Những ngày sau đám tang thằng Tám trôi qua nặng nề như chì. Cả nhà ông bà Hai Thận vẫn còn chìm trong nỗi đau mất mát. Má Hai đêm nào cũng khóc thầm, đôi mắt sưng húp. Ba Hai thì lặng lẽ hơn hẳn, suốt ngày chỉ biết ra vườn nhìn những hàng dừa như muốn trút hết nỗi buồn vào đó. Các anh chị em cũng buồn bã, không còn ai muốn trêu chọc hay la rầy Bé Bảy nữa.

Bé Bảy cũng buồn lắm. Con bé nhớ thằng Tám da diết. Nhớ cái giọng nói lém lỉnh, nhớ những trò nghịch ngợm của thằng em. Mỗi khi nhìn thấy chiếc áo thằng Tám vắt trên vách, nước mắt con bé lại trào ra.

Ý nghĩ về việc tổ chức đám ma cho An Thanh và chôn cất nó để gửi xuống cho thằng Tám cứ ám ảnh mãi trong đầu Bé Bảy. Con bé cảm thấy như mình phải làm điều gì đó, dù ngốc nghếch đến đâu, để thằng em bớt cô đơn ở thế giới bên kia.

Một buổi trưa vắng, khi cả nhà đều đang nghỉ trưa, Bé Bảy lén lút ôm An Thanh ra sau nhà. Con bé đi thẳng đến bàn thờ mới lập cho thằng Tám, nơi di ảnh thằng em vẫn còn tươi màu nhang khói.

“An Thanh ơi… mình xin lỗi nha…” Bé Bảy thì thầm với con búp bê, giọng con bé nghẹn lại. Con bé cẩn thận đặt An Thanh nằm ngay ngắn trước di ảnh thằng Tám. “Mình gửi An Thanh xuống cho Tám nha. Ở dưới đó… hai người làm bạn với nhau cho vui…”

Bé Bảy đứng lặng hồi lâu trước bàn thờ, nhìn di ảnh thằng em và con búp bê nằm im lìm bên cạnh. Trong lòng con bé vừa buồn bã vừa có chút hy vọng mong manh. Con bé hy vọng ở thế giới bên kia, thằng Tám sẽ không còn cô đơn nữa, sẽ có An Thanh bầu bạn.

Sau đó, Bé Bảy chạy ra góc vườn, nơi con bé thường chơi một mình. Con bé lục lọi tìm một chiếc hộp nhỏ mà trước đây con bé vẫn dùng để đựng những viên bi ve. Chiếc hộp nhỏ xíu, chỉ vừa bằng bàn tay con bé.

“Chết rồi… hộp nhỏ quá sao An Thanh nằm vừa…” Bé Bảy lẩm bẩm một mình, con bé lo lắng nhìn con búp bê xinh đẹp.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu óc non nớt của Bé Bảy. Một ý nghĩ dại dột và đầy trẻ con. Con bé tin rằng, khi xuống dưới đó, thằng Tám sẽ có thể gắn lại tay chân cho An Thanh.

“An Thanh đừng buồn nha… mình xin lỗi…” Bé Bảy run rẩy cầm lấy một cánh tay của An Thanh. Con bé nhắm nghiền mắt lại, rồi dùng hết sức bẻ mạnh.

“Rắc…” một tiếng kêu nhỏ xé tan sự tĩnh lặng của buổi trưa hè. Cánh tay của con búp bê lìa khỏi thân.

Nước mắt Bé Bảy lăn dài trên má. Con bé vừa làm một việc tồi tệ với người bạn thân thiết của mình. Nhưng nghĩ đến thằng Tám đang cô đơn ở thế giới bên kia, con bé lại cắn răng chịu đựng.

Con bé tiếp tục bẻ nốt cánh tay còn lại và đôi chân của An Thanh. Mỗi tiếng “rắc” vang lên như xé nát trái tim non nớt của con bé. Khi tất cả các chi của An Thanh đã rời khỏi thân, con búp bê xinh đẹp giờ đây chỉ còn là một hình hài méo mó.

Bé Bảy cẩn thận nhét những bộ phận rời rạc của An Thanh vào chiếc hộp nhỏ. Vừa nhét, con bé vừa khóc nấc lên.

“Xin lỗi… An Thanh… mình xin lỗi…”

Khi tất cả đã vừa vặn nằm trong hộp, Bé Bảy cẩn thận đậy nắp lại. Con bé ôm chiếc hộp nhỏ vào lòng, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Sau đó, Bé Bảy mang chiếc hộp ra góc vườn vắng, gần với nấm mồ mới đắp của thằng Tám. Con bé dùng một chiếc que nhỏ đào một cái hố nông rồi nhẹ nhàng đặt chiếc hộp xuống.

“Ngủ ngon nha An Thanh… xuống dưới đó nhớ chơi với anh Tám vui vẻ…” Bé Bảy thì thầm, giọng con bé nghẹn đắng.

Con bé lấp đất lại, vun thành một nấm mồ nhỏ xíu bên cạnh nấm mồ của em trai. Bé Bảy ngồi lặng lẽ bên hai nấm mồ, nhìn những cọng cỏ dại lay nhẹ trong gió. Trong lòng con bé vừa có chút thanh thản vì đã làm được một điều gì đó cho thằng Tám, nhưng cũng vừa có một nỗi buồn man mác khó tả.

Con bé không hề hay biết rằng, hành động dại dột và đầy trẻ con của con bé đã vô tình đánh thức một thế lực đen tối đang ngủ yên trong con búp bê. Oán khí và sự giận dữ của một con quỷ tà ác đã bị khơi dậy bởi sự tàn nhẫn và ngây thơ của Bé Bảy.

Bóng tối bắt đầu bao trùm khu vườn, những tiếng côn trùng rả rích vọng lại trong đêm tĩnh mịch. Bé Bảy đứng dậy, lững thững bước trở về nhà. Con bé cảm thấy một sự mệt mỏi lạ thường, như thể vừa trút bỏ một gánh nặng vô hình.

Nhưng gánh nặng thật sự, gánh nặng của tội lỗi và lời nguyền, chỉ vừa mới bắt đầu đè lên đôi vai nhỏ bé của con bé…

Trong căn nhà lá đơn sơ, ngọn đèn dầu leo lét hắt những bóng ma quái lên vách. Bé Bảy nằm trên chiếc giường tre, trằn trọc không ngủ được. Hình ảnh thằng Tám nằm lạnh lẽo trong chiếc quan tài, hình ảnh con búp bê An Thanh bị con bé bẻ gãy tay chân cứ hiện lên ám ảnh tâm trí con bé.

“Mình có làm sai không ta?” Bé Bảy thầm nghĩ, một nỗi bất an mơ hồ dâng lên trong lòng. “Mình chỉ muốn An Thanh xuống đó chơi với Tám thôi mà…”

Nhưng sâu thẳm trong trái tim non nớt của Bé Bảy, một cảm giác tội lỗi và sợ hãi đang dần lớn lên. Con bé không thể nào lý giải được những cảm xúc kỳ lạ này. Con bé chỉ cảm thấy một điều gì đó chẳng lành sắp xảy đến. Nhưng, có phải là sự ngây dại thời thơ ấu thôi thúc con bé hay còn điều gì khác?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play