Mười năm trước, Đích nữ Tiết Bình An của phủ Vĩnh Quốc Công bị lạc mất đã được tìm thấy, ngày trở về cả phủ cùng ra đón nhưng mỗi người lại có tâm tư khác nhau.
Phụ mẫu mong nhớ nhưng lại sợ Bình An xa lạ, tỷ muội trong phủ thì lo sợ Bình An sẽ đoạt các nàng sủng ái, tổ mẫu lo lắng Bình An sống ở nông thôn quá lâu sẽ có thói quen không tốt, đại ca thì sợ hãi Bình An không đủ tinh tế để có thể cùng Dự Vương điện hạ thành hôn,…
Mỗi người đều mang trong mình nhiều trăn trở nhưng cho đến khi xe ngựa dừng lại, màn che được nhấc lên , tiểu cô nương lộ ra một nửa bên mặt xinh xắn.
Mọi người: “…” Quá đáng yêu rồi!
Mới đầu, Dự Vương đối với vị hôn thê đột nhiên trở về này hoàn toàn không để tâm, không chút để ý nói với thái giám thân cận: “ Quốc công phủ không phải sợ hôn ước không thành mà tự tìm tới một cái đồ dỏm cho ta đấy chứ”.
Sau này, Quốc công phủ chỉ ước gì Dự vương phủ từ hôn với lý do tiểu Bình An còn nhỏ tuổi, cả nhà đều luyến tiếc muốn nuôi thêm mấy năm.
Dự Vương: “…”
Từ hôn? Từ hôn là không thể nào, quốc Công phủ còn làm như vậy hắn không ngại trực tiếp đên phủ đoạt người.
P/s: Đây là một chuyện xưa của tiểu đáng yêu ngoan ngoãn manh manh có chút ngốc vs nam nhân chiếm hữu dục cuồng, cố chấp bênh vực người mình…
Vai chính: Tiết Bình An, Dự Vương