Sau cái ngày Bé Bảy lén lút chôn cất An Thanh ở góc vườn, đêm nào con bé cũng trằn trọc không yên. Cái nóng hầm hập của mùa hè miền Tây càng khiến giấc ngủ của con bé thêm khó khăn. Nhưng không chỉ có vậy, trong giấc mơ chập chờn, những hình ảnh kỳ lạ cứ hiện về ám ảnh con bé.
Đêm đầu tiên, Bé Bảy mơ thấy mình và An Thanh đang ngồi dưới gốc cây vú sữa trước nhà. Con bé vẫn say sưa kể cho An Thanh nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ con chim sâu làm tổ trên mái nhà đến mấy con cào cào đá nhau ngoài ruộng. An Thanh vẫn im lặng như mọi khi, đôi mắt xanh biếc nhìn Bé Bảy chăm chú. Con bé cảm thấy một niềm vui bình dị, ấm áp như những buổi chiều con bé thường ngồi trò chuyện một mình với An Thanh.
Nhưng rồi, mọi thứ bắt đầu thay đổi một cách đột ngột. Khuôn mặt bầu bĩnh, hiền lành của An Thanh dần biến dạng. Đôi mắt xanh biếc dịu dàng bỗng trợn ngược, đỏ ngầu như hai hòn than lửa. Từ đầu con búp bê, hai chiếc sừng đen nhánh, nhọn hoắt mọc ra, chọc thẳng lên trời. Hàm răng trắng trẻo bỗng dài ra, nhọn hoắt và lởm chởm như răng của một con thú dữ.
Bé Bảy hoảng sợ tột độ, cố gắng la hét nhưng cổ họng con bé nghẹn ứ, không phát ra được một âm thanh nào. Con quỷ nữ với hình hài gớm ghiếc từ từ quay đầu lại, đôi mắt đỏ lòm đổ dồn về phía Bé Bảy. Ánh mắt ấy đầy thù hận và oán độc, như muốn xé nát con bé ra thành từng mảnh.
Bé Bảy giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Tim con bé đập thình thịch trong lồng ngực. Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng mờ ảo hắt qua khung cửa sổ lá. Con bé rụt người lại, ôm chặt chiếc gối vào lòng, cố gắng xua đi hình ảnh kinh hoàng vừa hiện ra trong giấc mơ.
“Chắc tại mình nghĩ nhiều về chuyện của thằng Tám quá đó mà…” Bé Bảy tự nhủ, cố gắng trấn an bản thân. Nhưng nỗi sợ hãi vẫn cứ lan tỏa khắp cơ thể con bé.
Những đêm sau đó, những giấc mơ kỳ lạ vẫn tiếp tục ám ảnh Bé Bảy. Lúc thì con bé mơ thấy An Thanh đứng ở góc vườn, đôi mắt xanh biếc lóe lên những tia lửa lạnh lẽo. Lúc thì con bé mơ thấy mình đang cố gắng đào bới nấm mồ của An Thanh, nhưng khi vừa chạm tay vào chiếc hộp gỗ nhỏ, một bàn tay lạnh lẽo, xương xẩu từ dưới đất ngoi lên nắm chặt lấy cổ tay con bé.
Không chỉ có những giấc mơ đáng sợ, trong đêm khuya tĩnh mịch, Bé Bảy còn nghe thấy những tiếng động lạ phát ra từ phía góc vườn. Lúc thì nghe như tiếng ai đó khóc thút thít, lúc thì lại nghe như tiếng cào cào khe khẽ trên vách lá. Mặc dù cố gắng bịt tai lại, nhưng những âm thanh kỳ lạ ấy vẫn cứ văng vẳng bên tai con bé, khiến con bé không thể nào ngủ yên được.
“Chắc là tiếng gió thôi…” Bé Bảy cố gắng tự trấn an mình, nhưng con bé biết rõ những tiếng động này không phải là tiếng gió. Nó khác lạ, nó mang một cái gì đó rờn rợn và đầy ám ảnh.
Bé Bảy bắt đầu cảm thấy bất an. Một nỗi sợ hãi vô hình cứ lớn dần trong lòng con bé. Con bé không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên kỳ lạ như vậy sau cái ngày con bé chôn cất An Thanh. Con bé chỉ cảm thấy có một mối liên hệ nào đó giữa những giấc mơ đáng sợ, những tiếng động lạ trong đêm và con búp bê An Thanh mà con bé đã chôn vùi.
Con bé muốn kể mọi chuyện cho ba má và các anh chị nghe, nhưng con bé lại sợ bị mọi người la rầy là suy nghĩ vớ vẩn. Hơn nữa, con bé cũng không biết phải diễn tả những giấc mơ và những âm thanh kỳ lạ ấy như thế nào. Nó quá mơ hồ và đáng sợ, đến nỗi chính con bé cũng không chắc chắn liệu mình có đang tưởng tượng ra mọi chuyện hay không.
“Hay là… tại mình đã bẻ tay chân của An Thanh?” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bé Bảy, khiến con bé rùng mình. “An Thanh giận mình sao?”
Nỗi lo sợ và tội lỗi cứ giằng xé trong tâm trí non nớt của Bé Bảy. Con bé bắt đầu hối hận về hành động dại dột của mình. Con bé chỉ muốn gửi An Thanh xuống cho thằng Tám bầu bạn, con bé không hề có ý làm tổn thương An Thanh.
Những đêm trằn trọc khiến Bé Bảy ngày càng xanh xao, mệt mỏi. Con bé không còn hoạt bát và vui vẻ như trước nữa. Con bé ít nói hơn, hay lơ đãng và thường xuyên giật mình thảng thốt.
Má Hai thấy con bé ngày càng gầy rộc đi thì lo lắng lắm. Bà gặng hỏi con bé có chuyện gì, nhưng Bé Bảy chỉ lắc đầu, nói con bé không khỏe trong người.
“Con có bị nóng sốt gì không Bảy?” Má Hai lo lắng sờ trán con bé.
“Dạ không má… con chỉ hơi mệt thôi…” Bé Bảy lí nhí đáp, cố gắng giấu đi nỗi sợ hãi đang gặm nhấm tâm hồn con bé.
Trong những đêm dài tĩnh mịch, Bé Bảy thường xuyên nhìn ra phía góc vườn, nơi nấm mồ nhỏ bé của An Thanh nằm im lìm trong bóng tối. Con bé cảm thấy như có một ánh mắt vô hình đang dõi theo con bé từ phía đó. Một cảm giác bất an, lạnh lẽo bao trùm lấy con bé, khiến con bé không thể nào có được một giấc ngủ ngon lành.
“An Thanh ơi… mình xin lỗi mà…” Bé Bảy thầm thì trong đêm tối, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. “Mình không cố ý đâu… mình chỉ muốn tốt cho thằng Tám thôi mà…”
Nhưng đáp lại lời khẩn cầu của con bé chỉ là sự im lặng đáng sợ của đêm khuya và những tiếng động lạ vẫn văng vẳng đâu đó trong bóng tối… Bé Bảy biết, có một điều gì đó khủng khiếp đang bắt đầu, và con bé không thể nào trốn tránh được nó…