Khi Diệp Táp bước vào văn phòng, người đang đứng rót nước ở máy lọc nước gần cửa nhìn thấy cô thì sơ ý làm nước nóng đổ vào tay mình, đau đến nỗi phải kêu lên một tiếng.

Mọi người đang trò chuyện cũng bị thu hút chú ý, trong chớp mắt cả văn phòng bỗng trở nên yên tĩnh như bị đóng băng.

Cuối cùng là Hà Nguyên đang đứng gần cửa phản ứng đầu tiên, lập tức hỏi:
“Diệp Táp, cô quay lại rồi à?”

“Đúng rồi, Diệp Táp, cô đến rồi.”

“Chào buổi sáng nhé.”

Mọi người bắt đầu nhao nhao chào hỏi, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, nét mặt của họ không giấu nổi sự thắc mắc trong lòng — rõ ràng ai cũng đang tự hỏi sao cô có thể quay lại được?

Diệp Táp chỉ yên lặng gật đầu:
“Chào buổi sáng.”

Cô đi đến bàn làm việc của mình nhưng trên đó đã bày mấy món không phải của cô: một chiếc cốc màu hồng, một hộp bút bi loại trung.

Hiển nhiên ai đó nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ quay lại nữa nên đã chiếm luôn bàn làm việc của cô.

Cô liếc qua vài cái, những người có liên quan mới giật mình lục tục đến thu dọn đồ của mình đi.

Thực tập sinh trong bệnh viện không phải đều cùng trường vì họ phải luân chuyển qua các khoa nên cuối cùng hay gặp thực tập sinh từ trường khác trong cùng một khoa.

Tất cả các món đồ đều được dọn đi, chỉ còn lại chiếc cốc màu hồng.

Thấy không ai nhận, Diệp Táp nhàn nhạt hỏi:
“Không ai nhận sao?”

Cuối cùng có một cô gái tên Từ Văn lên tiếng:
“Hình như là của Giai Giai đấy.”

Vừa dứt lời lại có người bước vào văn phòng, còn chưa thấy người đã nghe giọng điệu nũng nịu vang lên:
“Phiền quá đi, hôm nay lại kẹt xe, suýt chút nữa xe của mình bị…”

Nhưng lời còn chưa dứt, khi thấy tình hình trong văn phòng, cô ta lập tức ngậm miệng lại.

Ứng Giai Giai nhìn Diệp Táp như thể gặp ma, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi kèm theo tức tối không nói nên lời.

Diệp Táp nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn hai cái.

“Của cô sao?”

Người ta vẫn nói “một núi không thể có hai hổ.”

Ít nhất trong lòng Ứng Giai Giai, cô ta và Diệp Táp chính là hai con hổ không đội trời chung, dù thành tích chuyên môn của cô ta cách xa Diệp Táp đến mức không biết lạc ở dải ngân hà nào.

Ứng Giai Giai không học cùng trường với Diệp Táp. So với ngôi trường y khoa hàng đầu toàn quốc của Diệp Táp, trường của cô ta thậm chí còn không lọt nổi vào top 20.

Nhưng điều đó cũng không cản cô ta coi Diệp Táp là đối thủ.

Dù trường không nổi bật nhưng Ứng Giai Giai lại có quan hệ nên mới được đến thực tập ở bệnh viện hạng nhất như bệnh viện số 9.

Ở trường của mình, cô ta vốn đã rất nổi bật.

Con gái học y xinh đẹp không nhiều, Ứng Giai Giai từng nghĩ mình thuộc hàng nhan sắc top đầu.

Hơn nữa trước đó cô ta còn tham gia một chương trình thực tế tình yêu dành cho người thường. Không chỉ có lượt xem cao mà còn lên hot search nhiều lần, chuyện tình cảm giữa cô ta và nam khách mời được truyền thông khai thác rầm rộ.

Vì thế khi đi thực tập cô ta thường bị các đồng nghiệp trẻ nhận ra, hỏi rằng:
“Có phải cô là Ứng Giai Giai không?”

Chỉ là tất cả những ánh hào quang mà cô ta từng nghĩ là rực rỡ đến mức không ai sánh được khi gặp Diệp Táp lập tức tan thành mây khói.

Trước khi thực tập, cô ta đã nài nỉ gia đình mua cho mình một chiếc Audi thể thao hơn sáu trăm nghìn, nghĩ rằng sẽ khiến mọi người lác mắt.

Ai ngờ Diệp Táp cùng thời kỳ đến thực tập lại lái Mercedes G-Class.

Ứng Giai Giai bước lên lấy lại chiếc cốc của mình, gượng gạo nở nụ cười xin lỗi Diệp Táp:
“Xin lỗi nha, tôi cứ tưởng cô không quay lại nữa…”

Nhưng lời còn chưa dứt, khi thấy ánh mắt hờ hững của Diệp Táp liếc tới, cổ họng cô ta nghẹn lại, câu còn lại không dám nói tiếp.

Nói thật thì Ứng Giai Giai có chút sợ Diệp Táp.

Trước kia cô ta từng cảm thấy cảm xúc này rất vô lý, cho đến sau này mới hiểu ra — vì cô ta không dám dùng khay đập vào đầu bệnh nhân như Diệp Táp.

Những chuyện giữa các thực tập sinh chỉ là chuyện nhỏ.

Ngược lại các bác sĩ trong khoa Cấp cứu khi nhìn thấy Diệp Táp cũng mang theo nhiều cảm xúc khác nhau.

Thật ra chuyện của Diệp Táp khen chê lẫn lộn. Có người cho rằng hành động của cô ảnh hưởng quá xấu, may mà chưa bị truyền thông đưa tin, nếu không thì mối quan hệ vốn đã mong manh giữa bệnh nhân và y bác sĩ lại càng thêm căng thẳng.

Nhưng những người ủng hộ thì nói rõ ràng rằng:
“Khi anh ta giở trò sàm sỡ, anh ta không còn là bệnh nhân nữa — mà là lưu manh.”

Mà lưu manh thì ai cũng có quyền lên án.

Cho nên có người chỉ trích, cũng có người ủng hộ cô.

Đặc biệt là trong số nữ bác sĩ và nữ y tá không ít người từng gặp phải loại chuyện như vậy.

Buổi sáng khi họp, người bên khoa cấp cứu tưởng rằng Trưởng khoa sẽ nói đôi lời về chuyện của Diệp Táp, ai ngờ ông chỉ như thường lệ, sau khi dặn dò công việc hằng ngày thì liền bảo họ nhanh chóng quay lại làm việc.

Một nhóm bác sĩ thực tập thì theo các bác sĩ đi thăm bệnh tại phòng cấp cứu.

Khoa cấp cứu của Bệnh viện Quân y số Chín là một trong những khoa trọng điểm, tuy nhiên phòng bệnh cấp cứu chỉ là phòng tạm thời, những ca không nghiêm trọng sẽ sớm được xuất viện còn nếu nghiêm trọng thì sẽ được chuyển sang các khoa khác để điều trị lâu dài.

Dù sao thì ở lại phòng cấp cứu cũng không được lâu.

Buổi thăm khám buổi sáng thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng với các bác sĩ thực tập lại vô cùng quan trọng bởi nó chẳng khác nào một buổi học thực hành trực tiếp từ giáo viên, từng bệnh nhân sống động đang nằm ngay trước mắt họ.

Không ai dám lơ là.

Diệp Táp đi cuối hàng còn Ứng Giai Giai và cô bạn thân Từ Văn thì sóng vai đứng chắn ngay trước mặt cô, đúng lúc chặn Diệp Táp hoàn toàn khỏi tầm mắt của người khác.

Huống chi hôm nay người dẫn đoàn đi thăm khám lại là Giáo sư Vương Ngọc Lương, Trưởng khoa phẫu thuật ngoại cấp cứu — một nhân vật tầm chuyên gia chỉ thăm khám một lần mỗi tuần.

Các bác sĩ thực tập ai nấy đều quý trọng cơ hội được theo ông thăm khám, biết đâu lại lọt vào mắt xanh của Trưởng khoa Vương.

Dù ai cũng biết cơ hội được ở lại Bệnh viện số Chín là rất nhỏ nhưng con người mà, luôn sẵn sàng cố gắng hết mình vì những mục tiêu tưởng chừng như không thể với tới.

Trưởng khoa Vương là người khá hòa nhã, có thể trò chuyện đôi câu với bệnh nhân một cách tự nhiên.

Đến giường bệnh của một bé gái chín tuổi — con bé bị sốt cao nhiều ngày không hạ nên được giữ lại phòng cấp cứu để theo dõi. Trưởng khoa Vương dịu dàng trao đổi với mẹ bé vài câu rồi chuẩn bị dẫn mọi người đi sang giường tiếp theo.

Đột nhiên bé gái gồng cổ quay đầu lại nhìn ra phía sau, khi nhìn thấy Diệp Táp đang cúi nhẹ đầu ở cuối hàng thì mừng rỡ gọi to: “Chị bác sĩ!”

Ứng Giai Giai và Từ Văn không khỏi ngẩng đầu nhìn theo.

Ai ngờ cô bé lại vô tư nói thêm: “Em đang gọi chị bác sĩ xinh nhất ấy!”

Trẻ con nói năng không kiêng dè nhưng vài bác sĩ thực tập nam bên cạnh thì suýt không nhịn được cười còn Ứng Giai Giai tức đến mức trợn trắng cả mắt.

Diệp Táp bước sang bên một bước nhìn cô bé, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng.

Cô bé chu môi hỏi: “Chị bác sĩ, mấy hôm nay không thấy chị đến tiêm cho em.”

Trẻ con có tĩnh mạch nhỏ, vài y tá trẻ tuổi khó tìm được mạch máu. Ngay ngày đầu tiên bé vào viện y tá lấy máu hai lần đều không đúng khiến bé khóc òa, phụ huynh đứng cạnh cũng bắt đầu bực.

Diệp Táp lúc đó đã nhận lấy kim tiêm từ tay y tá, lau tay bé lại bằng bông rồi chỉ trong vài giây đã tiêm xong một cách gọn gàng.

Lúc lấy máu xong, bé gái còn chớp mắt nói: “Ủa, không đau chút nào luôn á.”

Từ lúc đó bé luôn được Diệp Táp theo dõi, không ngờ mấy ngày không gặp mà con bé vẫn nhớ.

Trưởng khoa Vương nhìn cô bé, chỉ vào Diệp Táp hỏi: “Thích chị bác sĩ này khám bệnh cho cháu à?”

Bé gật đầu không do dự, còn nói thêm: “Tại chị tiêm không đau gì hết á.”

“Vậy được, từ hôm nay chị ấy sẽ tiếp tục tiêm cho cháu nhé.” Trưởng khoa Vương dù đã đến tuổi ngũ tuần nhưng lại không thể cưỡng lại sự đáng yêu của trẻ nhỏ.

Ngay lập tức cả các bác sĩ thực tập lẫn các bác sĩ chính đi theo sau cũng đều đồng loạt quay lại nhìn Diệp Táp.

Cô gái này đúng là kiểu đẹp nổi bật giữa đám đông.

Cũng mặc áo blouse trắng như mọi người nhưng cô lại toát ra một khí chất thanh thoát khác biệt. Nét đẹp của cô không phải kiểu đậm nét hay quyến rũ mạnh mẽ mà là một vẻ đẹp hài hòa, nhẹ nhàng.

Đặc biệt là chiếc cổ thiên nga mảnh mai ấy khiến người khác chẳng thể rời mắt, những người xung quanh cũng bị lu mờ hẳn.

Thế nhưng dù bị bao nhiêu ánh mắt dồn dập nhìn tới, Diệp Táp vẫn chỉ khẽ gật đầu, nét mặt điềm nhiên, thái độ điềm đạm không kiêu cũng không sợ.

Sau buổi thăm khám, công việc trong bệnh viện chính thức bắt đầu, rất nhiều bệnh nhân đã chờ sẵn tại sảnh. Các y tá đang bận rộn làm công tác hướng dẫn và phân luồng.

Còn sự việc nhỏ xảy ra lúc thăm bệnh ban nãy thì dường như nhanh chóng bị lãng quên.

Phải đến hơn mười hai giờ rưỡi trưa Diệp Táp mới có cơ hội ăn cơm. Trong văn phòng không có ai, có vẻ mọi người đều ra ngoài ăn hết rồi.

Cô yên tĩnh tận hưởng khoảng thời gian nghỉ trưa hiếm hoi.

Dù vậy cô ăn không hề chậm. Từ khi vào bệnh viện thực tập cô đã học được cách ăn xong bữa trong vòng năm phút. Làm bác sĩ đôi khi thật sự chẳng khác gì đang tham chiến.

Chỉ là chiến trường của họ là phòng bệnh và phòng phẫu thuật mà thôi.

Sau khi ăn xong, Diệp Táp dọn hộp cơm gọn gàng mang trả lại quầy hướng dẫn. Quản gia sẽ sớm đến lấy hộp cơm về.

Khi cô chuẩn bị quay lại văn phòng thì bất ngờ nhìn thấy ở hành lang ngoài tòa nhà cấp cứu có một đôi nam nữ đang đứng đó. Người phụ nữ, cô vừa nhìn liền nhận ra là Ứng Giai Giai.

Ánh mắt cô dừng lại nơi bóng lưng của người đàn ông — anh mặc quân phục hải quân trắng, dáng đứng thẳng tắp, thân hình quen thuộc. Gương mặt góc cạnh nghiêng nghiêng hiện lên nét cứng rắn đã hoàn toàn mất đi vẻ mềm mại ngày xưa, chỉ còn lại khí chất lạnh lùng khiến người ta phải dè chừng.

Bộ quân phục trắng rực rỡ ấy khiến cả ánh nắng chiếu xuống cũng trở nên lu mờ.

Diệp Táp không thể nhịn nổi nữa liền bước thẳng về phía đó.

Cùng lúc ấy Ứng Giai Giai đang thẹn thùng suy nghĩ nên mở lời xin số liên lạc thế nào với người đàn ông trước mặt dù thực ra anh chỉ đơn giản hỏi đường đến phòng bệnh.

Chưa kịp mở miệng, một bóng người mảnh khảnh bất ngờ chắn trước mặt cô ta.

Diệp Táp không hề khách sáo chắn ngang một cách mạnh mẽ: “Người này là của tôi.”

Ứng Giai Giai: “……”

Diệp Táp quay đầu nhìn người đàn ông, hàng mày đang khẽ nhíu lại, gương mặt nghiêm nghị với khí chất bí ẩn khó lường.

Nhưng Diệp Táp không hề sợ, khóe môi khẽ nhếch thản nhiên nói: “Ôn Mục Hàn, anh cũng biết quay về cơ đấy.”

Lúc này Ứng Giai Giai hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, lửa giận trong lòng như bốc cháy ngùn ngụt. Ngay cả cảm giác kinh diễm ban đầu với Ôn Mục Hàn cũng vì sự chán ghét với Diệp Táp mà tan biến.

Thật là một đôi "cẩu nam nữ" mà!

….

Ánh nắng buổi chiều dường như rực rỡ hơn mọi khi nhưng vẫn để lại một dải bóng râm hẹp nơi hành lang của bệnh viện. Lúc này xung quanh không có bệnh nhân hay người nhà nào, bầu không khí có phần yên ắng.

Ôn Mục Hàn cụp mắt nhìn cô gái trước mặt. Cô mặc một chiếc áo blouse trắng, dáng người cao ráo mảnh mai, gương mặt tinh xảo xinh đẹp ấy lại chẳng hề mang theo chút áy náy nào ngược lại còn ngẩng đầu nhìn anh.

Thế nên anh đổi tư thế, nhét một tay vào túi nhíu mày. Đôi mắt đào hoa đẹp đến mức quá đỗi kia vì vẻ mặt nghiêm nghị mà hoàn toàn không còn vẻ phong lưu lười nhác như trước.

Thật ra anh đúng là đã khác xưa rồi.

Trước kia mỗi lần Diệp Táp gặp anh luôn thắc mắc làm sao một người tốt nghiệp học viện quân sự lại có thể cười một cách bất cần như vậy.

Chỉ cần hơi ngước mắt, hơi liếc nhìn, tất cả đều mang theo vẻ quyến rũ đến mê hoặc lòng người.

Giống như một kẻ yêu nghiệt biết mê hoặc người ta, không cẩn thận là sẽ bị anh câu mất hồn vía.

Nhưng hiện giờ người đàn ông toát lên vẻ trưởng thành ấy dường như đã hoàn toàn biết cách đè nén cái vẻ bất cần và ngang ngược vốn có.

Khi Diệp Táp còn đang thất thần, Ôn Mục Hàn hơi ngẩng cằm, giọng nhàn nhạt:

“Em nói đi, là chuyện gì?”

Hiển nhiên là anh đang hỏi câu “Anh ấy là người của tôi” khi nãy là có ý gì.

Diệp Táp không lên tiếng.

Ôn Mục Hàn nhìn chằm chằm cô, Diệp Táp ngẩng mặt đáp:
“Cô ta định quyến rũ anh.”

Vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua vẻ mặt của Ứng Giai Giai, Diệp Táp đã đoán được tâm tư của cô ta và cô tất nhiên là thấy ngứa mắt.

Lông mày Ôn Mục Hàn vẫn nhíu chặt, nheo mắt nhìn cô vài giây rồi rút hộp thuốc lá và bật lửa ra, ngậm một điếu thuốc nơi môi, chuẩn bị châm lửa thì lại liếc mắt nhìn Diệp Táp sau đó lấy điếu thuốc ra khỏi miệng.

Lần này anh hơi khom người nhìn ngang bằng tầm mắt với cô, đôi mắt đen như cười như không:

“Cô ta định quyến rũ tôi, em ngăn lại làm gì?”

Nghe giọng điệu ấy Diệp Táp suýt chút nữa là tức đến bật cười. Sao đây? Ý anh là cô phá hỏng chuyện tốt của anh chắc?

Nếu không phải cô không thích nói xấu sau lưng, cô thật muốn đáp lại một câu: “Con mắt của anh đúng là có vấn đề đấy!”

Im lặng một lúc.

“Anh đến bệnh viện làm gì?” Diệp Táp chuyển chủ đề.

Ôn Mục Hàn liếc mắt nhìn cô, lên tiếng:

“Đến thăm người.”

Đến thăm người? Diệp Táp lập tức quan tâm:
“Bạn anh bị bệnh à? Anh ấy ở phòng nào? Em đưa anh đi.”

Bệnh viện số Chín đúng là rất rộng, Ôn Mục Hàn vừa dừng xe đã phát hiện bản thân thật sự không biết đường đến phòng bệnh. Vừa định hỏi đường một bác sĩ thì giữa chừng lại gặp ngay cái “vật thể lạ” này.

Anh liếc nhìn Diệp Táp từ khóe mắt, dường như vẫn chưa biết phải xử lý cô thế nào.

“Bạn anh ở đâu?” Diệp Táp thấy anh không trả lời lại hỏi tiếp.

Lần này Ôn Mục Hàn báo số phòng, dù sao cũng phải hỏi đường, hỏi ai mà chẳng được.

Diệp Táp vừa đi vừa nói:
“Đi thôi, em dẫn anh qua đó.”

Ôn Mục Hàn vẫn đứng yên tại chỗ, chưa nhấc chân hờ hững nói:

“Em nói cho tôi địa điểm là được, tôi tự đi.”

“Anh mà tìm được thì nãy đã chẳng phải hỏi người ta đường rồi.”

Ôn Mục Hàn bỗng nhìn cô chằm chằm mấy giây, đột nhiên khẽ bật cười một tiếng, đôi môi mím chặt ban nãy cũng hơi cong lên một chút, vẻ lạnh lùng xa cách vừa rồi cũng dịu lại đôi phần.

Buổi chiều yên tĩnh.

Hai người sóng bước đi trong hành lang tĩnh lặng của bệnh viện.

Một người mặc áo blouse trắng, người còn lại thì mặc quân phục chỉnh tề, cũng là màu trắng nhưng lại toát ra hai khí chất hoàn toàn khác nhau.

Có chút đối lập nhưng đứng cạnh nhau lại vô cùng hài hòa.

Người đi ngang qua họ không ai là không ngoái đầu nhìn lại.

Ánh mắt có người ngỡ ngàng, có người kinh ngạc, cũng có người chỉ đơn thuần là đang thưởng thức cảnh tượng đẹp như tranh vẽ trước mắt.

Chỉ là khi họ đến khu phòng bệnh bên trong lại không có ai. Diệp Táp bước lên kiểm tra thẻ đầu giường bệnh nhân.

Người bệnh: Ngô Mẫn, 21 tuổi.

Nhập viện ba ngày trước, tạm thời chưa xuất viện.

Diệp Táp chăm chú nhìn tên và tuổi trên thẻ giường hồi lâu sau đó mới quay đầu lại nói với người đàn ông còn đứng ở cửa:

“Bệnh nhân chưa xuất viện, em đi hỏi y tá xem sao.”

Cô vừa ra tới cửa, đúng lúc thấy một y tá đi ngang liền gọi lại:
“Xin hỏi bệnh nhân trong phòng này đi đâu rồi?”

Y tá nghe gọi liền nhìn vào phòng, vẻ mặt cũng lộ vẻ nghi hoặc:
“Không có trong phòng sao?”

Diệp Táp hơi nhíu mày nhưng cũng không nói thêm gì. Dù sao thì mấy bệnh nhân có tay có chân, đôi lúc ra ngoài đi dạo một chút, y tá cũng đâu thể trông coi suốt cả ngày.

“Không sao, chúng tôi đợi một lát.” Diệp Táp gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

Y tá mỉm cười tiếp tục đẩy xe y tế đi tiếp.

Đây là phòng đôi nhưng hiện giờ chỉ có một bệnh nhân, ở bệnh viện số Chín mà còn có phòng trống thế này thì thật là hiếm thấy. Diệp Táp lại quay vào nhìn thẻ đầu giường của bệnh nhân còn lại.

Tên bình thường, tuổi thì còn hơi trẻ.

“Anh với cô ấy có quan hệ gì?” Diệp Táp cầm thẻ giường, giọng nói nhẹ nhàng.

Lúc này Ôn Mục Hàn đang tựa người bên cạnh giường, hai tay khoanh trước ngực, thân trên hơi dùng lực, hai chân vắt chéo, tư thế vô cùng thoải mái. Anh hơi nghiêng đầu liếc nhìn thẻ trên tay Diệp Táp rồi cười nhạt:

“Muốn đổi nghề làm cảnh sát à?”

Giọng điệu châm chọc của anh Diệp Táp cũng chẳng thèm để tâm.

Chỉ cúi người đặt lại thẻ giường vào chỗ cũ.

Cô chầm chậm bước về phía cửa sổ, nơi đây là tầng mười, ngẩng đầu nhìn ra ngoài có thể thu hết toàn cảnh bệnh viện vào trong mắt. Bệnh viện Quân y số Chín là bệnh viện hạng ba cấp quốc gia, cả khuôn viên vô cùng rộng lớn, các tòa nhà nối tiếp nhau.

Chỉ là không biết cậu nhỏ của cô định quyên góp xây tòa nhà nào.

Phòng bệnh yên tĩnh được vài giây rồi bị tiếng ồn bên dưới phá vỡ, Diệp Táp cúi đầu nhìn xuống.

Một người đàn ông trung niên chỉ lên cầu thang hét lớn:
“Trời ơi, có người định nhảy lầu kìa! Mau gọi người tới!”

Một tiếng hô như vậy lập tức thu hút sự chú ý của đám đông xung quanh.

Chưa đến mấy giây, bên dưới đã có một đám người chỉ trỏ về phía sân thượng.

Diệp Táp thò đầu nhìn lên nhưng chẳng thấy gì liền quay người định ra ngoài, chỉ kịp ném lại một câu:

“Em lên đó xem sao, anh ở đây đợi.”

Thế nhưng lời cô còn chưa dứt Ôn Mục Hàn đã đứng thẳng người, đôi chân dài thoáng cái đã bước ra ngoài còn nhanh hơn cô.

Diệp Táp nhìn bộ quân phục trắng toát nổi bật quá mức trên người anh, không nhịn được bật cười.

Đúng là suýt quên mất anh làm nghề gì rồi.

Chú bộ đội giải phóng quân toàn năng mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play