Lần đầu tiên Diệp Táp gặp Ôn Mục Hàn, cô mới mười lăm tuổi, vừa lên lớp mười một.
Mẹ cô, Tạ Ôn Địch sau khi tái hôn thì thường trú tại Hồng Kông và Singapore. Ban đầu bà định cho Diệp Táp ra nước ngoài học nhưng cô không muốn. Thế nên cô vẫn ở lại học nội trú trong trường, thường ngày do cậu út của cô – Tạ Thời Diễn – chăm lo.
Lần đó Diệp Táp bị sốt cao gần 40 độ, đúng lúc Tạ Thời Diễn lại ra nước ngoài.
Giáo viên đưa Diệp Táp đến bệnh viện, vừa mới truyền nước xong thì điện thoại giáo viên đổ chuông — là người nhà gọi tới, con trai cô giáo bị gãy tay.
Nhìn giáo viên lo lắng đến suýt khóc, Diệp Táp chỉ ngồi yên lặng trên ghế bảo cô giáo cứ về trước, cô sẽ liên hệ với người nhà đến đón.
Cô chỉ có thể gọi cho Tạ Thời Diễn mà Tạ Thời Diễn chỉ biết bảo cô ở yên trong bệnh viện chờ.
Thế là cô bé ngồi yên trong phòng truyền nước của phòng cấp cứu, xung quanh là từng tốp người, hoặc cha mẹ đưa con đến hoặc các cặp tình nhân đi cùng nhau.
Nhưng cô chỉ có một mình.
Không sao cả.
Cô tự nhủ: không sao đâu.
Không biết đã qua bao lâu, cô chán nản nhìn chằm chằm vào quả bóng khí nhỏ giữa ống truyền dịch, những giọt dung dịch trong suốt từng giọt từng giọt nhỏ đều vào quả bóng rồi từ từ chảy vào cơ thể qua ống truyền.
“Diệp Táp.” Một giọng nam trầm thấp bất ngờ gọi cô.
Diệp Táp giật mình hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn người đã đứng trước mặt. Người đàn ông cao quá mức khiến cô phải ngẩng đầu mới nhìn rõ mặt anh. Khi nhìn rõ mặt anh rồi, Diệp Táp hơi sững người.
Người đàn ông trẻ mặc toàn đồ đen — áo khoác mỏng màu đen, quần dài đen, vóc dáng cao ráo, gọn gàng, khí chất sạch sẽ.
Gương mặt trẻ trung ấy lại vô cùng tuấn tú, đôi mắt đào hoa hơi dài hơi hẹp lúc này đang khẽ cười mang theo vẻ quyến rũ khó tả.
Nhất thời Diệp Táp nhìn đến ngẩn ngơ không biết nên phản ứng thế nào.
Ôn Mục Hàn vừa bước vào đã nhận ra cô gái nhỏ ngay bởi cả phòng truyền nước chỉ có mình cô ngồi lặng lẽ trong góc, ánh mắt đờ đẫn nhìn ống truyền.
Có một cảm giác yếu ớt lạ kỳ khiến người ta xót xa.
Cô bé còn quá nhỏ, ngồi cô đơn như thế khiến người ta không kìm được muốn che chở.
Ngay cả cơn bực mình vì bị Tạ Thời Diễn ép nhận việc này tạm thời cũng tan đi gần hết trong khoảnh khắc ấy.
“Tôi là bạn của cậu cháu.” Ôn Mục Hàn thấy cô không nói gì liền chủ động giới thiệu.
Diệp Táp không lên tiếng, chỉ nhìn anh, ánh mắt đen thẫm đầy cảnh giác.
Ôn Mục Hàn không giận, ngược lại thấy cô gái nhỏ biết tự bảo vệ mình liền mỉm cười: “Giờ tôi gọi cho cậu cháu để cậu ấy nói chuyện với cháu được không?”
Diệp Táp nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay anh, vẻ đề phòng không hề giảm, mắt như nói: Vậy thì gọi đi.
Kết quả Ôn Mục Hàn gọi nhưng Tạ Thời Diễn không bắt máy.
Diệp Táp trông thấy, trong mắt sắp hiện lên vẻ “Tôi biết ngay mà, anh là kẻ lừa đảo” khiến Ôn Mục Hàn vừa tức vừa buồn cười.
May mà anh vẫn kiên nhẫn nói: “Hay là tôi cho cháu xem giấy tờ của tôi nhé?”
“Anh đi làm rồi à? Có thẻ nhân viên không?” Diệp Táp cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn đặc trưng của người bệnh.
Ôn Mục Hàn hơi khựng lại.
Rồi cô bé nói chậm rãi: “Bây giờ có nhiều người làm giả chứng minh lắm.”
“Cháu biết khá nhiều đấy nhỉ.” Ôn Mục Hàn thấy cô bé thú vị, điềm nhiên nghiêm túc như người lớn. Anh bật cười: “Nhưng thẻ nhân viên cũng có thể làm giả đấy.”
Diệp Táp mím môi không nói gì.
Nhưng Ôn Mục Hàn thực sự lấy ra một quyển sổ nhỏ từ túi áo. Anh có thói quen mang theo giấy tờ bên mình, không ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến. Anh đưa giấy tờ ra trước mặt cô: “Cho cháu xem.”
Diệp Táp còn chưa cầm lấy đã nhìn thấy dòng chữ in đậm bên ngoài.
— Giấy chứng nhận sĩ quan Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Cô gái nhỏ chớp mắt nhận lấy rồi mở ra xem, bên trái là ảnh thẻ, trông còn trẻ hơn bây giờ, khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Tóc cắt ngắn kiểu lính càng làm nổi bật ngũ quan rõ nét, đẹp trai đến lạnh lùng.
Diệp Táp nhìn một lúc lâu rồi mới từ từ nhìn xuống phần tên: Ôn Mục Hàn.
Thấy cô chăm chú nhìn, Ôn Mục Hàn còn tốt bụng chỉ vào con dấu dập nổi trên đó: “Nhìn kỹ ở đây này, ai mà dám làm giả cái này là bị bắt ngay đấy.”
Lúc này ánh mắt Diệp Táp nhìn Ôn Mục Hàn cuối cùng cũng thay đổi.
Một lúc sau cô bé bất chợt nói:
“Anh là lính Giải phóng quân à?”
“Chuẩn không cần chỉnh.”
Diệp Táp gật đầu, lúc này mới đưa giấy tờ lại cho anh rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh:
“Vậy anh ngồi ở đây đi.”
Ôn Mục Hàn bị hành động của cô chọc cười — đứa nhỏ này lễ phép thật.
Sau khi anh ngồi xuống, Diệp Táp liếc trộm anh mấy lần qua khóe mắt. Cô nghĩ mình làm rất kín đáo cho đến lần thứ mấy đó, Ôn Mục Hàn đang cúi đầu trả lời tin nhắn trong điện thoại bỗng khẽ hỏi:
“Nhóc con, sao cứ nhìn chằm chằm chú hoài vậy? Trên mặt chú có hoa à?”
Dù là bạn của cậu cô, xưng “chú” cũng chẳng sai biệt gì.
Nhưng Diệp Táp lại mím môi càng chặt.
Ôn Mục Hàn tưởng cô bé ngại ngùng khi lần đầu gặp anh, hơn nữa bản thân anh cũng không phải người nói nhiều, thấy cô không đáp thì thôi, yên lặng ngồi bên cạnh bầu bạn. Mãi đến khi anh thoáng thấy đầu gối cô bé kẹp chặt, còn khẽ đong đưa.
Anh vừa định hỏi có phải lạnh không, quay đầu liền thấy vẻ mặt của cô.
Ôn Mục Hàn lập tức hiểu ra, anh hạ giọng:
“Chú ra ngoài hút điếu thuốc đã.”
Diệp Táp không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh rời khỏi phòng.
Cô ngẩng đầu nhìn chai truyền dịch của mình, chân lại dậm nhẹ xuống sàn hai cái — đang truyền nước thế này thì khó tránh ba cái nhu cầu sinh lý cơ bản. Nhưng chẳng ai giúp cô, ngay cả anh trai đẹp này cũng chỉ biết ra ngoài hút thuốc vào lúc này.
Cô bé từ đầu đến giờ vẫn giữ cảm xúc bình thường, giờ phút này sự tủi thân dần dần dâng lên trong lòng.
Mắt cô đã đỏ ửng, y tá vừa kịp đi tới liền hỏi:
“Em gái nhỏ, em muốn đi vệ sinh à?”
Diệp Táp lập tức ngẩng đầu nhìn chị y tá mặc đồng phục hồng trước mặt.
“Anh trai em nói chắc em muốn đi nhà vệ sinh,” chị y tá cười nhẹ, giơ chai truyền dịch lên: “Đi thôi, chị đưa em đi.”
Diệp Táp cắn môi nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn.
Lúc cô đi vệ sinh xong quay lại, một y tá khác đến thay chai truyền.
Ôn Mục Hàn quay lại ngay sau khi y tá thay xong. Cô bé liếc anh một cái rồi lập tức cúi đầu nhưng nước mắt trên mặt vẫn chưa kịp lau khô.
Anh khựng lại, một lúc lâu mới hỏi:
“Sao thế? Cháu làm sao vậy?”
Diệp Táp không nói, chỉ cúi đầu nức nở khe khẽ, nước mắt thi nhau rơi xuống, vai cũng bắt đầu run lên trông như vừa chịu ấm ức lớn lắm.
Ôn Mục Hàn thấy kỳ lạ, mới rồi chẳng phải còn ổn lắm sao?
“Rốt cuộc là sao vậy? Cháu nói cho tôi biết được không?” Ôn Mục Hàn vốn chưa từng chăm sóc trẻ con, nhất là kiểu thiếu nữ nửa lớn nửa nhỏ thế này — nhạy cảm, tinh tế, quay đi quay lại một cái là có thể khiến anh trở tay không kịp.
Có lẽ vì giọng anh quá dịu dàng cũng có thể do Diệp Táp cảm thấy khóc lóc thế này quá mất mặt.
Cô lí nhí:
“Tiêm đau quá…”
Nghe xong lý do ấy, Ôn Mục Hàn không nhịn được bật cười.
….
Diệp Táp nhìn bàn tay mình vừa được băng bó xong, không ngờ Ôn Mục Hàn còn biết sơ cứu. Khi nãy anh cầm tay cô bôi thuốc, băng bó gọn gàng đâu ra đó.
Thấy cô nhìn chằm chằm mình, Ôn Mục Hàn lạnh nhạt hỏi:
“Nhìn tôi làm gì?”
Nghe giọng anh, Diệp Táp chu môi:
“Trước đây anh đâu có hung dữ thế này.”
Ôn Mục Hàn bỗng bật cười:
“Trước đây em còn là con nít.”
Diệp Táp nghe thế liền nổi hứng lại gần hỏi:
“Thế bây giờ thì sao?”
Ôn Mục Hàn quay đầu, chẳng ngờ vừa đúng lúc ánh mắt anh lướt qua phần ngực áo blouse trắng mà cô mặc — hôm nay cô mặc áo trong hơi ôm sát người, vòng ngực tròn đầy nổi bật rõ ràng.
Anh lập tức quay mặt sang hướng khác nhưng hình ảnh ấy vẫn lẩn quẩn mãi trong đầu.
Bây giờ thì sao?
—— Cô bé lớn rồi.
….
Về việc Ôn Mục Hàn không để tâm tới lời cô nói, Diệp Táp đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Cô chủ động chuyển đề tài:
“Ngô Mẫn sao rồi?”
Vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy, ai cũng còn chưa hoàn hồn.
Ôn Mục Hàn tựa vào mép bàn trong văn phòng, trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ khó diễn tả:
“Bác sĩ tiêm cho cô ấy một mũi an thần, giờ đang ngủ rồi.”
“Bạn trai cô ấy là ai?” Diệp Táp nhớ tới người tên Tùy Văn.
Ôn Mục Hàn nhìn cô:
“Là lính của tôi.”
Khi nói câu đó, sắc mặt anh dửng dưng.
Là người lính do anh dẫn dắt vậy mà lại không thể bình an đưa về.
Diệp Táp biết những lời như "không ai ngờ chuyện xảy ra", "không phải lỗi của anh", "người sống phải tiếp tục bước về phía trước"... đều là vô nghĩa.
Toàn là mấy câu sáo rỗng, vớ vẩn.
Nếu không phải người trong cuộc sẽ chẳng bao giờ hiểu được nỗi đau đó — đau đến tận cùng tim gan.
Đến mức nửa đêm nằm ngủ cũng phải co người lại.
Cô yên lặng ngồi bên cạnh Ôn Mục Hàn không nói gì. Ngược lại chính người đàn ông ấy lại quay đầu nhìn cô chậm rãi mở lời:
“Câu em nói trên sân thượng... có ý gì?”
Diệp Táp nhướng mày không hiểu. Lần này cô thật sự không giả vờ.
Bởi vì khi ở sân thượng cô đã nói rất nhiều thứ.
Ôn Mục Hàn cuối cùng cũng nói rõ:
“Câu ‘tôi biết cảm giác mất đi người yêu mình là như thế nào’ nghĩa là gì?”
Thì ra là câu đó.
Diệp Táp nhìn anh không tránh né, chỉ khẽ nhếch môi cười, cô nói:
“Anh thật sự tin à? Chẳng lẽ mới quen em ngày đầu tiên?”
“Em chỉ đang dỗ cô ấy thôi.”
Chỉ là vì muốn an ủi Ngô Mẫn mà cô mới nói vậy.
Thái độ của Diệp Táp rất thản nhiên như thể giọt nước mắt mà Ôn Mục Hàn thấy trên sân thượng chỉ là ảo giác.
Ôn Mục Hàn vẫn chưa rời mắt, Diệp Táp dứt khoát nhìn lại anh.
Cô nháy mắt với anh, hạ giọng trêu:
“Không tin à? Vậy nếu em nói em có thể khóc trong vòng mười giây, anh tin không?”
Lần này cô nhìn chằm chằm vào Ôn Mục Hàn không chớp mắt.
Ôn Mục Hàn lạnh lùng nhìn cô, cuối cùng hừ một tiếng rồi nói:
“Không làm diễn viên thì đúng là uổng phí.”
“Không sao, em vẫn thấy nghề thiên thần áo trắng hợp với em hơn.” Diệp Táp đút hai tay vào túi, giọng nói nhẹ tênh.
Khi ở bên Ôn Mục Hàn, cô lại không còn cái vẻ lạnh lùng xa cách như thường ngày nữa.
Ngược lại chính Ôn Mục Hàn mới là người mang khí thế áp đảo hơn.
Nhưng Diệp Táp chợt nhớ ra một chuyện, cô nghiêm túc nói:
“Chuyện của Ngô Mẫn, em nghĩ các anh nên xem trọng hơn, đây không phải lần đầu cô ấy tự sát đâu.”
Với lời của Diệp Táp, Ôn Mục Hàn không tỏ ra bất ngờ.
Vì ngay từ lần đầu nhìn thấy Ngô Mẫn anh đã nhận ra — cô ấy chính là người hôm đó định nhảy hồ ở phố quán bar, lúc ấy chính Ôn Mục Hàn là người nhảy xuống cứu cô ấy.
Trước kia Ôn Mục Hàn không quen biết Ngô Mẫn cũng chẳng biết chuyện của cô ấy.
Mấy ngày nay bố mẹ của Tùy Văn đã được đưa tới, những người thân khác của Tùy Văn cũng có mặt.
Ôn Mục Hàn luôn bận rộn lo liệu hậu sự cho Tùy Văn — anh ta hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ cứu người ngoài biển. Giờ danh hiệu liệt sĩ đã được phê duyệt, sắp tới sẽ là tang lễ.
Chuyện của Ngô Mẫn là do một người lính thân thiết với Tùy Văn kể lại cho Ôn Mục Hàn.
Anh ta nói bố mẹ Tùy Văn quá đau buồn nên mọi việc trao đổi bên ngoài đều do chú hai của Tùy Văn đứng ra lo liệu. Nhưng người chú này không cho phép Ngô Mẫn đến thăm Tùy Văn, thậm chí không cho cô ấy nhận mình là bạn gái của anh ta.
Vì ông ấy cho rằng Ngô Mẫn chỉ đến để đòi chia tiền trợ cấp hy sinh.
Đó cũng là nguyên nhân Ngô Mẫn từng nhảy hồ lần đầu tiên.
Rõ ràng là người mình yêu vậy mà ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không được phép.
“Tại sao chứ?” Diệp Táp lạnh giọng hỏi.
Người đã mất rồi mà còn không cho cô ấy đến nhìn mặt người yêu.
Ôn Mục Hàn không biết phải giải thích thế nào. Thật ra sau khi biết chuyện anh cũng đã lập tức trao đổi với chú hai của Tùy Văn.
Đối phương nói tiếng phổ thông pha giọng địa phương rất nặng, giải thích rằng họ không phải người vô tình muốn làm khó Ngô Mẫn.
Chẳng qua là sau khi chuyện của Tùy Văn lan ra, bố mẹ của Ngô Mẫn đã buông lời nói rằng con gái họ đã ở bên Tùy Văn nhiều năm, tuy chưa đăng ký kết hôn nhưng cũng coi như là vợ chưa cưới.
Vậy nên khoản tiền trợ cấp của Tùy Văn, Ngô Mẫn phải được chia phần.
Chú hai của Tùy Văn không phải người không nói lý, ông cúi đầu, có chút hổ thẹn nói:
“Đây là số tiền mà cháu tôi đã đánh đổi bằng mạng sống. Bố mẹ nó chỉ có một mình nó, số tiền đó phải để dành dưỡng già cho anh chị tôi.”
Ông cũng nói thêm rằng ông biết Ngô Mẫn là cô gái tốt nhưng cha mẹ của cô ấy thực sự không ra gì nên ông đành phải đóng vai người xấu.
Ôn Mục Hàn vốn không giỏi xử lý mấy chuyện vặt vãnh gia đình như thế này nhưng chuyện đã đến tay, anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Anh nhìn Diệp Táp:
“Tôi sẽ giải quyết.”
Diệp Táp không phải người dễ mềm lòng — từ chuyện cô thẳng tay đập đầu tên biến thái kia là đủ hiểu, cô là kiểu người rõ ràng đúng sai trắng đen minh bạch.
Vậy mà chỉ một câu của Ôn Mục Hàn đã khiến cô nguôi hẳn cơn giận.
Người đàn ông này luôn có cách như vậy — một câu nhẹ bẫng cũng khiến người ta yên tâm tin tưởng.
Anh đã nói thì cô tin.
Diệp Táp nói:
“Em sẽ sắp xếp bác sĩ khoa tâm thần theo dõi tình trạng của Ngô Mẫn càng sớm càng tốt. Cô ấy hiện giờ đang rất bất ổn lại có xu hướng tự sát nhiều lần.”
Ôn Mục Hàn gật đầu.
Diệp Táp đứng dậy, vừa định bước đến gần anh thì bất ngờ có hai y tá tay nắm tay nhau đẩy cửa bước vào, vừa thấy Diệp Táp và Ôn Mục Hàn liền rõ ràng khựng lại.
“Bác sĩ Diệp, xin lỗi nhé!” Cô y tá nhỏ nhanh chóng xin lỗi.
Nhưng trước khi họ rời khỏi, ánh mắt cả hai đều không kìm được nhìn về phía Ôn Mục Hàn, trong đáy mắt thoáng hiện lên tia ngưỡng mộ.
Ra khỏi cửa, hai người lập tức rù rì:
“Chà, anh lính này đẹp trai quá đi mất!”
“Đồng phục trắng là hải quân đúng không? Bộ đồ này thật sự quá đẹp!”
“Anh ta là bạn trai của bác sĩ Diệp à?”
“Không biết nữa, lần đầu nhìn thấy đó.”
Ôn Mục Hàn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, anh cũng tranh thủ giờ nghỉ trưa mới đến, giờ bệnh viện sắp vào giờ làm liền nói thẳng:
“Tôi đi đây.”
Diệp Táp vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo anh, mãi đến khi anh ra tới cửa mới chợt nhớ ra:
“Số điện thoại của anh vẫn là số cũ chứ?”
Nào ngờ anh chỉ giơ tay lên giữa không trung vẫy nhẹ về phía cô.
Diệp Táp bĩu môi:
“Nói một câu thì chết à?”