“Ầu ơ… gió đưa cây cải về trời… rau răm ở lại chịu đời đắng cay…”
Tiếng võng kẽo kẹt đưa đều đều trong căn nhà lá ba gian nằm giữa vườn dừa xanh mát rượi. Bến Tre hồi đó, sông rạch chằng chịt như mạng nhện, nhà nào cũng có vài ba hàng dừa trĩu quả. Trong cái xóm nhỏ ven sông Tiền hiền hòa ấy, gia đình ông bà Hai Thận nổi tiếng là đông con, tới mười mặt con lận.
“Con Bảy đâu rồi bay?” Tiếng má Hai hiền từ vọng ra từ phía sau hè, nơi bà đang ngồi lặt rau lang chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Mùi khói bếp quyện với hương rau luộc non tơ thơm nức mũi.
Bé Bảy, tên thật là Thanh An, đang ngồi bó gối trên chiếc cầu khỉ nhỏ bắc qua con mương trước nhà. Đôi mắt to tròn của con bé chăm chú nhìn theo đàn cá lòng tong đang tung tăng bơi lội dưới làn nước trong veo. Mái tóc đen nhánh cắt ngắn ngang vai khẽ lay động theo làn gió nhẹ. Con bé thích ngồi ở đây lắm, cái nơi mà con bé có thể thả hồn mình theo dòng nước, ngắm nhìn những chiếc xuồng ba lá chở đầy trái cây tấp nập qua lại.
“Dạ, con đây má!” Bé Bảy lí nhí đáp, giọng con bé nhỏ nhẹ như tiếng chim sẻ.
“Lại ngồi đó ngó nghiêng cái gì nữa? Vô nhà phụ má xíu coi con!”
Bé Bảy luyến tiếc rời mắt khỏi mặt mương yên ả. Trong trí tưởng tượng phong phú của con bé, những con cá lòng tong kia là những nàng tiên cá nhỏ xinh, còn những chiếc xuồng kia là những cỗ xe ngựa chở đầy những điều kỳ diệu.
“Nhà mình đông anh em quá trời luôn má ha!” Bé Bảy vừa đi theo má Hai vào nhà vừa nói, giọng con bé có chút suy tư.
Má Hai xoa đầu con gái, cười hiền: “Đông con thì vui cửa vui nhà chớ sao con? Mấy anh chị con đứa nào cũng thương em hết đó!”
Thật vậy, dù nhà đông anh em nhưng Bé Bảy luôn cảm nhận được sự yêu thương của mọi người. Chị Hai hiền lành, hay nhường nhịn em út. Chị Ba đảm đang, giỏi quán xuyến việc nhà. Chị Tư khéo tay, thường may cho Bé Bảy những bộ quần áo bà ba xinh xắn. Anh Năm thì mạnh mẽ, hay chở Bé Bảy đi chơi khắp xóm. Anh Sáu thì học giỏi, thường bày cho Bé Bảy những bài toán khó. Sau Bé Bảy còn có thằng Tám nghịch ngợm, thằng Chín lém lỉnh và con Mười út ít hay mè nheo. Mỗi người một tính cách, một sở thích nhưng tất cả đều yêu thương nhau.
“Chị Hai đâu rồi má?” Bé Bảy ngó quanh không thấy chị Hai đâu liền hỏi.
“Chị Hai con đi chợ huyện mua ít đồ rồi con. Chắc chút nữa về tới đó!”
Bé Bảy gật đầu, con bé rất quý chị Hai. Chị Hai thường hay kể cho Bé Bảy nghe những câu chuyện cổ tích ly kỳ, những truyền thuyết về vùng đất Bến Tre. Chính những câu chuyện đó đã nuôi dưỡng trí tưởng tượng phong phú của Bé Bảy.
“Con Bảy ra đây ba biểu coi!” Tiếng ba Hai trầm ấm vọng ra từ ngoài hiên.
Bé Bảy lon ton chạy ra, con bé thích được ba Hai ôm vào lòng và xoa mái tóc đen mượt của con bé. Ba Hai là một người đàn ông hiền lành, chất phác, cả đời gắn bó với ruộng vườn và những hàng dừa.
“Con gái ba nay lớn rồi ha! Mới đó mà đã mười mấy tuổi rồi!” Ba Hai cười hiền hậu nhìn con gái.
“Dạ đâu ba! Con còn nhỏ xíu hà!” Bé Bảy nũng nịu dụi đầu vào lòng ba.
“Con nhỏ mà lanh lợi lắm đó nha! Ba thấy con hay ngồi ngoài mương ngắm nghía cái gì không biết!”
Bé Bảy ngượng ngùng cười, con bé biết ba thương con bé lắm. Ba Hai luôn khuyến khích con bé đọc sách, kể chuyện và thỏa sức sáng tạo trong thế giới riêng của mình.
Chiều dần buông xuống, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả dòng sông. Bé Bảy ngồi trên bậc thềm trước nhà, ngắm nhìn những chiếc thuyền chở đầy dừa hối hả trở về sau một ngày làm việc vất vả. Tiếng máy nổ “phành phạch” vọng lại từ xa, phá tan sự yên tĩnh của buổi chiều quê.
“Tới giờ cơm rồi con Bảy ơi!” Tiếng chị Ba gọi vọng ra, kéo Bé Bảy về với bữa cơm gia đình ấm cúng.
Mâm cơm chiều của nhà ông bà Hai Thận lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười nói. Mười hai con người quây quần bên nhau, cùng nhau thưởng thức những món ăn dân dã mà má Hai đã dày công chuẩn bị. Bé Bảy thích nhất món canh chua cá lóc nấu với bông súng và món tép rang me ngọt ngọt chua chua.
Trong bữa cơm, anh Năm lại bày ra những trò đùa tinh nghịch khiến cả nhà được trận cười no bụng. Chị Tư thì kể những câu chuyện vui ở chợ huyện. Anh Sáu thì khoe những điểm số cao ở trường. Mỗi người một câu chuyện, một niềm vui, tạo nên một không khí gia đình đầm ấm và hạnh phúc.
Bé Bảy lặng lẽ gắp một miếng cá, trong lòng con bé dâng lên một cảm giác bình yên khó tả. Con bé thầm cảm ơn ông trời đã ban cho con bé một gia đình đông vui và yêu thương như thế này. Con bé ước gì thời gian cứ mãi trôi chậm rãi để con bé có thể mãi mãi sống trong vòng tay yêu thương của ba má và các anh chị.
Nhưng đâu ai biết được, trong cái vẻ ngoài hồn nhiên và trong sáng của Bé Bảy đang ẩn chứa một tâm hồn nhạy cảm và một trí tưởng tượng bay bổng đến mức đôi khi vượt ra khỏi ranh giới của thực tại. Chính cái thế giới nội tâm phong phú ấy sẽ vô tình dẫn dắt con bé đến một sự kiện kỳ lạ và đáng sợ, một sự kiện sẽ mãi mãi thay đổi cuộc đời con bé và cả gia đình…