Thu Duyên đứng trước gương, ngắm nhìn người phụ nữ phản chiếu. Gương mặt góc cạnh, đường nét sắc sảo như lưỡi dao mỏng, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa một tầng băng giá khó xâm nhập. Người ngoài nhìn vào, dễ dàng gán cho cô cái mác "lạnh lùng", "kiêu ngạo". Nhưng chỉ có Thu Duyên biết, ẩn sau vẻ ngoài kiên cường ấy là một tâm hồn chằng chịt những vết sẹo, những ký ức đau đáu không bao giờ nguôi ngoai.

Năm mười sáu tuổi, cái tuổi đẹp nhất của đời người, Thu Duyên đã phải nếm trải sự nghiệt ngã của cuộc đời. Một buổi chiều mưa tầm tã, tiếng cãi vã gay gắt vọng ra từ phòng khách. Rồi cánh cửa bật mở, bóng dáng người cha cao lớn, giận dữ chỉ thẳng vào mặt cô, giọng khàn đặc: "Đồ ăn cắp! Tao không ngờ mày lại là đứa như vậy!". Lời buộc tội oan nghiệt như lưỡi dao sắc lạnh cứa vào tim cô gái trẻ. Chiếc vòng cổ ngọc bích, món quà kỷ niệm mà người mẹ quá cố để lại, biến mất. Mọi nghi ngờ đổ dồn lên Thu Duyên, đứa con gái vốn ít nói và khép kín trong gia đình. Mọi lời giải thích, mọi giọt nước mắt đều vô vọng trước cơn thịnh nộ mù quáng của người cha.

Đêm đó, Thu Duyên bị đuổi ra khỏi nhà, mang theo trái tim tan nát và nỗi uất hận nghẹn ứ trong cổ họng. Bước chân trần trên con phố lạnh lẽo, cô cảm nhận rõ ràng sự cô đơn và tuyệt vọng bao trùm lấy mình. Thế giới rộng lớn ngoài kia dường như không có chỗ cho một cô gái vừa bị chính người thân yêu nhất ruồng bỏ.

Những năm tháng sau đó là chuỗi ngày vật lộn để sinh tồn. Thu Duyên làm đủ mọi công việc, từ phục vụ quán ăn đến bán hàng rong. Sự cay đắng và tủi nhục tôi luyện cô trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập về tài chính. Cô xây dựng cho mình một vỏ bọc kiên cố, không cho phép bất kỳ ai chạm vào những vết thương lòng còn rỉ máu. Lý trí thường bị cô gạt sang một bên, nhường chỗ cho những cảm xúc mạnh mẽ chi phối mọi quyết định. Bởi lẽ, trong thế giới đầy rẫy sự tổn thương này, Thu Duyên tin rằng chỉ có cảm xúc mới là thứ chân thật duy nhất.

"Lại nghĩ về chuyện cũ sao?" Giọng nói trầm khàn của người bạn thân, Minh Anh, kéo Thu Duyên trở về thực tại. Minh Anh đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt lo lắng nhìn cô.

Thu Duyên khẽ lắc đầu, cố giấu đi sự xao động trong đáy mắt. "Không có gì. Chỉ là... một chút mệt mỏi."

Minh Anh thở dài, bước đến ôm nhẹ vai Thu Duyên. "Duyên à, đã bao nhiêu năm rồi. Chị biết những chuyện đó vẫn còn ám ảnh em, nhưng em không thể cứ mãi sống trong quá khứ như vậy."

"Quá khứ là một phần của em, Minh Anh. Nó định hình nên con người em ngày hôm nay," Thu Duyên khẽ đáp, giọng nói khàn đi. "Em không thể xóa bỏ nó."

"Nhưng em có thể học cách chấp nhận và bước tiếp. Em xứng đáng có được hạnh phúc, Duyên à."

Thu Duyên im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm. Hạnh phúc ư? Đó là một khái niệm xa xỉ mà cô chưa từng dám mơ ước. Sau những tổn thương sâu sắc, trái tim cô dường như đã đóng băng, trở nên chai sạn và khó tin vào bất kỳ sự chân thành nào.

"Em không biết," cuối cùng Thu Duyên khẽ nói, giọng đầy hoài nghi. "Đôi khi em cảm thấy như mình sinh ra để chịu đựng."

"Đừng nói vậy," Minh Anh siết nhẹ vai cô. "Rồi sẽ có người đến, sưởi ấm trái tim em."

Thu Duyên khẽ nhếch mép, một nụ cười chua chát. "Em không tin vào những điều đó nữa rồi."

Nhưng sâu thẳm trong trái tim băng giá ấy, vẫn le lói một ngọn lửa nhỏ, một khát khao thầm kín về một bờ vai để tựa vào, một vòng tay ấm áp để xoa dịu những vết thương. Chỉ là, sau bao nhiêu tổn thương và thất vọng, Thu Duyên đã dựng lên một bức tường thành quá cao, quá kiên cố, đến nỗi ngay cả chính cô cũng không biết làm thế nào để hạ nó xuống. Cô sợ hãi, sợ rằng một lần nữa, trái tim mình sẽ lại tan vỡ.

Đêm đó, Thu Duyên nằm thao thức trên chiếc giường rộng lớn. Ánh trăng nhợt nhạt chiếu qua khung cửa sổ, hắt lên những đường nét lạnh lẽo trên khuôn mặt cô. Trong bóng tối tĩnh mịch, những ký ức đau buồn lại ùa về, gặm nhấm tâm hồn cô. Tiếng cha quát mắng, ánh mắt đầy thù hận, cảm giác bị bỏ rơi, tất cả như những thước phim quay chậm, giày vò cô không ngừng.

"Tại sao? Tại sao lại là tôi?" Thu Duyên khẽ thì thầm vào không khí, giọng nghẹn đắng. Câu hỏi ấy đã theo đuổi cô suốt bao nhiêu năm, không có lời giải đáp.

Trong bóng tối cô đơn, Thu Duyên ôm chặt lấy chính mình, cố gắng tìm kiếm một chút hơi ấm, một chút an ủi. Nhưng tất cả những gì cô cảm nhận được chỉ là sự trống rỗng và lạnh lẽo bao trùm. Trái tim cô như một mảnh đất khô cằn, nứt nẻ vì thiếu vắng tình yêu và sự chở che. Và trong sự cô đơn tuyệt vọng ấy, Thu Duyên không hề hay biết, một cơn gió lạ đang âm thầm thổi đến, mang theo một người đàn ông kỳ lạ, một người có lẽ sẽ khơi dậy những cảm xúc mà cô tưởng chừng đã ngủ yên vĩnh viễn. Một cuộc gặp gỡ định mệnh, gieo mầm cho một tình yêu vừa mù quáng, vừa đầy nguy hiểm, đang chờ đợi cô ở phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play