Sáng thứ hai.

Bệnh viện quân y số 9 thành phố Nam Giang vẫn như thường lệ nhộn nhịp và đông đúc, con đường trước cổng bệnh viện vốn dĩ chưa bao giờ thông thoáng. Các loại xe tư nhân nối đuôi nhau dừng lại dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ bệnh viện, dù có trật tự nhưng xe quá nhiều, đến nỗi cả chỗ đỗ xe dành cho nhân viên cũng gần như không đủ.

Mãi cho đến khi một chiếc xe Mercedes G-Class màu đen gầm rú tiếng động cơ lao vào trong bệnh viện.

Cảnh tượng đó khiến người đi đường không nhịn được mà ngoái đầu nhìn.

Một cô gái trẻ đang cúi đầu nhìn điện thoại, tay xách túi nhỏ, vừa nhìn thấy chiếc G-Class màu đen ấy liền lập tức nhấc chân chạy thẳng về phía toà nhà cấp cứu.

Khi cô ấy vội vã bước vào phòng thay đồ của bệnh viện, bên trong có mấy y tá mới đến.

Sáng sớm tinh mơ, dường như mọi người vẫn đang ríu rít nói chuyện không dứt.

Cho đến khi cô gái kia vừa chạy vào đã lớn tiếng hô lên:
"Bác sĩ Diệp quay lại rồi!"

Đột nhiên tiếng ồn ào trong phòng thay đồ như bị cắt đứt trong chốc lát. Mọi người đang trò chuyện rôm rả đồng loạt quay đầu nhìn cô ấy, cô gái thấy họ có vẻ chưa tin liền chỉ ra ngoài nói:
"Thật mà! Vừa nãy tôi thấy xe của bác sĩ Diệp rồi, chính là chiếc G-Class màu đen đó!"

Chiếc xe này đúng là quá nổi tiếng, không chỉ vì giá trị đắt đỏ mà còn vì nó được một bác sĩ thực tập lái đến.

Thời điểm đó quả thật đã gây ra một trận xôn xao không nhỏ, đến mức khi họp giao ban trưởng khoa còn bóng gió nhắc nhở rằng:
"Một số người không nên làm màu, đã đi làm thì phải có dáng vẻ của người đi làm."

“Không thể nào đâu, tôi tưởng cô ta chắc chắn bị đuổi rồi chứ.”

“Sao có thể được chứ, tôi đã nói từ lâu rồi mà, gia cảnh của bác sĩ Diệp Táp không đơn giản đâu, sao có thể bị đuổi được.”

“Nhưng mà cô ta đập vỡ đầu bệnh nhân đấy, chuyện đó chưa đủ nghiêm trọng à?”

“Thì người đó cũng đáng đời thôi, tôi không phải là tay sai của bác sĩ Diệp nhưng tôi cũng thấy cô ấy làm đúng lắm. Nói thật, trước đây tôi đi kiểm tra phòng bệnh cũng từng gặp loại bệnh nhân tay chân không đứng đắn như vậy. Thật sự rất muốn cầm khay đập vỡ đầu hắn ta luôn cho rồi.”

“Đấy, thế mới là ảnh hưởng tiêu cực đấy. Nếu ai trong chúng ta cũng làm như cô ta thì mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân liệu còn tốt được không?”

“Thôi đi, nếu tôi mà giàu như bác sĩ Diệp, tôi cần gì đến bệnh viện chịu khổ nữa chứ. Tôi sẽ đi mua sắm vòng quanh thế giới, cái gì cũng mua hết!”

“Người ta có tấm lòng cứu người, đâu có giống cái kiểu tục tằn như cậu.”

Không khí trong phòng thay đồ rất sôi nổi, ai nấy dường như đều ước gì được trở thành người mà họ đang bàn tán.

Cho đến khi một giọng nói đầy thắc mắc vang lên:
“Mọi người nói xem sao cô ấy vẫn có thể quay lại nhỉ?”

Dù sao thì chuyện lúc trước cũng ầm ĩ lắm, nghe đâu có lãnh đạo cấp cao từng nói thẳng phải đuổi cô ấy ngay lập tức để làm gương.

Câu hỏi ấy khiến cả phòng thay đồ lại im lặng vài giây.

Cho đến khi có người thở dài nói:
“Có những người sinh ra đã khiến người khác phải ghen tị, không làm gì được cả.”

….

Khi Diệp Táp bước vào văn phòng, người đang đứng rót nước ở máy lọc nước gần cửa nhìn thấy cô thì sơ ý làm nước nóng đổ vào tay mình, đau đến nỗi phải kêu lên một tiếng.

Mọi người đang trò chuyện cũng bị thu hút chú ý, trong chớp mắt cả văn phòng bỗng trở nên yên tĩnh như bị đóng băng.

Cuối cùng là Hà Nguyên đang đứng gần cửa phản ứng đầu tiên, lập tức hỏi:
“Diệp Táp, cô quay lại rồi à?”

“Đúng rồi, Diệp Táp, cô đến rồi.”

“Chào buổi sáng nhé.”

Mọi người bắt đầu nhao nhao chào hỏi, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, nét mặt của họ không giấu nổi sự thắc mắc trong lòng — rõ ràng ai cũng đang tự hỏi sao cô có thể quay lại được?

Diệp Táp chỉ yên lặng gật đầu:
“Chào buổi sáng.”

Cô đi đến bàn làm việc của mình nhưng trên đó đã bày mấy món không phải của cô: một chiếc cốc màu hồng, một hộp bút bi loại trung.

Hiển nhiên ai đó nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ quay lại nữa nên đã chiếm luôn bàn làm việc của cô.

Cô liếc qua vài cái, những người có liên quan mới giật mình lục tục đến thu dọn đồ của mình đi.

Thực tập sinh trong bệnh viện không phải đều cùng trường vì họ phải luân chuyển qua các khoa nên cuối cùng hay gặp thực tập sinh từ trường khác trong cùng một khoa.

Tất cả các món đồ đều được dọn đi, chỉ còn lại chiếc cốc màu hồng.

Thấy không ai nhận, Diệp Táp nhàn nhạt hỏi:
“Không ai nhận sao?”

Cuối cùng có một cô gái tên Từ Văn lên tiếng:
“Hình như là của Giai Giai đấy.”

Vừa dứt lời lại có người bước vào văn phòng, còn chưa thấy người đã nghe giọng điệu nũng nịu vang lên:
“Phiền quá đi, hôm nay lại kẹt xe, suýt chút nữa xe của mình bị…”

Nhưng lời còn chưa dứt, khi thấy tình hình trong văn phòng, cô ta lập tức ngậm miệng lại.

Ứng Giai Giai nhìn Diệp Táp như thể gặp ma, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi kèm theo tức tối không nói nên lời.

Diệp Táp nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn hai cái.

“Của cô sao?”

Người ta vẫn nói “một núi không thể có hai hổ.”

Ít nhất trong lòng Ứng Giai Giai, cô ta và Diệp Táp chính là hai con hổ không đội trời chung, dù thành tích chuyên môn của cô ta cách xa Diệp Táp đến mức không biết lạc ở dải ngân hà nào.

Ứng Giai Giai không học cùng trường với Diệp Táp. So với ngôi trường y khoa hàng đầu toàn quốc của Diệp Táp, trường của cô ta thậm chí còn không lọt nổi vào top 20.

Nhưng điều đó cũng không cản cô ta coi Diệp Táp là đối thủ.

Dù trường không nổi bật nhưng Ứng Giai Giai lại có quan hệ nên mới được đến thực tập ở bệnh viện hạng nhất như bệnh viện số 9.

Ở trường của mình, cô ta vốn đã rất nổi bật.

Con gái học y xinh đẹp không nhiều, Ứng Giai Giai từng nghĩ mình thuộc hàng nhan sắc top đầu.

Hơn nữa trước đó cô ta còn tham gia một chương trình thực tế tình yêu dành cho người thường. Không chỉ có lượt xem cao mà còn lên hot search nhiều lần, chuyện tình cảm giữa cô ta và nam khách mời được truyền thông khai thác rầm rộ.

Vì thế khi đi thực tập cô ta thường bị các đồng nghiệp trẻ nhận ra, hỏi rằng:
“Có phải cô là Ứng Giai Giai không?”

Chỉ là tất cả những ánh hào quang mà cô ta từng nghĩ là rực rỡ đến mức không ai sánh được khi gặp Diệp Táp lập tức tan thành mây khói.

Trước khi thực tập, cô ta đã nài nỉ gia đình mua cho mình một chiếc Audi thể thao hơn sáu trăm nghìn, nghĩ rằng sẽ khiến mọi người lác mắt.

Ai ngờ Diệp Táp cùng thời kỳ đến thực tập lại lái Mercedes G-Class.

Ứng Giai Giai bước lên lấy lại chiếc cốc của mình, gượng gạo nở nụ cười xin lỗi Diệp Táp:
“Xin lỗi nha, tôi cứ tưởng cô không quay lại nữa…”

Nhưng lời còn chưa dứt, khi thấy ánh mắt hờ hững của Diệp Táp liếc tới, cổ họng cô ta nghẹn lại, câu còn lại không dám nói tiếp.

Nói thật thì Ứng Giai Giai có chút sợ Diệp Táp.

Trước kia cô ta từng cảm thấy cảm xúc này rất vô lý, cho đến sau này mới hiểu ra — vì cô ta không dám dùng khay đập vào đầu bệnh nhân như Diệp Táp.

Những chuyện giữa các thực tập sinh chỉ là chuyện nhỏ.

Ngược lại các bác sĩ trong khoa Cấp cứu khi nhìn thấy Diệp Táp cũng mang theo nhiều cảm xúc khác nhau.

Thật ra chuyện của Diệp Táp khen chê lẫn lộn. Có người cho rằng hành động của cô ảnh hưởng quá xấu, may mà chưa bị truyền thông đưa tin, nếu không thì mối quan hệ vốn đã mong manh giữa bệnh nhân và y bác sĩ lại càng thêm căng thẳng.

Nhưng những người ủng hộ thì nói rõ ràng rằng:
“Khi anh ta giở trò sàm sỡ, anh ta không còn là bệnh nhân nữa — mà là lưu manh.”

Mà lưu manh thì ai cũng có quyền lên án.

Cho nên có người chỉ trích, cũng có người ủng hộ cô.

Đặc biệt là trong số nữ bác sĩ và nữ y tá không ít người từng gặp phải loại chuyện như vậy.

Buổi sáng khi họp, người bên khoa cấp cứu tưởng rằng Trưởng khoa sẽ nói đôi lời về chuyện của Diệp Táp, ai ngờ ông chỉ như thường lệ, sau khi dặn dò công việc hằng ngày thì liền bảo họ nhanh chóng quay lại làm việc.

Một nhóm bác sĩ thực tập thì theo các bác sĩ đi thăm bệnh tại phòng cấp cứu.

Khoa cấp cứu của Bệnh viện Quân y số Chín là một trong những khoa trọng điểm, tuy nhiên phòng bệnh cấp cứu chỉ là phòng tạm thời, những ca không nghiêm trọng sẽ sớm được xuất viện còn nếu nghiêm trọng thì sẽ được chuyển sang các khoa khác để điều trị lâu dài.

Dù sao thì ở lại phòng cấp cứu cũng không được lâu.

Buổi thăm khám buổi sáng thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng với các bác sĩ thực tập lại vô cùng quan trọng bởi nó chẳng khác nào một buổi học thực hành trực tiếp từ giáo viên, từng bệnh nhân sống động đang nằm ngay trước mắt họ.

Không ai dám lơ là.

Diệp Táp đi cuối hàng còn Ứng Giai Giai và cô bạn thân Từ Văn thì sóng vai đứng chắn ngay trước mặt cô, đúng lúc chặn Diệp Táp hoàn toàn khỏi tầm mắt của người khác.

Huống chi hôm nay người dẫn đoàn đi thăm khám lại là Giáo sư Vương Ngọc Lương, Trưởng khoa phẫu thuật ngoại cấp cứu — một nhân vật tầm chuyên gia chỉ thăm khám một lần mỗi tuần.

Các bác sĩ thực tập ai nấy đều quý trọng cơ hội được theo ông thăm khám, biết đâu lại lọt vào mắt xanh của Trưởng khoa Vương.

Dù ai cũng biết cơ hội được ở lại Bệnh viện số Chín là rất nhỏ nhưng con người mà, luôn sẵn sàng cố gắng hết mình vì những mục tiêu tưởng chừng như không thể với tới.

Trưởng khoa Vương là người khá hòa nhã, có thể trò chuyện đôi câu với bệnh nhân một cách tự nhiên.

Đến giường bệnh của một bé gái chín tuổi — con bé bị sốt cao nhiều ngày không hạ nên được giữ lại phòng cấp cứu để theo dõi. Trưởng khoa Vương dịu dàng trao đổi với mẹ bé vài câu rồi chuẩn bị dẫn mọi người đi sang giường tiếp theo.

Đột nhiên bé gái gồng cổ quay đầu lại nhìn ra phía sau, khi nhìn thấy Diệp Táp đang cúi nhẹ đầu ở cuối hàng thì mừng rỡ gọi to: “Chị bác sĩ!”

Ứng Giai Giai và Từ Văn không khỏi ngẩng đầu nhìn theo.

Ai ngờ cô bé lại vô tư nói thêm: “Em đang gọi chị bác sĩ xinh nhất ấy!”

Trẻ con nói năng không kiêng dè nhưng vài bác sĩ thực tập nam bên cạnh thì suýt không nhịn được cười còn Ứng Giai Giai tức đến mức trợn trắng cả mắt.

Diệp Táp bước sang bên một bước nhìn cô bé, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng.

Cô bé chu môi hỏi: “Chị bác sĩ, mấy hôm nay không thấy chị đến tiêm cho em.”

Trẻ con có tĩnh mạch nhỏ, vài y tá trẻ tuổi khó tìm được mạch máu. Ngay ngày đầu tiên bé vào viện y tá lấy máu hai lần đều không đúng khiến bé khóc òa, phụ huynh đứng cạnh cũng bắt đầu bực.

Diệp Táp lúc đó đã nhận lấy kim tiêm từ tay y tá, lau tay bé lại bằng bông rồi chỉ trong vài giây đã tiêm xong một cách gọn gàng.

Lúc lấy máu xong, bé gái còn chớp mắt nói: “Ủa, không đau chút nào luôn á.”

Từ lúc đó bé luôn được Diệp Táp theo dõi, không ngờ mấy ngày không gặp mà con bé vẫn nhớ.

Trưởng khoa Vương nhìn cô bé, chỉ vào Diệp Táp hỏi: “Thích chị bác sĩ này khám bệnh cho cháu à?”

Bé gật đầu không do dự, còn nói thêm: “Tại chị tiêm không đau gì hết á.”

“Vậy được, từ hôm nay chị ấy sẽ tiếp tục tiêm cho cháu nhé.” Trưởng khoa Vương dù đã đến tuổi ngũ tuần nhưng lại không thể cưỡng lại sự đáng yêu của trẻ nhỏ.

Ngay lập tức cả các bác sĩ thực tập lẫn các bác sĩ chính đi theo sau cũng đều đồng loạt quay lại nhìn Diệp Táp.

Cô gái này đúng là kiểu đẹp nổi bật giữa đám đông.

Cũng mặc áo blouse trắng như mọi người nhưng cô lại toát ra một khí chất thanh thoát khác biệt. Nét đẹp của cô không phải kiểu đậm nét hay quyến rũ mạnh mẽ mà là một vẻ đẹp hài hòa, nhẹ nhàng.

Đặc biệt là chiếc cổ thiên nga mảnh mai ấy khiến người khác chẳng thể rời mắt, những người xung quanh cũng bị lu mờ hẳn.

Thế nhưng dù bị bao nhiêu ánh mắt dồn dập nhìn tới, Diệp Táp vẫn chỉ khẽ gật đầu, nét mặt điềm nhiên, thái độ điềm đạm không kiêu cũng không sợ.

Sau buổi thăm khám, công việc trong bệnh viện chính thức bắt đầu, rất nhiều bệnh nhân đã chờ sẵn tại sảnh. Các y tá đang bận rộn làm công tác hướng dẫn và phân luồng.

Còn sự việc nhỏ xảy ra lúc thăm bệnh ban nãy thì dường như nhanh chóng bị lãng quên.

Phải đến hơn mười hai giờ rưỡi trưa Diệp Táp mới có cơ hội ăn cơm. Trong văn phòng không có ai, có vẻ mọi người đều ra ngoài ăn hết rồi.

Cô yên tĩnh tận hưởng khoảng thời gian nghỉ trưa hiếm hoi.

Dù vậy cô ăn không hề chậm. Từ khi vào bệnh viện thực tập cô đã học được cách ăn xong bữa trong vòng năm phút. Làm bác sĩ đôi khi thật sự chẳng khác gì đang tham chiến.

Chỉ là chiến trường của họ là phòng bệnh và phòng phẫu thuật mà thôi.

Sau khi ăn xong, Diệp Táp dọn hộp cơm gọn gàng mang trả lại quầy hướng dẫn. Quản gia sẽ sớm đến lấy hộp cơm về.

Khi cô chuẩn bị quay lại văn phòng thì bất ngờ nhìn thấy ở hành lang ngoài tòa nhà cấp cứu có một đôi nam nữ đang đứng đó. Người phụ nữ, cô vừa nhìn liền nhận ra là Ứng Giai Giai.

Ánh mắt cô dừng lại nơi bóng lưng của người đàn ông — anh mặc quân phục hải quân trắng, dáng đứng thẳng tắp, thân hình quen thuộc. Gương mặt góc cạnh nghiêng nghiêng hiện lên nét cứng rắn đã hoàn toàn mất đi vẻ mềm mại ngày xưa, chỉ còn lại khí chất lạnh lùng khiến người ta phải dè chừng.

Bộ quân phục trắng rực rỡ ấy khiến cả ánh nắng chiếu xuống cũng trở nên lu mờ.

Diệp Táp không thể nhịn nổi nữa liền bước thẳng về phía đó.

Cùng lúc ấy Ứng Giai Giai đang thẹn thùng suy nghĩ nên mở lời xin số liên lạc thế nào với người đàn ông trước mặt dù thực ra anh chỉ đơn giản hỏi đường đến phòng bệnh.

Chưa kịp mở miệng, một bóng người mảnh khảnh bất ngờ chắn trước mặt cô ta.

Diệp Táp không hề khách sáo chắn ngang một cách mạnh mẽ: “Người này là của tôi.”

Ứng Giai Giai: “……”

Diệp Táp quay đầu nhìn người đàn ông, hàng mày đang khẽ nhíu lại, gương mặt nghiêm nghị với khí chất bí ẩn khó lường.

Nhưng Diệp Táp không hề sợ, khóe môi khẽ nhếch thản nhiên nói: “Ôn Mục Hàn, anh cũng biết quay về cơ đấy.”

Lúc này Ứng Giai Giai hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, lửa giận trong lòng như bốc cháy ngùn ngụt. Ngay cả cảm giác kinh diễm ban đầu với Ôn Mục Hàn cũng vì sự chán ghét với Diệp Táp mà tan biến.

Thật là một đôi "cẩu nam nữ" mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play