Mấy ngày sau đó, cuộc sống ở nhà ông bà Hai Thận vẫn diễn ra bình dị như mọi ngày. Ba Hai thì lo chuyện đồng áng, má Hai thì tất bật với việc chợ búa, cơm nước. Các anh chị lớn cũng mỗi người một việc, người đi làm thuê, người phụ giúp gia đình. Con búp bê lạ mà Bé Bảy nhặt được dường như cũng chìm vào quên lãng trong guồng quay bận rộn ấy.
Chỉ riêng Bé Bảy là xem con búp bê như một báu vật. Đi đâu con bé cũng kè kè mang theo. Lúc ăn cơm thì đặt con búp bê ngồi cạnh bên, lúc ngủ thì ôm khư khư vào lòng. Đối với Bé Bảy, con búp bê không chỉ là một món đồ chơi mà còn là một người bạn đặc biệt, một người bạn mà con bé có thể trút bầu tâm sự.
“An Thanh, đúng rồi...là An Thanh, mình gọi bạn là An Thanh nhé. Búp bê An Thanh xinh đẹp của mình” – ôm búp bê trong lòng, Thanh An khẽ nói.
“An Thanh ơi, hôm nay ở trường mình được cô giáo khen đó nha!” Bé Bảy thủ thỉ với con búp bê khi cả hai đang ngồi dưới gốc cây xoài trước nhà. Con bé vừa vuốt ve mái tóc đen nhánh của búp bê vừa kể chuyện ở trường cho nó nghe. “Cô nói mình vẽ con gà trống đẹp nhất lớp luôn!”
Đôi mắt xanh biếc của An Thanh vẫn vô hồn nhìn về phía xa xăm, nhưng Bé Bảy không để ý. Con bé cứ say sưa kể hết chuyện này đến chuyện khác, từ chuyện con chó mực nhà bên đẻ mấy con cún con đến chuyện thằng Tèo bị té sưng đầu khi trèo cây ổi.
“An Thanh thấy vui không?” Bé Bảy hỏi, rồi tự mình trả lời: “Chắc là vui lắm ha!”
Trong thế giới riêng của Bé Bảy, An Thanh không chỉ là một con búp bê im lặng. Con bé tin rằng An Thanh đang lắng nghe con bé, đang chia sẻ niềm vui và nỗi buồn cùng con bé. Đôi khi, Bé Bảy còn tưởng tượng ra An Thanh đang mỉm cười với con bé, hoặc khẽ gật đầu đồng ý với những điều con bé nói.
“Con Bảy! Lại ngồi đó lảm nhảm một mình nữa hả con?” Tiếng má Hai vọng ra từ trong bếp.
Bé Bảy giật mình, vội vàng giấu con búp bê sau lưng. Con bé biết má Hai không thích con bé nói chuyện một mình với búp bê. Má Hai bảo con bé còn nhỏ dại, đừng có tin vào những thứ vớ vẩn.
“Dạ đâu má! Con… con đang chơi một mình thôi!” Bé Bảy lí nhí đáp.
Má Hai thở dài, bà biết tính con bé hay mơ mộng. Nhưng bà cũng không muốn la rầy con bé, sợ con bé buồn.
“Thôi được rồi! Vô nhà rửa tay rồi ra ăn cơm con. Ba con mới bắt được mấy con cá rô kho tiêu ngon lắm đó!”
Nghe đến cá rô kho tiêu, bụng Bé Bảy réo lên. Con bé nhanh chóng chạy vào nhà rửa tay rồi ra mâm cơm. Trong bữa cơm, Bé Bảy vẫn lén lút liếc nhìn An Thanh đang nằm ngoan ngoãn trên chiếc ghế đẩu cạnh bên. Con bé gắp một miếng cá rô ngon nhất, rồi khẽ đưa đến gần miệng con búp bê như muốn chia sẻ.
“Em làm cái gì kỳ cục vậy Bảy?” Anh Năm trêu ghẹo khi thấy hành động của Bé Bảy.
Mặt Bé Bảy đỏ bừng, con bé vội rụt tay lại. Cả nhà nhìn con bé cười ồ.
“Em… em lỡ tay!” Bé Bảy ngượng ngùng, giọng con bé nhỏ xíu.
Ba xoa đầu con gái, cười hiền: “Con nít mà! Có sao đâu! Để đó lát nữa ba gắp cho con búp bê của con một miếng cá nha!”
Nghe ba nói vậy, Bé Bảy mừng rỡ hẳn lên. Con bé biết ba thương con bé nhất nhà.
Tối đến, trước khi đi ngủ, Bé Bảy cẩn thận đặt An Thanh nằm bên cạnh. Con bé vuốt nhẹ mái tóc của búp bê rồi thì thầm: “Ngủ ngon nha An Thanh!”
Trong bóng tối tĩnh mịch, Bé Bảy cảm thấy như có một hơi ấm nhẹ nhàng tỏa ra từ con búp bê. Con bé khẽ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ với một nụ cười nhẹ trên môi.
Những ngày tháng sau đó, sự gắn kết giữa Bé Bảy và An Thanh ngày càng trở nên kỳ lạ. Bé Bảy dường như không thể rời xa con búp bê một phút nào. Con bé mang An Thanh đi học, đi chơi, thậm chí cả khi đi vệ sinh con bé cũng phải mang theo.
“Bảy ơi! Mày làm gì mà cứ kè kè cái con búp bê đó hoài vậy?” Thằng Tèo thắc mắc khi thấy Bé Bảy lúc nào cũng ôm khư khư An Thanh trong tay.
“Tao thích nó mà!” Bé Bảy trả lời đơn giản. “Nó là bạn thân nhất của tao đó!”
“Bạn thân gì mà có biết nói chuyện đâu!” Con Mận bĩu môi.
Bé Bảy không để ý đến những lời trêu chọc của bạn bè. Đối với con bé, An Thanh là một người bạn đặc biệt, một người bạn hiểu con bé mà không cần lời nói. Mỗi khi con bé buồn hay vui, con bé đều tìm đến An Thanh để chia sẻ.
“An Thanh ơi, hôm nay mình bị điểm kém môn toán đó!” Bé Bảy buồn rầu nói với con búp bê sau giờ học. “Mình làm bài không có được!”
Con búp bê vẫn im lặng, nhưng Bé Bảy cảm thấy như An Thanh đang lắng nghe nỗi buồn của con bé, đang an ủi con bé bằng sự im lặng dịu dàng.
Đôi khi, Bé Bảy còn có những hành động kỳ lạ với An Thanh. Con bé thường xuyên thay quần áo cho búp bê, chải tóc cho búp bê và trang điểm cho búp bê bằng những cánh hoa dại. Con bé còn tự tay may cho An Thanh những bộ quần áo bà ba đủ màu sắc từ những mảnh vải vụn xin được của chị Tư.
“Con Bảy! Mày bày vẽ cái gì nữa đó?” Chị Ba nhăn mặt khi thấy Bé Bảy đang hí hoáy may vá bên cạnh con búp bê.
“Em may áo mới cho An Thanh đó chị Ba!” Bé Bảy cười tươi rói.
Chị Ba lắc đầu ngao ngán. Chị không hiểu sao con bé lại có thể yêu thích một con búp bê cũ kỹ đến như vậy.
Trong lòng Bé Bảy, An Thanh dần dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con bé. Con bé không thể tưởng tượng được một ngày nào đó sẽ phải rời xa An Thanh. Con bé tin rằng giữa con bé và An Thanh có một sợi dây liên kết vô hình, một sự gắn kết kỳ lạ mà không ai có thể hiểu được…
Nhưng Bé Bảy không hề biết rằng, sự gắn kết kỳ lạ này đang dần dần kéo con bé vào một vòng xoáy đen tối, một vòng xoáy mà con bé sẽ phải đối mặt với những điều kinh hoàng vượt xa trí tưởng tượng non nớt của con bé…