Chiều hôm đó, cái nắng oi ả dịu bớt, nhường chỗ cho những cơn gió hiu hiu thổi từ sông lên. Thằng Tám, em trai của Bé Bảy, rủ rê đám bạn trong xóm ra sông Tiền tắm mát. Bọn con trai đứa nào đứa nấy đen nhẻm, cởi trần trùng trục nhảy ùm xuống dòng sông đang mùa nước lớn.

“Ê Tám! Mày lặn sâu dữ vậy?” Thằng Ba “móm” vừa quạt nước vừa la lớn.

Thằng Tám tinh nghịch, vốn hay bày trò chọc phá đám bạn, nó lặn xuống một hơi thật sâu rồi bất ngờ ngoi lên ngay sau lưng thằng Ba, làm thằng nhỏ giật bắn mình la oai oái: “Áaaa...má ơi maaaa....” Cả đám con trai được trận cười nghiêng ngả.

“Lần này tao lặn thiệt sâu cho tụi mày hết hồn chơi!” Thằng Tám vừa nói vừa hụp xuống nước, cái đầu đen nhánh dần chìm vào dòng sông đục ngầu.

Đám bạn vẫn tưởng thằng Tám lại giở trò cũ, nên đứa nào đứa nấy khoanh tay đứng chờ nó ngoi lên. Nhưng thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, mặt sông vẫn phẳng lặng như tờ, chỉ còn tiếng gió thổi xào xạc trên những hàng dừa nước ven bờ.

“Ủa? Thằng Tám đâu rồi bay?” Thằng Tư “ròm” bắt đầu thấy sốt ruột, nó ngó nghiêng xung quanh nhưng không thấy bóng dáng thằng Tám đâu cả.

Cả đám con trai bắt đầu nháo nhào, gọi nhau ới ới. Ban đầu còn tưởng thằng Tám trốn ở đâu đó bày trò, nhưng càng gọi càng không thấy tiếng trả lời, trong lòng bọn trẻ bắt đầu dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

Thằng Hai “cụt”, đứa lớn nhất trong đám, chợt nhớ lại vẻ mặt tái mét của thằng Tám khi nó vừa hụp xuống. Một ý nghĩ kinh hoàng lóe lên trong đầu thằng nhỏ.

“Chết cha rồi! Hình như thằng Tám bị chuột rút hay gì rồi!” Thằng Hai hét lên, mặt mày tái mét.

Cả đám con trai như ong vỡ tổ, đứa thì la khóc, đứa thì hoảng loạn bơi vào bờ. Thằng Ba “móm” nhanh trí nhất, nó cắm đầu cắm cổ bơi nhanh vào bờ, vừa chạy vừa la hét kêu cứu.

“Má ơi! Cậu ơi! Bác ơi! Thằng Tám… thằng Tám nó chết đuối rồi!”

Tiếng la thất thanh của thằng Ba vang vọng khắp xóm nhỏ đang yên bình trong buổi chiều tà. Bà con hàng xóm nghe tiếng kêu cứu liền bỏ hết công việc chạy ùa ra phía bờ sông. 

“Tám...thằng Tám....” mẹ của con Bảy, nghe tin dữ như sét đánh ngang tai, bà khuỵu xuống đất, gào khóc thảm thiết gọi tên con.

Cả xóm nháo nhào, người thì vội vàng nhảy xuống sông lặn mò, người thì đốt đuốc soi đèn dọc bờ. Bé Bảy cũng chạy theo mọi người ra bờ sông, khuôn mặt tái mét, đôi mắt to tròn ngấn lệ nhìn dòng sông đang cuộn chảy dữ dội. Con bé không dám tin vào những gì mình đang nghe thấy. “Thằng Tám, thằng em trai nghịch ngợm hay chọc ghẹo con bé, giờ đây lại nằm sâu dưới dòng nước lạnh lẽo này sao?”

Đêm dần buông xuống, ánh trăng mờ ảo rọi xuống dòng sông vẫn không ngừng chảy. Tiếng khóc than xé lòng của má Hai Thận vang vọng trong đêm tĩnh mịch. Cuối cùng, sau bao nhiêu nỗ lực tìm kiếm, người ta cũng vớt được xác của thằng Tám lên bờ.

Bé Bảy run rẩy nhìn thi thể tái nhợt của em trai. Khuôn mặt thằng Tám vẫn còn giữ nguyên vẻ tinh nghịch thường ngày, nhưng đôi mắt đã nhắm nghiền, không bao giờ còn mở ra trêu chọc con bé nữa. Điều khiến mọi người rùng mình là đôi chân của thằng Tám bị vặn vẹo một cách kỳ lạ, như thể có một bàn tay vô hình nào đó đã cố tình bẻ gãy chúng.

“Trời ơi con tôi! Ai làm gì con tôi vậy?” Má Hai Thận gào khóc, ôm chặt thi thể lạnh lẽo của con trai vào lòng. Bà khóc đến ngất lịm đi mấy lần, phải có người dìu đỡ.

Những người lớn tuổi trong xóm xì xào bàn tán, có người rùng mình nói chắc thằng Tám bị “ma da” kéo xuống đáy sông. Câu chuyện về những hồn ma dưới nước lại được khơi dậy, gieo rắc thêm nỗi sợ hãi trong lòng người dân quê vốn chất phác và tin vào những điều huyền bí.

Đám tang của thằng Tám diễn ra trong không khí tang thương bao trùm cả xóm. Tiếng kèn đám ma ai oán vang vọng trong đêm vắng, tiếng khóc than xé lòng của má Hai Thận  khiến ai nghe cũng không khỏi xót xa. Bé Bảy lặng lẽ đứng nép mình trong một góc nhà, đôi mắt đẫm lệ nhìn chiếc quan tài nhỏ bé của em trai.

Hình ảnh thằng Tám nằm bất động trong chiếc áo quan, đôi chân bị vặn vẹo kỳ dị, cứ ám ảnh mãi trong tâm trí non nớt của Bé Bảy. Con bé không thể nào hiểu được tại sao một người khỏe mạnh, tinh nghịch như thằng Tám lại có thể ra đi đột ngột như vậy.

Trong những ngày tang tóc ấy, Bé Bảy thường xuyên lén ra sau vườn, ngồi cạnh An Thanh và tâm sự về dự định của cô.

“An Thanh ơi… thằng Tám… thằng Tám đi rồi…” Bé Bảy thì thầm với An Thanh, giọng con bé nghẹn ngào. “Nó… nó đi một mình… chắc nó buồn lắm… hay là... hay là bạn thay mình xuống làm bạn với Tám nha...”

Một ý nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu óc non nớt của Bé Bảy. Con bé muốn tổ chức một đám ma thật đặc biệt cho An Thanh, rồi con bé sẽ chôn cất An Thanh ở một nơi nào đó thật gần thằng Tám. Con bé tin rằng, như vậy thì thằng Tám sẽ không còn cô đơn nữa. An Thanh sẽ bầu bạn với thằng Tám ở thế giới bên kia.

Ý nghĩ ấy cứ ám ảnh mãi trong tâm trí Bé Bảy. Con bé cảm thấy như mình phải làm một điều gì đó cho thằng Tám, dù chỉ là một hành động ngây ngô và trẻ con. Con bé muốn An Thanh, người bạn im lặng mà con bé yêu quý, sẽ là người bạn đồng hành của em trai con bé ở một thế giới xa xăm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play