Sự thay đổi rõ rệt trong thái độ và lối sống của Thu Duyên không thể nào che giấu được những người quan tâm đến cô. Minh Anh, sau nhiều cuộc gọi không thành và những tin nhắn nhạt nhòa, cuối cùng đã quyết định tìm đến Phú Hải. Chị không thể ngồi yên khi nghe những lời kể mơ hồ từ những người quen chung, về việc Thu Duyên cặp kè với một người đàn ông kỳ lạ, sống tách biệt với thế giới bên ngoài và có những niềm tin khó hiểu.

Khi Minh Anh tìm thấy căn nhà nhỏ ven biển mà Thu Duyên đang ở, chị không khỏi bàng hoàng. Căn nhà tối tăm, cửa đóng then cài, xung quanh phủ một lớp không khí u ám. Phải mất một hồi lâu Thu Duyên mới ra mở cửa, vẻ mặt phờ phạc, đôi mắt thâm quầng.

"Duyên! Em sao vậy? Sao em lại ra nông nỗi này?" Minh Anh nghẹn ngào, ôm chầm lấy người bạn thân gầy rộc.

Thu Duyên khẽ đẩy Minh Anh ra, ánh mắt lạnh lùng. "Em không sao cả. Chị đến đây làm gì?"

"Làm gì ư? Chị lo cho em! Em đã cắt đứt liên lạc với mọi người, em sống như thế này là sao?" Giọng Minh Anh đầy trách móc.

"Đây là cuộc sống của em. Em ổn," Thu Duyên đáp, giọng khô khốc.

"Ổn ư? Em nhìn lại mình đi! Em không còn là Thu Duyên mà chị biết nữa. Cái người đàn ông kia... anh ta là ai? Mọi người nói những điều rất kỳ lạ về anh ta."

Nghe đến Hiếu Nam, ánh mắt Thu Duyên chợt trở nên phòng bị. "Anh ấy không như những gì mọi người nói. Anh ấy hiểu em. Anh ấy là người duy nhất thực sự quan tâm đến em."

"Quan tâm ư? Duyên à, tỉnh lại đi! Em đang bị anh ta lừa dối! Những chuyện em kể... những 'người bảo hộ' gì đó... đó chỉ là ảo tưởng thôi!"

"Chị không hiểu," Thu Duyên gắt lên, giọng đầy giận dữ. "Chị và mọi người không ai hiểu em cả! Anh ấy là người duy nhất nhìn thấy con người thật của em, chấp nhận em với tất cả những tổn thương."

Đúng lúc đó, Hiếu Nam từ trong nhà bước ra. Vẻ mặt anh ta cau có, ánh mắt nhìn Minh Anh đầy thù địch. "Cô là ai? Sao cô lại đến đây làm phiền Duyên của tôi?"

"Tôi là bạn thân của Duyên. Tôi đến đây để đưa cô ấy về," Minh Anh đáp trả, không hề nao núng trước ánh mắt sắc lạnh của Hiếu Nam.

"Bạn thân ư? Những người bạn đã bỏ rơi cô ấy khi cô ấy khó khăn nhất sao? Những người thân đã nghi ngờ và ruồng bỏ cô ấy sao?" Hiếu Nam gằn giọng, những lời nói như những mũi tên độc nhắm thẳng vào trái tim Thu Duyên. "Họ không yêu thương cô thật lòng đâu, Duyên à. Chỉ có tôi. Chỉ có tôi yêu cô vô điều kiện."

Những lời nói của Hiếu Nam như một lưỡi dao xoáy sâu vào những vết thương chưa lành trong lòng Thu Duyên. Ký ức về sự nghi ngờ của cha, sự phản bội của người chồng sắp cưới lại ùa về, nhức nhối. Cô nhìn Minh Anh, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót. Phải chăng, những người thân yêu của cô chưa bao giờ thực sự tin tưởng và thấu hiểu cô?

"Chị về đi, Minh Anh," Thu Duyên nói, giọng lạnh lùng. "Em không muốn về. Đây là nơi em thuộc về."

"Duyên! Em đang làm gì vậy? Anh ta đang thao túng em!" Minh Anh cố gắng níu kéo.

"Không ai thao túng em cả! Em tự quyết định cuộc sống của mình!" Thu Duyên gạt tay Minh Anh ra, kiên quyết đóng sầm cửa lại.

Đứng sau cánh cửa khép kín, Thu Duyên cảm thấy trái tim mình như bị xé làm đôi. Một bên là sự lo lắng và khuyên can chân thành của người bạn thân, một bên là những lời lẽ ngọt ngào nhưng đầy độc hại của Hiếu Nam. Nhưng nỗi đau và sự tổn thương trong quá khứ đã khiến cô nghi ngờ tất cả mọi người, trừ Hiếu Nam. Anh ta đã đến vào thời điểm cô yếu đuối nhất, nói những lời mà cô khao khát được nghe, dù cho những lời ấy có kỳ lạ và hoang đường đến đâu.

"Họ không hiểu em, Duyên à," Hiếu Nam ôm Thu Duyên từ phía sau, giọng thì thầm vào tai cô. "Chỉ có tôi. Chỉ có tôi biết em thực sự là người như thế nào."

Thu Duyên dựa vào lòng Hiếu Nam, cảm thấy một chút an ủi mơ hồ. Lời nói của anh ta như một thứ thuốc độc ngọt ngào, dần dần bào mòn lý trí của cô. Cô muốn tin vào những lời ấy, cô muốn tin rằng cuối cùng mình cũng đã tìm được một người thực sự yêu thương và chấp nhận cô vô điều kiện.

Những ngày sau đó, Hiếu Nam càng ra sức cô lập Thu Duyên khỏi gia đình và bạn bè. Anh ta nói rằng họ ghen tị với tình yêu của họ, rằng họ không muốn cô được hạnh phúc. Anh ta vẽ ra một thế giới đen tối bên ngoài, nơi chỉ có sự phản bội và dối trá, và chỉ có anh ta và "những người bảo hộ" là những người đáng tin cậy.

Thu Duyên, với những vết thương lòng chưa lành và sự khao khát được yêu thương cháy bỏng, dần dần tin vào những lời lẽ ấy. Cô cảm thấy như mình đang bị cả thế giới quay lưng lại, và Hiếu Nam là người duy nhất dang tay đón nhận cô. Tình yêu trong cô dần trở nên mù quáng, một sự phụ thuộc nguy hiểm vào người đàn ông kỳ lạ này.

"Seraphina nói rằng chúng ta là một cặp trời sinh, Duyên à," Hiếu Nam nói một buổi tối, ánh mắt anh ta sáng rực một cách kỳ lạ. "Chúng ta phải bảo vệ tình yêu này khỏi những kẻ ghen ghét."

Thu Duyên nắm chặt tay Hiếu Nam, trái tim cô tràn ngập một niềm tin mù quáng. Cô sẵn sàng đối đầu với cả thế giới để bảo vệ tình yêu mà cô tin là duy nhất và chân thật này. Cô không nhận ra rằng mình đang ngày càng lún sâu vào một vòng xoáy nguy hiểm, nơi ranh giới giữa tình yêu và sự chiếm hữu, giữa sự thấu hiểu và sự thao túng ngày càng trở nên mong manh. Bóng tối đã hiện hình, bao trùm lấy tâm trí và trái tim Thu Duyên, khiến cô không còn nhìn thấy con đường đúng đắn phía trước. Sự kiên quyết bảo vệ tình yêu của cô, thực chất, lại là sự đầu hàng trước một mối quan hệ đầy bất ổn và tiềm ẩn nhiều tai ương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play