Tòa nhà này tổng cộng có 26 tầng, thang máy lên đến tầng 26. Cô là người đầu tiên lao ra đi thẳng lên đến tầng cao nhất, nơi đó có một cánh cửa, mở ra là một ban công nhỏ rộng rãi.

Trước đây bệnh viện không phải chưa từng có người bệnh nhảy lầu nên những chỗ như vậy cửa đều bị khóa quanh năm.

Chỉ sợ bệnh nhân nghĩ quẩn.

Ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện. Khi Diệp Táp và mọi người đến nơi đã có vài bác sĩ và y tá đứng phía trước khuyên nhủ bệnh nhân quay lại.

Nhưng đối phương vẫn luôn ngồi ở góc xa nhất trên bức tường xi măng bao quanh tầng thượng.

Không ai dám tiến lại gần.

Diệp Táp nhìn cô gái mặc bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh của bệnh viện kia, tuy cô ấy dùng tay che mặt khiến cô không nhìn rõ nhưng ấn tượng đầu tiên là: rất trẻ.

Trong lòng Diệp Táp dâng lên một nỗi bực bội vô cớ.

Vì tức giận.

Trong bệnh viện này mỗi ngày đều có người cố gắng chiến đấu để được sống. Hóa trị chẳng lẽ không đau? Uống từng nắm thuốc mỗi ngày chẳng lẽ không khó chịu?

Nhưng mạng sống chỉ có một, họ đều muốn sống tiếp.

Còn những người trẻ như cô gái này hay như cô gái bị rơi xuống nước mà cô từng cứu ở phố quán bar trước đó lại cứ thi nhau giành lấy cái chết.

Cho đến khi Ôn Mục Hàn bên cạnh đột nhiên gọi: “Ngô Mẫn!”

Diệp Táp khựng lại.

Cô gái ngồi ở góc nghe thấy có người gọi tên mình bèn ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng và mông lung lướt qua đám người trước mặt.

Sau đó cô ấy cúi xuống nhìn dưới chân.

Ánh mắt ấy khiến tất cả những người có mặt trên tầng thượng tim như nhảy khỏi lồng ngực.

Ôn Mục Hàn lập tức nói: “Tôi là chiến hữu của Tùy Văn.”

Diệp Táp quay đầu nhìn anh, lúc này trên gương mặt người đàn ông cứng cỏi như sắt thép ấy xuất hiện một vết nứt, dường như có một thứ cảm xúc mang tên bi thương thoáng lướt qua.

Chỉ thoáng qua trong chớp mắt.

Tùy Văn.

Diệp Táp nhẹ nhàng nhẩm lại cái tên ấy trong lòng.

Cô gái ngồi trên tường vừa nghe đến cái tên đó lập tức mất kiểm soát, giọng nói mang theo tiếng khóc nghẹn ngào: “Tùy Văn, các người trả Tùy Văn lại cho tôi đi!”

Một bác sĩ đoán ra phần nào liền an ủi: “Người chết không thể sống lại, cô như vậy sẽ khiến những người yêu thương cô lo lắng.”

Câu nói ấy như tia lửa trong đống tro tàn lập tức khiến cả đống củi lại bùng cháy.

“Các người hiểu cái gì, các người thì hiểu cái gì!” Cô gái chỉ tay vào họ, giọng đầy oán trách: “Các người đều là bác sĩ, có bao nhiêu người nịnh bợ, yêu thương các người chứ!”

“Nhưng Tùy Văn là người duy nhất trên đời này yêu tôi, bây giờ anh ấy chết rồi, không còn ai yêu tôi nữa!”

Vị bác sĩ đó không dám lên tiếng nữa.

Sự oán trách của Ngô Mẫn vẫn chưa dừng lại, cô ấy nói: “Ba mẹ tôi từ nhỏ đã ghét tôi là con gái, họ chỉ yêu thương em trai tôi. Tiền học cấp ba của tôi là Tùy Văn ăn trộm tiền nhà đưa cho tôi đóng học phí.”

“Anh ấy tốt nghiệp cấp ba liền nhập ngũ, anh ấy nói đợi khi xuất ngũ sẽ có một khoản tiền, đến lúc đó sẽ dùng tiền đó cưới tôi.”

Câu chuyện rất giản dị thậm chí có thể nói là bình thường.

Hai đứa trẻ sinh ra từ tầng đáy xã hội, đặc biệt là Ngô Mẫn, cô ấy bị gia đình ruồng bỏ. Tùy Văn là người duy nhất trong suốt quá trình trưởng thành của cô ấy vừa chính trực lương thiện lại vừa yêu cô ấy.

Hai sinh mệnh trẻ tuổi nương tựa lẫn nhau cùng chạy về phía tương lai mà họ khao khát.

Thế nhưng đột nhiên bàn tay lẽ ra phải nắm lấy tay cô ấy thật chặt kia… đã biến mất.

Mãi mãi không quay lại nữa.

Diệp Táp lặng lẽ đứng yên tại chỗ.

Cô gái ngồi trên tường dường như có hàng ngàn lời oán trách không thể dứt. Có lẽ vì luôn im lặng, có lẽ vì tự ti nên chưa bao giờ nói ra được, hôm nay cô ấy muốn tuôn ra hết một lần.

Oán trách gia đình ruột thịt đối xử tàn nhẫn với cô ấy, oán trách sự bất công của thế giới này.

Ngô Mẫn càng nói càng kích động, cơ thể càng lúc càng chao đảo dữ dội, một cơn gió nhẹ lướt qua tầng thượng, tưởng chừng như chỉ một giây nữa thôi là có thể cuốn thân hình mỏng manh kia rơi xuống đất.

“Cho nên các người không hiểu, các người căn bản không hiểu gì cả!”

Ôn Mục Hàn nhìn cơ thể lắc lư của cô ấy, chân mày nhíu chặt, cho đến khi Diệp Táp khẽ đẩy anh một cái. Cô đưa tay chỉ về phía bức tường bên kia.

Lúc này cơ thể Ngô Mẫn hơi nghiêng sang bên trái, nếu lén đi vòng từ bên phải…

Nhân lúc cô ấy không để ý có thể kéo cô ấy xuống được.

Ôn Mục Hàn chưa hành động ngay, tình trạng của Ngô Mẫn không ổn định, cần có người thu hút sự chú ý của cô ấy trước.

Diệp Táp bước vài bước về phía bên trái, cô nói: “Tôi hiểu.”

Ngô Mẫn nhìn cô, trên mặt vẫn còn phẫn nộ nhưng Diệp Táp lại tiếp tục cất tiếng:

Cô nói: “Tôi biết mất đi người yêu mình là cảm giác như thế nào. Sẽ có người nói với cô rằng anh ấy đã đi rồi, đi đến một nơi rất xa và sẽ không bao giờ quay lại nữa. Họ sẽ bảo cô bớt đau thương, bảo cô phải mạnh mẽ mà sống tiếp.”

Ngô Mẫn nghe những lời cô nói, dần dần yên lặng lại.

“Lúc đầu cô còn ngơ ngác, nghĩ rằng họ đang lừa mình cho đến khi cô đi dự lễ tang của anh ấy. Cô nhìn thấy anh ấy nằm ở đó, không nói không động đậy cũng không còn cười nữa. Mọi người sẽ lần lượt cầm hoa trắng đi ngang qua anh ấy rồi cô phải cúi đầu cảm ơn từng người một…”

Nói đến đây, giọng Diệp Táp ngừng lại.

Giọng cô không ngọt ngào, mang theo sự trong trẻo, khi nói chuyện đầy trầm lặng khiến người nghe cảm thấy êm tai, dường như có thể xoa dịu những hỗn loạn trong lòng.

Ôn Mục Hàn đang lặng lẽ bò qua cũng lập tức dừng lại.

Anh sợ lúc Diệp Táp ngừng nói thì tiếng động mình gây ra sẽ bị đối phương phát hiện.

Vì vậy anh nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Táp. Cô gái đang đứng yên lặng, ánh mặt trời rơi trên gương mặt cô, bao phủ lấy đường nét thanh tú dịu dàng, cho đến khi anh thấy một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt trái như hạt châu rơi nhẹ.

Nếu không phải hàng mi dài cong khẽ run rẩy thì giọt lệ ấy gần như khiến Ôn Mục Hàn ngỡ rằng mình hoa mắt.

Chân mày anh chau lại đến mức cực điểm trong khoảnh khắc ấy.

“Tôi biết cảm giác mất đi người đó là như thế nào,” giọng Diệp Táp lại vang lên, cô nhìn Ngô Mẫn, “nên tôi muốn nói với cô là…”

"Người còn sống, xin hãy sống cho thật tốt."

Ngay khi giọng nói ấy vừa dứt, một bóng trắng từ bên hông đột ngột lao tới đồng thời Diệp Táp cũng xông lên trong khoảnh khắc ấy.

Ôn Mục Hàn đưa tay túm lấy Ngô Mẫn còn Diệp Táp thì ôm chặt lấy eo cô gái.

Dưới lực kéo từ hai phía, cả người Ngô Mẫn bị kéo ngược lại theo quán tính khiến cô ấy cùng Diệp Táp ngã nhào xuống đất.

Khi nghe thấy tiếng “bộp” lớn do đầu đập xuống nền xi măng, trong cơn choáng váng Diệp Táp chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: “Mẹ kiếp, đầu mình đúng là cứng thật.”

Ngô Mẫn nhanh chóng được đưa đi, Ôn Mục Hàn quỳ một gối trên đất thở dốc từng nhịp. Rõ ràng anh từng trải qua những chuyện nguy hiểm gấp trăm lần thế này.

Vậy mà giờ phút này trán anh lại lấm tấm mồ hôi.

"Còn chưa dậy à?" Ôn Mục Hàn cúi đầu nhìn cô gái vẫn nằm im dưới đất.

Chỉ thấy cô nhắm mắt nằm bất động, ngay cả hàng mi cũng không động đậy. Ôn Mục Hàn đứng tại chỗ chờ nửa phút nhưng rồi đột nhiên hoảng hốt.

Tiếng động lúc nãy là tiếng phần sau đầu đập xuống đất.

Cô đã dùng cơ thể mình để che chắn cho Ngô Mẫn.

Ôn Mục Hàn vội cúi xuống bế cô lên khỏi mặt đất, bàn tay lần ra phía sau đầu cô, luồn qua mái tóc dài dày mượt cảm nhận được hơi ấm không ngừng truyền vào lòng bàn tay mình. Diệp Táp nép trong lòng anh, bờ ngực rắn rỏi rộng lớn của anh vừa ấm áp vừa vững chãi khiến người ta chỉ muốn dựa mãi không rời.

Thứ ấm áp ấy khiến trái tim Diệp Táp mềm hẳn đi.

Giây tiếp theo, cô khẽ mở mắt, đôi mắt xinh đẹp ấy thẳng tắp nhìn xuống gương mặt tuấn tú trước mắt.

“Anh lo cho em à?”

Cô mỉm cười rạng rỡ, giọng nói mang theo vẻ đắc ý.

…..

Chớp mắt, thái dương của Ôn Mục Hàn giật giật, tức đến mức gần như phát điên.

Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười lạnh, nếu không phải vừa nãy thấy cô đập đầu thật, anh thật sự muốn buông tay luôn để mặc cô nằm tiếp dưới đất.

Ôn Mục Hàn đẩy cô ra khỏi lòng mình nhưng lại không ngờ Diệp Táp đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay anh.

Cánh tay người đàn ông rắn chắc như thép, dù có lớp áo vải phủ bên ngoài vẫn cảm nhận được sự cứng rắn ấy. Thế nhưng nó lại mang theo độ ấm khiến đầu ngón tay cô vô thức siết chặt hơn.

Trong đầu bỗng trỗi dậy một suy nghĩ...

Không thể nói thành lời.

“Còn không đứng dậy à?” Ôn Mục Hàn rút tay về rồi đứng thẳng dậy.

Lúc này ý nghĩ mơ hồ trong lòng Diệp Táp dần tan biến, khi cô ngồi dậy mới phát hiện toàn thân đau nhức. Không chỉ phần sau đầu va vào nền xi măng đang đau nhức mà lòng bàn tay trái cũng đau đến rát buốt.

Dù chưa nhìn cô cũng đoán được chắc là bị trầy rách da.

Ôn Mục Hàn thấy cô vẫn chưa nhúc nhích, vẫn còn giữ được chút kiên nhẫn: "Muốn tôi kéo em dậy à?"

"Nếu anh muốn bế em dậy cũng được mà." Diệp Táp ngẩng đầu nhìn anh.

Thân hình cao lớn của người đàn ông che mất ánh sáng trước mặt cô khiến khuôn mặt anh chìm trong ánh sáng ngược, rõ ràng ở rất gần mà lại không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.

Trầm mặc một lúc.

Ôn Mục Hàn cúi người tiến gần mặt cô, gương mặt anh như được kéo ra khỏi ánh sáng ngược, từng đường nét tuấn tú dần hiện rõ, đôi mắt đen sâu thẳm không gợn sóng, khóe môi hơi mím lại.

Lâu ngày không gặp, người này lại càng thêm mê hoặc.

Giữa hai người dường như có một luồng áp lực kỳ lạ nhưng Diệp Táp cũng chẳng chút sợ hãi, thẳng thắn nhìn vào mắt anh.

Cô không phải chưa từng thấy người đẹp.

Đầu năm cô cùng mẹ tham gia dạ tiệc từ thiện, trong hội trường toàn là những minh tinh rực rỡ, mỹ nam đầy rẫy: các tiểu sinh lưu lượng mới nổi, những ảnh đế kỳ cựu đầy khí thế...

Ai nấy đều rạng ngời dưới ánh đèn flash.

Nhưng không một ai khiến ánh mắt Diệp Táp dừng lại quá mười giây. Dù có bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cô cũng không nổi lên chút gợn sóng nào.

Chỉ riêng người đàn ông trước mặt này là khác biệt. Anh đút tay vào túi quần cúi người đứng trước mặt cô.

Một luồng chấn động mạnh mẽ trong khoảnh khắc ấy lao thẳng vào đáy lòng Diệp Táp lan khắp tứ chi.

Cảm giác này không thể nói rõ... có lẽ nên gọi là — "say mê."

Dù là rượu mạnh nhất cũng không mang lại được dư vị như vậy.

Ôn Mục Hàn chau mày, ánh mắt đen thẫm nhìn cô thản nhiên: “Vậy em cứ ngồi dưới đất đi.”

Nói xong anh quay người rời đi.

Chỉ còn lại Diệp Táp vẫn ngồi dưới đất, khẽ cắn răng.

Nhưng cô cũng không tức giận. Nghe tiếng bước chân anh dần xa, cô mới từ từ chống người đứng dậy. Thật ra cô không hoàn toàn cố ý gây sự với anh mà vì lòng bàn tay đau nhói khiến cô không dùng nổi sức.

Lúc đứng dậy, nét mặt cô hơi méo mó.

Cô thật sự không muốn để Ôn Mục Hàn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Xông lên cứu người rốt cuộc lại tự làm mình bị thương. Thay vì tỏ vẻ đáng thương trước mặt anh, cô thà cắn răng chịu đựng.

Khi cô rời khỏi sân thượng, Ôn Mục Hàn đã không còn ở đó.

Diệp Táp đoán chắc anh đi tìm Ngô Mẫn rồi. Dù gì thì cô gái ấy đến giờ vẫn chưa ổn định lại tinh thần.

Cô thong thả quay lại phòng cấp cứu. Lúc này hầu như không còn ai ở đó, Diệp Táp lấy ra nước muối sinh lý, cồn iod và băng gạc y tế.

Cô đứng yên, từ từ duỗi bàn tay trái ra.

Lòng bàn tay lúc này đã be bét máu thịt, lớp da ngoài bị trầy rách gần như hoàn toàn, máu lẫn với bụi đất và sạn nhỏ từ nền xi măng.

Lúc cô che chắn cho Ngô Mẫn theo bản năng dùng tay chống đất nhưng vì bị kéo ngã nên bàn tay ma sát mạnh với mặt sàn.

Vết thương trông cực kỳ ghê rợn.

Cô chậm rãi đeo găng tay y tế dùng một lần cầm lấy chiếc nhíp y tế.

Do có cát bụi li ti dính vào vết thương nên cô cần dùng nhíp gắp ra hết.

...

Khi Ôn Mục Hàn đến, anh nhìn thấy chính cảnh tượng này.

Diệp Táp ngồi trên ghế, tay cầm nhíp chậm rãi xử lý vết thương lòng bàn tay trái. Dáng vẻ điềm tĩnh và bình thản ấy khiến người ta có cảm giác người bị thương không phải là cô.

Ôn Mục Hàn không biết nên có cảm giác gì nhưng lúc này trong lòng anh chỉ thấy cực kỳ khó chịu.

“Bệnh viện này hết người rồi à?” — Anh mở miệng phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng.

Diệp Táp lúc này mới ngẩng đầu chú ý thấy Ôn Mục Hàn đang đứng ở cửa.

Cô nhíu mày: “Anh đi đường không phát ra tiếng à?”

Ôn Mục Hàn không để ý lời cô, trực tiếp đi tới đưa tay kéo tay cô lại. Nhìn động tác thì mạnh mẽ nhưng lực lại rất nhẹ.

Anh cúi đầu cẩn thận xem vết thương trên tay cô, không cần đoán cũng biết là lúc nãy ngã mà bị trầy xước.

Anh nhíu chặt mày, định ngẩng đầu trách cô mấy câu nhưng khi chạm phải đôi mắt sáng ngời của cô gái nhỏ trước mặt thì bỗng nghẹn lời.

“Vì sao không gọi người đến giúp?”

Diệp Táp cười: “Chút chuyện cỏn con thế này mà?”

Cô thật sự không phải kiểu người thích làm quá. Nếu không vừa nãy đã giả vờ yếu đuối trước mặt Ôn Mục Hàn rồi, đâu cần tự mình quay lại đây xử lý vết thương.

Có những việc cô cực kỳ khinh thường phải dựa vào người khác.

Cô gái này rất không chịu nhận thua. Kiểu “trẻ con biết khóc thì mới có kẹo ăn” không áp dụng được với cô.

Diệp Táp một mình đã xử lý gần xong phần cát dưới da, tiếp theo chỉ cần khử trùng và băng bó.

Cô chẳng coi đó là việc gì to tát, thử rút tay lại nhưng Ôn Mục Hàn giữ rất chặt, cô rút thế nào cũng không ra.

“Chuyện nhỏ ấy mà, em còn có thể tự tiêm cho mình nữa kìa.” Diệp Táp khẽ cười.

Câu này cô nói không hề khoác lác. Sinh viên y đâu phải ai mới bắt đầu đã tiêm đúng. Ban đầu thử nghiệm trên dụng cụ y tế sau đó đến da động vật, cuối cùng là… trên chính cơ thể mình.

Dù sao thì không gì thật hơn là làn da thật.

Sáng nay cô gái nhỏ kia còn khen Diệp Táp tiêm không đau trước mặt bao người, chẳng ai biết cô đã luyện tập phía sau như thế nào.

Ôn Mục Hàn nghe xong, một lúc lâu không nói gì.

Diệp Táp vừa định rút tay lần nữa đã nghe giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên: “Giỏi rồi đấy, không còn là cái người chích thuốc cũng khóc nhè nữa rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play