đông Chí ra đón liền hỏi.
Nguyễn Đông Chí liếc cô một cái, cười nói:
“Khó khăn lắm mới mời được tiến sĩ Diệp, đương nhiên phải sắp xếp theo gu của Dr. Diệp rồi.”
“Cậu lại biết gu của tớ từ bao giờ thế?”
Trước lời châm chọc nhẹ nhàng của Diệp Táp, Nguyễn Đông Chí bĩu môi — đã đoán trước được mà.
Họ bao trọn tầng hai của quán bar, không biết kẻ nào ngốc nghếch đã chi tiền nhưng mọi người chơi khá vui vẻ. Diệp Táp cũng ngồi trong đám người, ánh mắt điềm đạm lạnh lùng, không nói nhiều chỉ uống rượu.
Cô là tiêu điểm của cả căn phòng.
Ngũ quan quá mức xinh đẹp nhưng lại chẳng có sự ngạo nghễ hay bốc đồng của tuổi trẻ ngược lại toát ra vẻ lạnh lùng, từng cái gật đầu nhẹ đều toát lên khí chất của một tiểu nữ vương.
Đặc biệt là khi cô ngồi im lặng nơi đó, cả người toát lên cảm giác xa cách như thể thế giới này chẳng liên quan gì đến cô.
Khiến không ai dám chủ động đến bắt chuyện.
Rượu đã ngà ngà, Nguyễn Đông Chí tìm thấy Diệp Táp ở ban công quán bar, trong khi bên trong đang vô cùng náo nhiệt cô lại một mình tựa lan can cầm ly rượu.
“Kì thực tập của cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Dù trên điện thoại đã trêu chọc và “chúc mừng” cô thất nghiệp nhưng Nguyễn Đông Chí quá hiểu rằng một sinh viên y muốn đi được đến ngày hôm nay phải nỗ lực và kiên trì nhường nào.
Huống chi Diệp Táp còn mạnh mẽ như vậy — cô là thiên tài giỏi nhất mà Nguyễn Đông Chí từng gặp.
Diệp Táp nhấc ly rượu về phía cô ấy, nở nụ cười nhàn nhạt không quan tâm:
“Làm ơn nói với mấy bạn học đáng thương của cậu đi, thực tập sinh đứng đầu — vẫn sẽ là tớ.”
Quá độc. Trong lòng Nguyễn Đông Chí thoáng hiện lên hai chữ.
Đúng lúc này có người ở bên cửa sổ hô lên đầy kích động:
“Má ơi, có người nhảy hồ bên kia kìa! Mau nhìn đi!”
Đối diện quán bar là một hồ nước nhân tạo, lúc này một cột nước lớn bắn lên trên mặt hồ vẫn chưa kịp lắng xuống.
“Trời ơi, kích thích dữ vậy.”
“Chắc lại là bà chị nào thất tình rồi chứ gì.”
Mọi người đang thảo luận rôm rả thì bất ngờ lại có một bóng người nhảy xuống hồ lần nữa, nước lại bắn tung tóe.
“Làm sao lại có thêm người nhảy xuống nữa vậy, tự tử vì tình à?”
Diệp Táp không chịu nổi nữa, quay người chạy xuống lầu.
Nguyễn Đông Chí biết cô định làm gì, không nói nhiều lập tức đi theo.
Khi họ đến bờ hồ đối diện, nơi đó đã có ba bốn vòng người đứng vây quanh.
Diệp Táp chen đám đông đi vào trong, những người bị cô đẩy ra tỏ ra khó chịu nhưng cô lập tức lên tiếng:
“Tôi là bác sĩ, làm ơn tránh đường!”
Một câu nói đã khiến đám đông tò mò lập tức dạt sang hai bên nhường đường cho cô đi vào trong.
Quả nhiên bên trong vòng người là một cô gái đang nằm ướt sũng, bên cạnh còn có một cậu thanh niên mặc áo lính thun xanh đang ngồi xổm.
Thấy Diệp Táp đến, cậu vội nhường chỗ.
Không cần suy nghĩ, Diệp Táp lập tức tiến đến kiểm tra tình trạng cô gái.
“Tránh ra, tránh hết ra!”
Cô nhìn đám đông đang chắn xung quanh cao giọng hét lên.
Ngay sau đó Diệp Táp quỳ xuống đất, hai tay cởi cúc áo trên cùng của cô gái.
Rồi cô làm sạch dị vật trong miệng và mũi nạn nhân, cúi người áp tai lên ngực cô gái kiểm tra.
Dù thời gian rơi xuống nước chưa lâu nhưng chỉ cần vài chục giây là có thể bị ngạt.
Diệp Táp gần như không cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Không còn do dự, cô bắt đầu hồi sức tim phổi.
Một cái!
Hai cái!
Ba cái...
Diệp Táp vừa dùng hai tay ép mạnh lên ngực cô gái vừa cúi đầu nhìn gương mặt trẻ trung xinh xắn ấy.
Cô không biết nguyên nhân người này rơi xuống nước nhưng rõ ràng một sinh mệnh còn quá trẻ như vậy, nếu thật sự không cứu được thì ai cũng sẽ tiếc nuối.
Những người xung quanh nhìn thấy cô gái xinh đẹp ấy bất chấp hình tượng quỳ dưới đất làm hồi sức tim phổi từng nhịp một.
Tất cả đều nhìn cô như đang thấy một người đang chạy đua với thần chết, cố gắng giành lại mạng sống cho cô gái trẻ.
Cho đến khi Diệp Táp vừa ép ngực vừa thấp giọng nói:
“Sống lại đi.”
Làm ơn hãy sống lại.
Bất ngờ, người đang nằm trên đất khẽ ho khan một tiếng — phản ứng nhỏ ấy như gợn sóng lan truyền từ trong cùng đám đông lan ra đến tận ngoài cùng.
Tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, những lời tán thưởng vang lên khắp nơi ngay lập tức dâng trào.
Đợi đến khi cô gái hoàn toàn tỉnh lại, Diệp Táp mới quay đầu hỏi cậu thanh niên ban nãy:
“Cậu quen cô ấy à?”
Cậu ta lắc đầu ngay:
“Người là do đội trưởng tôi cứu lên nhưng bọn tôi không quen cô ấy.”
Cậu còn chỉ sang một hướng khác.
Diệp Táp nhìn theo — phía đó ít người hơn, cô lập tức thấy một người đàn ông đang đứng bên hồ.
Lúc này anh đang cúi đầu lắc nhẹ mái tóc rồi dùng tay bóp vành tai, hiển nhiên là lúc cứu người đã bị nước tràn vào tai.
Anh đứng trong bóng tối, thân hình cao lớn thẳng tắp như cây tùng vươn cao.
Người đàn ông mặc cùng kiểu áo lính thun xanh và quần rằn ri như cậu thiếu niên ban nãy.
Ánh mắt Diệp Táp trượt từ vòng eo thon của anh nhìn xuống, đột nhiên dừng lại.
Chân người này... thật dài.
Không lâu sau, tiếng còi xe cấp cứu vang lên, Diệp Táp thu lại ánh nhìn.
Khi nhân viên y tế đến cô mới phát hiện chiếc xe cứu thương này đến từ Bệnh viện Quân y số Chín — chính là nơi cô đang thực tập.
Bác sĩ đi cùng trên xe cũng bất ngờ khi gặp Diệp Táp ở đây.
Sau khi cô đơn giản bàn giao tình trạng bệnh nhân thì nhìn họ đưa bệnh nhân lên xe.
Lúc này Nguyễn Đông Chí chen đến bên cạnh cô.
Cô ấy thì thầm bên tai:
“Nhìn hướng chín giờ của cậu kìa, người đàn ông vừa cứu người đó... má ơi, đúng là cực phẩm thế gian!”
Diệp Táp thấy buồn cười, ngẩng đầu nhìn theo.
Chính khoảnh khắc ấy, cô thấy rõ khuôn mặt người đàn ông.
Hô hấp... bỗng nghẹn lại.
Ngũ quan của anh rõ ràng, góc cạnh nhưng biểu cảm lại lạnh nhạt khiến người ta không đoán nổi cảm xúc.
Đôi mắt đào hoa hơi dài, đuôi mắt hất lên, con ngươi đen thẫm giấu một ánh nhìn đầy sức hút.
Có lẽ do vừa ngâm mình trong nước, đôi mắt ấy ngập tràn sắc màu thăm thẳm như mực không thể tan.
Trên sống mũi cao thẳng đẹp đẽ vẫn còn vương giọt nước lăn nhẹ xuống đầu mũi rồi nhỏ thành giọt.
“Đội trưởng, mình đi luôn à?”
Ôn Mục Hàn liếc mắt nhìn người bên cạnh, tay lại kéo kéo vành tai:
“Sao, còn đợi người ta tặng cậu cờ tuyên dương à?”
Nói xong anh quay người rời đi.
Cậu thiếu niên vội vàng chạy theo sau, hai bóng lưng dần khuất xa.
Nguyễn Đông Chí nhìn theo dáng hai người rời đi, giọng nói đầy mê đắm cảm thán:
“Sớm biết thế lúc nãy tớ cũng nhảy xuống để anh ấy cứu tớ một lần... cả đời này tớ chưa thấy người đàn ông nào vừa đẹp trai vừa ngầu đến thế!”
Diệp Táp chợt mở miệng:
“Tớ thấy rồi.”
Trong đầu hiện lên hình ảnh anh vừa mới nhẹ nhàng hất tóc, vẫn phóng khoáng bất cần như xưa.
Thì ra thời gian đã trôi qua lâu đến thế rồi — gần bảy năm rồi.