Thời gian trôi đi trong căn nhà nhỏ ven biển như một dòng chảy xiết ngầm dưới lớp vỏ bình yên. Thế giới thực tại ngày càng trở nên xa xôi với Hiếu Nam. Anh chìm đắm sâu hơn vào những cuộc trò chuyện không hồi kết với năm "người bảo hộ" vô hình của mình. Những lời lẩm bẩm một mình trở thành những cuộc đối thoại sôi nổi, đôi khi anh cười khúc khích, đôi khi lại cau mày giận dữ, như đang tranh luận gay gắt với những người mà chỉ riêng anh nhìn thấy.

Thu Duyên ban đầu cố gắng lắng nghe, cố gắng hình dung ra những nhân vật mà Hiếu Nam miêu tả. Cô tưởng tượng về Seraphina, nữ thi sĩ với giọng hát du dương, về Elias, người chiến binh dũng cảm, về Theron, nhà hiền triết uyên bác, về Cassian, nghệ sĩ tài hoa, và Lyra, nữ y tá hiền từ. Nhưng càng nghe, cô càng cảm thấy một khoảng cách vô hình đang ngày càng nới rộng giữa cô và Hiếu Nam. Thế giới của anh trở nên quá riêng tư, quá xa lạ với thực tại mà cô đang sống.

"Seraphina không thích cái áo này của em," Hiếu Nam đột ngột nói trong bữa tối, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc váy lụa màu xanh nhạt mà Thu Duyên đang mặc. "Cô ấy bảo màu này buồn bã quá."

Thu Duyên khựng lại, chiếc nĩa trên tay khẽ khựng lại. "Nhưng em thấy nó rất đẹp mà."

"Không, Seraphina nói nó gợi nhớ đến những giọt nước mắt," Hiếu Nam khăng khăng, giọng anh ta trở nên khó chịu. "Cô ấy muốn em mặc màu đỏ. Màu của đam mê và sự sống."

Thu Duyên im lặng, cố gắng nuốt trôi sự khó chịu đang nghẹn ứ trong cổ họng. Những chuyện như thế này xảy ra ngày càng thường xuyên. Hiếu Nam đưa ra những ý kiến, những yêu cầu kỳ lạ, và luôn viện dẫn lời của những "người bảo hộ" để củng cố cho ý kiến của mình.

Một lần khác, khi Thu Duyên muốn cùng Hiếu Nam đi dạo biển vào buổi sáng, anh ta lại từ chối. "Theron bảo hôm nay không phải là ngày tốt để ra ngoài. Có những năng lượng xấu đang lẩn khuất."

"Nhưng em thấy trời rất đẹp mà," Thu Duyên cố gắng thuyết phục.

"Không, Theron đã cảnh báo rồi. Chúng ta phải nghe theo lời ông ấy," Hiếu Nam kiên quyết, ánh mắt anh ta trở nên căng thẳng.

Những mâu thuẫn nhỏ nhặt tích tụ dần dần, tạo thành những vết rạn nứt ngày càng lớn trong mối quan hệ của Thu Duyên và Hiếu Nam. Thu Duyên cảm thấy lạc lõng trong thế giới tưởng tượng của anh, cô không hiểu và không thể chia sẻ. Nhưng nỗi sợ hãi mất đi người mà cô cho là duy nhất yêu thương mình khiến cô cố gắng tìm mọi cách để lý giải những hành vi kỳ lạ của Hiếu Nam.

"Có lẽ anh ấy có một khả năng đặc biệt nào đó mà chúng ta không thể hiểu được," Thu Duyên tự nhủ, cố gắng thuyết phục bản thân. "Có lẽ những 'người bảo hộ' ấy thực sự tồn tại, ở một chiều không gian khác."

Cô tìm đọc những cuốn sách về tâm linh, về những hiện tượng siêu nhiên, cố gắng tìm kiếm một lời giải thích hợp lý cho những điều kỳ lạ mà Hiếu Nam nói. Cô muốn tin rằng tình yêu của mình là một điều gì đó đặc biệt, vượt lên trên những quy luật thông thường.

Nhưng đôi khi, những hành động của Hiếu Nam vượt quá giới hạn chịu đựng của Thu Duyên. Anh ta có thể đột ngột thay đổi tâm trạng, từ vui vẻ sang cáu gắt chỉ trong tích tắc. Anh ta có những biểu hiện lo lắng, sợ hãi vô cớ, nói về những mối nguy hiểm rình rập mà chỉ mình anh ta nhìn thấy.

"Cassian cảm thấy có ai đó đang theo dõi chúng ta," Hiếu Nam thì thầm vào tai Thu Duyên một đêm, khi cả hai đang ngồi trên hiên nhà ngắm trăng. "Chúng ta không an toàn đâu."

"Không ai theo dõi chúng ta cả, anh yêu," Thu Duyên cố gắng trấn an, nhưng trong lòng cô cũng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ.

"Không, có mà! Tôi đã nhìn thấy hắn ta! Một bóng đen lẩn khuất trong bóng tối!" Hiếu Nam run rẩy, ôm chặt lấy Thu Duyên như một đứa trẻ sợ hãi.

Những lúc như vậy, Thu Duyên cảm thấy bất lực và sợ hãi. Cô không biết làm thế nào để giúp Hiếu Nam thoát khỏi những ảo ảnh đang giam cầm anh. Nhưng nỗi sợ mất anh còn lớn hơn cả nỗi sợ hãi những điều kỳ lạ đang xảy ra. Cô bám víu vào niềm tin mù quáng rằng tình yêu của mình có thể vượt qua tất cả, có thể chữa lành mọi vết thương, mọi căn bệnh.

"Chúng ta sẽ ổn thôi, anh yêu," Thu Duyên ôm chặt lấy Hiếu Nam, cố gắng truyền cho anh sự bình tĩnh giả tạo mà chính cô cũng đang thiếu thốn. "Em sẽ luôn ở bên cạnh anh."

Nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, khi Hiếu Nam đã ngủ say, Thu Duyên lại trằn trọc không yên. Những nghi ngờ bắt đầu gặm nhấm trái tim cô. Liệu những gì Hiếu Nam nói có thực sự là sự thật? Hay tất cả chỉ là sản phẩm của một tâm trí bất ổn? Và nếu đó là sự thật, liệu tình yêu của cô có đủ sức mạnh để chống lại những bóng tối đang dần bao trùm lấy cả hai?

Cô nhìn khuôn mặt thanh tú nhưng đầy vẻ bất an của Hiếu Nam trong ánh trăng nhợt nhạt. Cô yêu anh, một tình yêu mãnh liệt và đầy chấp niệm. Nhưng tình yêu ấy đang bị bao vây bởi một thế giới ảo ảnh kỳ lạ, một thế giới mà cô không thể chạm tới, không thể hiểu được. Và trong sự bất lực và sợ hãi ấy, Thu Duyên vẫn cố gắng bám víu vào niềm tin mong manh, một niềm tin rằng tình yêu sẽ là ngọn đèn soi đường, dẫn lối cả hai vượt qua bóng tối đang ngày càng dày đặc. Nhưng liệu ngọn đèn ấy có đủ sáng để xua tan đi những ảo ảnh đang dần ăn mòn tâm trí người cô yêu? Câu trả lời vẫn còn là một ẩn số đáng sợ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play