Trưa hè oi ả, gió từ sông thổi vào mang theo hơi nước mát dịu. Bé Bảy cùng đám bạn trong xóm vừa có một buổi trưa nghịch ngợm thả diều trên cánh đồng lúa vừa gặt xong. Bọn trẻ đứa nào đứa nấy mặt mày lấm lem, tóc tai rối bù nhưng đôi mắt thì ánh lên vẻ thích thú.
“Ê Bảy! Mày chạy chậm thôi coi chừng té đó!” Thằng Tèo, thằng bạn thân nhất của Bé Bảy, vừa thở hổn hển vừa kêu.
Bé Bảy cười khúc khích, đôi chân nhỏ nhắn thoăn thoắt băng qua những bờ ruộng. Con bé lúc nào cũng nhanh nhẹn và hoạt bát hơn hẳn đám con trai trong xóm.
“Chờ tao với!” Con Mận, cô bạn có mái tóc dài thắt bím hai bên, vừa chạy vừa chỉnh lại cái nón lá trên đầu.
Đám trẻ vừa đi vừa trò chuyện ríu rít về những con diều đủ màu sắc mà bọn nó vừa thả. Bé Bảy thích nhất con diều hình con phượng hoàng của mình, con diều bay cao vút trên bầu trời xanh thẳm như một giấc mơ đẹp.
Khi ngang qua con đường đất đỏ dẫn vào xóm, Bé Bảy bỗng khựng lại. Ánh mắt con bé bị thu hút bởi một vật thể lạ nằm khuất sau bụi chuối dại ven đường.
“Ê tụi bây! Hình như có cái gì kìa!” Bé Bảy chỉ tay về phía bụi chuối, giọng con bé tò mò.
Cả đám trẻ dừng lại, mắt hướng theo tay Bé Bảy. Sau những tàu lá chuối xanh um tùm, lấp ló một cái gì đó trông có vẻ cũ kỹ.
“Cái gì vậy ta?” Thằng Tý, anh cả trong đám, rụt rè bước tới gần.
Bé Bảy cũng tò mò đi theo. Khi đến gần hơn, con bé không khỏi ngạc nhiên. Đó là một con búp bê.
Con búp bê nằm im lìm giữa đám lá khô mục, như thể vừa rụng xuống từ một cành cây nào đó. Thoạt nhìn, nó cũ kỹ và bụi bặm, nhưng khi Bé Bảy đến gần hơn, con bé nhận ra một vẻ đẹp kỳ lạ ẩn sau lớp bụi thời gian.
“Trời ơi! Búp bê nè tụi bây!” Bé Bảy reo lên, đôi mắt sáng ngời.
Con búp bê cao chừng hơn một gang tay người lớn, không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, vừa vặn để ôm vào lòng. Chất liệu làm nên nó không giống những con búp bê vải mềm oặt ẹo mà Bé Bảy thường thấy. Nó cứng cáp hơn, nặng tay hơn, hình như được làm từ sứ hoặc một loại nhựa đặc biệt nào đó đã ngả màu vàng nhạt theo năm tháng.
“Con búp bê gì mà lạ quá vậy Bảy?” Con Mận khẽ chạm vào cánh tay con búp bê, giọng con bé có chút e dè.
“Tao chưa bao giờ thấy con búp bê nào giống vầy hết trơn!” Thằng Tèo trầm trồ. “Mấy con búp bê của con Nhỏ trong xóm toàn là búp bê vải thôi hà!”
“Bạn ấy xinh quá” Con Bảy nhìn búp bê trong sự phấn khích.
Khuôn mặt con búp bê bầu bĩnh, phúc hậu, với đôi má phúng phính như hai quả đào nhỏ. Điều đặc biệt nhất là đôi mắt của nó. To tròn và mở lớn, đôi mắt ấy có màu xanh biếc lạ thường, trong veo như mặt nước hồ thu. Dù chỉ là đôi mắt giả, nhưng nhìn vào đó, Bé Bảy có cảm giác như có một ánh nhìn sâu thẳm đang dõi theo con bé. Hàng mi con búp bê dài và cong vút, được vẽ tỉ mỉ, tạo nên một vẻ đẹp vừa ngây thơ vừa có chút gì đó… u buồn.
Chiếc mũi con búp bê nhỏ nhắn, cao thanh tú, còn đôi môi thì mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười bí ẩn mà Bé Bảy không thể nào giải thích được. Mái tóc con búp bê đen nhánh, dài ngang lưng, được tết thành hai bím gọn gàng và cột bằng hai sợi dây vải màu đỏ đã phai màu. Trên đỉnh đầu, con búp bê đội một chiếc nón lá nhỏ xíu, cũng đã sờn cũ và hơi méo mó, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ duyên dáng.
Bộ quần áo con búp bê đang mặc là một chiếc áo bà ba màu nâu sẫm, chất vải đã cũ và có vài chỗ sờn rách. Tuy vậy, đường kim mũi chỉ vẫn còn rất khéo léo, cho thấy người may đã rất cẩn thận. Chiếc quần lụa trắng đã ngả sang màu ngà, ống rộng thùng thình đúng kiểu các bà các cô ở quê thời xưa.
Bàn tay con búp bê nhỏ nhắn, các ngón tay thon dài được tạo hình rất tinh xảo, như thể đang khẽ nắm lại một vật gì đó. Bàn chân con búp bê nhỏ xíu, đi một đôi guốc mộc đã cũ, một chiếc còn hơi long đinh.
“Tao thích con búp bê này!” Bé Bảy ôm con búp bê vào lòng, giọng con bé quả quyết. “Tao sẽ mang nó về nhà!”
“Chắc của ai đánh rơi đó!” Thằng Tý đoán. “Hay là của mấy người ở phố trên về quê chơi bỏ quên?”
Bé Bảy im lặng, con bé không nghĩ như vậy. Con búp bê này có một cái gì đó rất đặc biệt, một cái gì đó thu hút ánh mắt con bé một cách kỳ lạ. Đôi mắt xanh biếc của con búp bê như đang nhìn thẳng vào tâm hồn Bé Bảy, khiến con bé có một cảm giác vừa tò mò vừa… hơi rờn rợn.
“Ê Bảy! Mày không sợ nó dơ hay sao?” Con Mận nhăn mặt.
“Dơ thì tao giặt! Con búp bê này đẹp quá trời luôn!” Bé Bảy nói rồi nhanh chân bước đi, không để ý đến những ánh mắt nghi ngại của đám bạn.
Trên đường về nhà, Bé Bảy không ngừng ngắm nghía con búp bê. Con bé vuốt ve mái tóc đen mượt, ngắm nhìn khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt xanh biếc. Trong đầu con bé bắt đầu hình dung ra đủ thứ trò chơi với người bạn mới này. Con bé sẽ đặt tên cho nó, sẽ kể cho nó nghe những câu chuyện ở xóm mình, sẽ cùng nó chơi trò trốn tìm sau vườn nhà.
“Má ơi! Ba ơi! Các anh chị ơi! Coi con có cái gì nè!” Vừa bước chân vào nhà, Bé Bảy đã reo lên, giọng con bé đầy vẻ háo hức.
Cả nhà đang quây quần ở ngoài hiên, người thì uống trà, người thì trò chuyện sau một ngày làm việc vất vả. Nghe tiếng Bé Bảy, mọi người đều tò mò nhìn ra.
“Cái gì đó con Bảy?” Má Hai hỏi, đôi mắt nheo lại vì tò mò.
Bé Bảy hớn hở chạy đến, giơ cao con búp bê lên.
“Đây nè má! Con nhặt được ở ngoài đường đó!”
Cả nhà đều tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy con búp bê. Đúng như Bé Bảy nói, đây là một con búp bê rất đẹp và lạ.
“Trời đất! Con búp bê này ở đâu ra vậy con?” Chị Hai trầm trồ, khẽ chạm vào chiếc áo bà ba đã sờn của con búp bê.
“Con cũng không biết nữa chị Hai! Con thấy nó nằm ở bụi chuối ven đường đó!” Bé Bảy kể lại chuyện nhặt được con búp bê.
“Con búp bê này… nhìn lạ quá ha!” Anh Năm lên tiếng, giọng anh có chút nghi ngại. “Mấy con búp bê mình thường thấy đâu có giống vầy!”
“Đúng đó Bảy! Con có chắc là nó không phải của ai bỏ bùa không?” Chị Tư lo lắng nói, giọng chị hơi run.
Nghe chị Tư nói vậy, Bé Bảy khựng lại. Ý nghĩ về bùa ngải, về những điều ma quái mà con bé thường nghe người lớn kể trong xóm chợt thoáng qua trong đầu. Nhưng rồi, nhìn vào đôi mắt xanh biếc vô hồn của con búp bê, con bé lại cảm thấy một sự gắn kết kỳ lạ, một cảm giác như con búp bê này thuộc về con bé.
“Không đâu chị Tư! Con thấy nó đẹp mà! Con thích nó lắm!” Bé Bảy ôm chặt con búp bê vào lòng, xua tan những ý nghĩ mơ hồ vừa xuất hiện.
Má Hai nhìn con gái út, thấy đôi mắt con bé ánh lên vẻ thích thú thật lòng thì bà cũng không nỡ ngăn cản.
“Thôi được rồi con! Con thích thì cứ giữ lấy mà chơi. Nhưng nhớ phải rửa ráy sạch sẽ cho nó nghe chưa!” Má Hai dặn dò.
“Dạ con biết rồi má!” Bé Bảy reo lên mừng rỡ, ôm chầm lấy má Hai.
Các anh chị em khác thấy Bé Bảy vui vẻ như vậy cũng không nói gì thêm. Riêng ba Hai vẫn im lặng, ông nhìn con búp bê với ánh mắt khó hiểu, như đang cố gắng nhớ ra đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi.
Tối hôm đó, Bé Bảy ôm con búp bê vào lòng ngủ. Trong giấc mơ, con bé thấy mình lạc vào một khu vườn kỳ lạ, nơi những bông hoa dừa nở ra những viên ngọc lấp lánh, và con búp bê của con bé bỗng nhiên cất tiếng nói, giọng nói nhỏ nhẹ và du dương như tiếng gió ru… Bé Bảy không hề hay biết, con búp bê xinh đẹp mà con bé nhặt được đã mang theo một lời nguyền bí ẩn, một lời nguyền đang âm thầm bám rễ vào cuộc sống hồn nhiên của con bé…